Chương 22: Cố Chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dù sao truyền tống vào Thương Hồng Bí Cảnh là ngẫu nhiên, nếu tu sĩ báo danh muốn kết bạn đồng hành, nhất định phải có liên hệ trung gian, mà Truyền Tấn phù là một loại thủ đoạn trung gian tu sĩ thường dùng.

Thấy Quân Vô Dạ tiếp nhận Truyền Tấn phù Tề Dục đưa, Tô Dịch càng an tâm, vạn nhất xảy ra biến cố gì, còn có thể cầu cứu Lăng Tử Tô và Tề Dục, hai người này tốt xấu gì cũng có tu vi Trúc Cơ, hơn nữa lại là đối tượng được Nhược Thủy Phong coi trọng, bùa pháp pháp bảo linh tinh khẳng định không ít.

Lăng Vân Đạo Quân ước chừng một canh giờ cho những người báo danh thời gian tự hỏi, trong khoảng thời gian này có hơn mười tu sĩ rút lui, tuổi bọn họ cơ bản đều chưa tới ba mươi tuổi, hơn phân nửa đều có cùng tâm tư với tu sĩ Luyện Khí rút lui ban đầu kia.

Tu sĩ lưu lại biết rõ bản thân muốn gì, không còn do dự như trước, tín niệm ngược lại so với lúc trước càng kiên định .

Sau khi xác nhận nhân số lưu lại, thần thức Lăng Vân Đạo Quân tản ra toàn bộ, bao phủ tất cả các đệ tử trên quảng trường. Cảm nhận được dao động linh lực của thượng vị giả (cấp trên, người cao cấp hơn), đệ tử đoán Chưởng Môn muốn đưa bọn họ truyền tống vào Thương Hồng Bí Cảnh, trong lòng kích động khó hiểu, lặng yên kiềm chế hưng phấn trong lòng.

Chỉ thấy Lăng Vân Đạo Quân phất tay áo, dường như từ pháp bảo trữ vật lấy ra gì đó, đột nhiên thất sắc lưu quang đầy trời, tạo thành lồng ánh sáng bao bọc lấy những tu sĩ báo danh. Ánh sáng lộng lẫy cơ hồ làm bỏng mắt người ta, đây là dấu hiệu truyền tống tới Thương Hồng Bí Cảnh, tu sĩ nào cũng đều cố nén cảm giác đau đớn ở hai mắt để nhìn chằm chằm lưu quang kia, không ai muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì.

Tô Dịch cũng triển khai thần thức muốn ngó trộm một chút chỗ huyền diệu của thất sắc lưu quang, nhưng hắn còn chưa kịp nhận ra thứ gì, đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, thoáng chốc đất trời như bị che phủ bởi một lớp bụi dày, nhìn cái gì cũng không rõ .

“Tiểu Dạ, vận chuyển linh lực bảo vệ đan điền!” Tô Dịch hét lớn một tiếng, cũng không biết Quân Vô Dạ bây giờ có thể nghe thấy không. Tô Dịch chỉ bị ảnh hưởng bởi quá trình truyền tống mà đã cảm thấy đau đớn không chịu nổi, chỉ sợ Quân Vô Dạ lúc này thừa nhận thống khổ xa hơn hắn gấp mười.

Quân Vô Dạ gắt gao nhíu chặt đôi mày kiếm, đau đớn như nước lũ kịch liệt xâm nhập vào cốt tủy y. Trong lúc mơ mơ màng màng, Quân Vô Dạ như nghe thấy lời Tô Dịch nói, y cắn chặt môi dưới cố gắng vận chuyển linh lực chống lại đau nhức.

Không biết qua bao lâu, Quân Vô Dạ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, lớp bụi mịt mù dường như dần mỏng đi, trước mắt hết thảy từ từ trở nên rõ ràng. Quân Vô Dạ nhất thời chưa thích ứng với ánh sáng, y nhắm mắt lại để mắt thích ứng.

Đột nhiên, Quân Vô Dạ bị ném xuống mặt đất, y nhíu mày vì đau, khi mở mắt, chợt phát hiện cảnh tượng bên người không ngờ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Đưa mắt nhìn quanh, ngoại trừ Quân Vô Dạ tuyệt không có một bóng người, bầu trời xanh không một gợn mây, ánh Mặt Trời trên đỉnh đầu chiếu xuống Quân Vô Dạ tạo thành cái bóng xiêu vẹo, những tu sĩ đứng cạnh sớm đã mất hút.

