Chương 26: Dục Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Dịch phân vân không biết nên xử lý như thế nào với phi kiếm của Diêu Bất Phàm, ai bảo nó là đồ tốt cơ chứ, khi không phải vứt bỏ thật đáng tiếc.

Quân Vô Dạ đột nhiên nói: “Đệ tử thấy kiếm này không bằng một phần vạn Lưu Sương.” Sắc mặt lãnh đạm, thanh âm lạnh lùng không chút gợn sóng.

Tô Dịch đánh giá Quân Vô Dạ, sau đó cười một trận: “Thanh kiếm này đương nhiên không thể bì nổi với Lưu Sương kiếm.” Dù sao trong《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》 , sau khi Lưu Sương kiếm nhận chủ, Quân Vô Dạ cũng không đổi phi kiếm, thậm chí còn vì nó tìm ‘kiếm linh’, thế nào cũng thấy tác giả thiên vị chuôi lợi khí này, hoặc có thể vì lười tưởng tượng ra vũ khí mới.

Tô Dịch ngưng một chút, tâm tình hơi ảm đạm: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lưu Sương kiếm có dấu vết thần thức của ta. Tiểu Dạ, ngày đó ngươi và ta ký khế ước mặc dù thất bại, tuy sau đó vẫn có linh lực liên hệ, nhưng bình thường ngươi sử dụng Lưu Sương kiếm sẽ không được thuận tay. Tóm lại sau này, ngươi cứ nên tìm vũ khí phù hợp đi.”

Quân Vô Dạ sắc mặt ngưng trọng, lặng im một lúc, y mới thấp giọng: “Nếu nhất định phải như vậy, đó cũng là chuyện của sau này … Sư tôn, câu ta mới nói kia không phải chỉ nói mình Lưu Sương kiếm.”, con ngươi u liệt thanh hàn yên lặng nhìn Lưu Sương kiếm, ẩn sâu sau khuôn mặt tựa ngọc dường như có một mạch nước ngầm chảy xiết, khiến người ta bất ngờ chẳng kịp đề phòng liền hãm trong đó.

“Thế nói về cái gì?” Tô Dịch có chút ngạc nhiên, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, ngoài Lưu Sương kiếm còn thứ gì khác tốt hơn?

Quân Vô Dạ nhếch môi mỏng, lặng im không nói, đôi mắt tĩnh mịch như đêm tối phản chiếu trên thân kiếm màu bạc của Lưu Sương, Tô Dịch cảm thấy trong hư ảnh kia, mắt y có gì đó mơ hồ lóe lên, thâm thúy mà ôn nhu.

Nhìn ánh mắt Quân Vô Dạ có chút quái dị, trong lòng Tô Dịch dấy lên cảm giác khó tả —— hài tử này sau khi tiến vào thời kỳ trưởng thành, liền không được bình thường sao? Ai, quả nhiên mỗi nam hài tử đều trải qua một giai đoạn như thế, cho dù là nhân vật chính cũng không có ngoại lệ.

Tô Dịch âm thầm cảm khái một phen: tuổi dậy thì quả thực không dễ nuôi. Sau đó bảo Quân Vô Dạ: “Tiểu Dạ, hiện tại chúng ta chưa biết xử lý phi kiếm này thế nào, trước hết ngươi bỏ nó vào Nạp Hư Giới đi, không chừng ngày nào đó về Thanh Vân Tông có thể bán nó đổi chút linh thạch.”

Quân Vô Dạ thần sắc lạnh nhạt, tay phải khẽ phất, thu phi kiếm màu xanh nhạt vào Nạp Hư Giới. Đêm càng về khuya, sau một hồi ẩu đả với Diêu Bất Phàm một trận, hai người đều muốn nghỉ ngơi, họ liền tìm một sơn động quanh đấy. Tô Dịch nhắc Quân Vô Dạ bày Ẩn Linh Trận bên ngoài hang động, mắt trận đặt ba khối linh thạch hạ phẩm, theo lý thuyết có thể trụ tới bình minh. Sau khi làm xong tất cả, Tô Dịch cùng Quân Vô Dạ liền rơi vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng ban mai còn chưa ló dạng, Quân Vô Dạ đã thức giấc. Lúc này sắc trời còn chưa sáng hẳn, vầng trăng cong cong vẫn còn treo phía chân trời, tỏa ra ánh sáng mỏng manh.

Tô Dịch không cam lòng bỏ dở nửa chừng hành trình tìm hồ, hắn quyết tâm bắt  Quân Vô Dạ tiếp tục đi hướng Đông Bắc, nếu vẫn không tìm thấy vậy chỉ có thể đổ tại vận khí, dù sao trong bí cảnh cơ duyên không ít, không nhất định phải thắt cổ ở một gốc cây. May mà nguyên tác vẫn chiếu cố họ, Quân Vô Dạ đi hướng Đông Bắc ước chừng hai canh giờ, hồ nước được miêu tả trong《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》đã xuất hiện trước mắt.

Hồ rộng mênh mông, bốn bề là núi vây quanh, mặt hồ trong sáng như gương, phản chiếu sắc xanh vô tận của cây cối. Chăm chú nhìn mặt hồ, trong lòng dần an tĩnh lại, cả người như bị nhấn chìm trong nước, tạp niệm trần tục đều được gột rửa sạch sẽ.

Buổi sáng, sắc trời xanh thẳm, ánh Mặt Trời cũng chưa quá nóng, vài gợn mây biếng lười lãng đãng trôi trên trời cùng cỏ cây xanh rì soi bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ lướt qua, vài chú cá búng mình lên khỏi mặt nước, khiến mặt hồ yên ả gợn sóng lăn tăn.

Đáng tiếc sau khi tận mắt nhìn thấy hồ nước xanh ngắt, Tô Dịch lại sầu não vô cùng. Có nên để Quân Vô Dạ nhảy xuống hồ? Hắn chỉ dám khẳng định trong nguyên tác Quân Vô Dạ ngay cả Tị Thủy Châu cũng không có, hiện tại tốt xấu gì hắn còn chuẩn bị một viên, mặc dù là hạ phẩm, nhưng có thể duy trì tác dụng hơn mười canh giờ. Bất quá theo nguyên tác, tại sao Quân Vô Dạ phải nhảy xuống hồ nhỉ? Dưới hồ có gì nguy hiểm không? Tô Dịch không nhớ rõ lắm, nhưng mà dựa theo tình tiết thường thấy trong truyện, trước khi nhân vật chính lấy đi bảo vật nếu không phát sinh bất kỳ sự kiện gì là không khoa học!

“Sư tôn, đây là địa phương ngươi muốn tìm?” bên tai Tô Dịch truyền đến giọng nói thản nhiên của Quân Vô Dạ.

“Đúng vậy.” Tô Dịch bỗng trở nên kiên quyết, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con: “Tiểu Dạ, ngươi còn nhớ trước kia ta bảo ngươi mua Tị Thủy Châu không? Kỳ thật chính là vì hôm nay. Ta từng tiên tri thấy hồ nước này, dưới hồ chắc chắn có cơ duyên dành cho ngươi.” Mẹ nó, quả nhiên làm thần côn lâu ngày, nói láo lưu loát hơn xưa nhiều.

Quân Vô Dạ nâng mắt nhìn, đôi mắt trong suốt phản chiếu mặt hồ, lấp lánh như bầu trời sao: ” Ý sư tôn là muốn cho đệ tử lặn xuống đây?”

Tô Dịch thấy Quân Vô Dạ trầm tĩnh, mặc dù là hỏi nhưng ngữ khí không hề có ý ngạc nhiên, như kiểu những gì hắn vừa yêu cầu hết sức bình thường, trong lòng hắn hơi mất tự nhiên: “Đúng là như vậy, ta chỉ tính ra được ngươi nhất định bình an trở về, nhưng ta vô pháp biết dưới đáy hồ có nguy hiểm gì. Tiểu Dạ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý. ” Tô Dịch nghĩ tới nghĩ lui lại mở miệng dặn dò: “Lặn xuống nhớ phải mang Tị Thủy Châu