Dưới chân không phải là mặt đất ở Quảng trường bạch ngọc nữa, mà là thảm cỏ um tùm, dẫm chân lên cảm thấy vô cùng mềm mại. Những bông hoa nhỏ không tên mọc xen giữa từng bụi cỏ, gió núi thổi qua, mang mùi hương thanh nhã lan tỏa. Xa xa, có dãy núi uốn lượn thành hình dạng một con rắn, như ẩn như hiện, hệt như một bức tranh thủy mặc.

Phong cảnh trước mắt đẹp đến say lòng người, khiến Tô Dịch và Quân Vô Dạ tạm thời quên mất sự đau đớn ban nãy, cũng tạm thời quên sát cơ ẩn chứa trong bí cảnh.

Tô Dịch tự đáy lòng tán thưởng: “Chúng ta vận khí thật tốt, truyền tống tiến vào liền có thể thưởng thức cảnh sắc đẹp đến vậy.” Tô Dịch không phải nói bừa những lời này, nếu cùng những người khác truyền tống tới cùng một chỗ, hơn phân nửa sẽ trờ thành một trường ác đấu.

Quân Vô Dạ hơi hơi nhếch khóe môi, tạo thành hình cánh cung xinh đẹp, trong mắt nhu hòa: “Sư tôn nói rất đúng.”

Tô Dịch nhìn cỏ xanh bị gió thổi qua cọ vào vạt áo Quân Vô Dạ, hắn biết cảnh sắc an bình này chỉ là nhất thời thôi, thu lại suy nghĩ, hắn bảo: “Tiểu Dạ, chúng ta nhắm hướng Đông Bắc đi thôi, bao giờ đến một hồ nước, liền dừng lại.”

Dựa theo nguyên tác《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》, Quân Vô Dạ đi theo hướng Đông Bắc sẽ gặp một hồ nước, lúc ấy Quân Vô Dạ vì sao nhảy vào hồ kia Tô Dịch không nhớ, bất quá dưới hồ là nơi Quân Vô Dạ lấy được cơ duyên, ở đó y tìm được một quyển công pháp thượng phẩm về Linh hồn công kích. Nói đến công pháp, Tô Dịch khó tránh khỏi nghĩ đến đoạn mở đầu về bản 《 Tiên Quyết 》không trọn vẹn trong sơn động kia, dù sao nó chỉ có thể giúp Quân Vô Dạ từ Dẫn khí nhập thể đến Kết Đan kỳ, nửa quyển sau bị xé bỏ không biết phải đi đâu tìm, thật làm người ta đau đầu.

Vẻ tươi cười trên mặt Quân Vô Dạ tắt ngấm, lông mi thật dài run rẩy : “Sư tôn, ngươi trước kia đã từng tới Thương Hồng Bí Cảnh sao?”, quen biết sư tôn đến nay đã ba năm, y thế nhưng không biết qua thân phận sư tôn, như vậy có phải là quá thảm thương không?

Con ngươi như hắc ngọc trong veo gợn sóng, trong đó ẩn chứa cảm xúc mê mang phức tạp, vẻ mặt như chực khóc làm người ta đau lòng.

Nhìn Quân Vô Dạ bình thường kiệt ngạo lại lạnh lùng mà giờ lại có dáng vẻ đáng thương như vậy, Tô Dịch thiếu chút nữa muốn kể hết cho y nghe. Hắn dứt khoát dời mắt, để mình không nhìn thấy đôi mắt đáng thương của Quân Vô Dạ: “Chưa từng, bất quá ta biết chút thuật bói toán, tuy không hoàn toàn chính xác. Tiểu Dạ, ngươi tin tưởng ta không?”

Quân Vô Dạ nhếch cánh môi đạm sắc, trầm mặc thật lâu. Lần thứ hai lên tiếng thanh âm đã tiêu trừ sự yếu ớt hiếm thấy, khôi phục cảm xúc thanh lãnh như ngọc lưu ly: “Đệ tử tất nhiên là tin tưởng sư tôn .”

Nguyên lai, có chút khoảng cách cho dù nhìn không thấy, giống như sợi chỉ mảnh vắt ngang chúng ta, tạo thành một lằn ranh vô hình mà hữu hình. Trong lòng Quân Vô Dạ như có trăm ngàn cơn sóng dữ, tựa như có con gì đó muốn xé nát máu thịt y, khiến y vạn kiếp bất phục.

Sư tôn, có lẽ, đệ tử quá yếu, khiến cho người không thể dỡ xuống tâm phòng bị… Cái ta cần, là người hoàn hoàn tin tường ta, toàn tâm toàn ý. Mà không phải như bây giờ, tự cho là tốt với ta mà cái gì cũng gạt ta.

Nhất định sẽ có một ngày, sư tôn.

Giữa mày một mảnh u ám, Quân Vô Dạ gắt gao nắm chặt Lưu Sương kiếm trong lòng bàn tay phải, tay trái trắng nõn gầy guộc những ngón tay lướt nhẹ trên thân kiếm xám bạc: “Sư tôn…” Hắn nặng nề bật thốt hai từ, như muốn nói lại thôi, trong đôi mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm tựa hồ cất giấu nỗi da diết không thể nhận ra, rõ ràng không hề có độ ấm, nhưng càng lúc càng dày đặc thần thái cố chấp bất thường.

Tô Dịch nhìn bộ dáng Quân Vô Dạ chăm chú nhìn Lưu Sương kiếm, trong lòng không khỏi có chút run sợ, ánh mắt tựa băng đá khiến hắn đông cứng lại! Hài tử này có phải hay không lại nghĩ cái gì? Tô Dịch lo sợ bất an thăm dò hỏi một câu: “Tiểu Dạ? Ngươi ổn chứ?”

Quân Vô Dạ rũ mắt xuống, hơi cong khóe môi, cái vẻ tươi cười thản nhiên thậm chí có thể nói là ôn nhu vô cùng, như tuyết đầu mùa đang tan ra trên mái hiên chờ đến vào đông khó được một ngày ấm áp. Quân Vô Dạ ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh lẽo đã không còn vẻ âm trầm cố chấp: “Không có gì, sư tôn, chúng ta đi thôi.”

Quân Vô Dạ vận chuyển linh lực toàn thân, đồng thời dùng Khinh Thân Thuật cùng Ngự Phong Quyết hướng phía Đông Bắc mà đi, ngự phong cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng, Quân Vô Dạ nhanh chóng lướt đi giữa từng đợt gió núi gào thét, gió thổi y phục lam bạch bay phần phật, cũng thổi tan bầu không khí quái dị ban nãy, Tô Dịch rốt cục thoải mái hơn nhiều.

Đã vượt qua cánh đồng cỏ, Quân Vô Dạ thân ảnh như chim ưng sớm đã dọa lũ chim rừng đang đậu trên những chạc cây táo tác, chúng nó nhao nhác bay loạn, từng đám bay vút vào trời xanh, gây ra âm thanh sột soạt không ngừng.

Quân Vô Dạ bay không ngừng nghỉ tới Đông Bắc, cứ như vậy qua hai ba canh giờ, nhưng vẫn không trông thấy hồ nước Tô Dịch đã nói. Bí cảnh này tựa hồ rộng vô cùng, một đường đi tới cũng chưa từng gặp tu sĩ báo danh nào khác.

Linh lực Quân Vô Dạ sắp khô kiệt, cảm ứng được điều này Tô Dịch vội bảo y dừng lại nghỉ ngơi: “Tiểu Dạ, lát nữa hãy đi tiếp, dừng lại dùng một viên Bổ Linh Đan đã.”

Quân Vô Dạ khẽ gật đầu, hơi khựng lại, thân thể nhẹ tựa lông hồng, đứng trên ngọn cây. Từ Nạp Hư Giới xuất ra một viên thuốc màu bạch ngọc bỏ vào miệng, khôi phục linh lực vì trường kỳ vận hành mà hao tổn.

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến hai luồng dao động linh lực, Tô Dịch cả kinh, thanh âm có phần nặng nề: “Có người tới! Hơn nữa một trong số họ là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ!”

Quân Vô Dạ thần sắc bình tĩnh, con ngươi đen láy thâm trầm như bóng đêm không hề biến hóa, Liễm tức phù triện thượng phẩm lặng lẽ xuất hiện trong tay. Quân Vô Dạ lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ mất một hơi thở, thân hình thon dài liền biến mất giữa muôn vàn cành lá, ngay cả nửa phần linh lực dao động cũng không có. Chốc lát sau, một đôi nam nữ mặc đạo bào nội môn lam bạch xuất hiện trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro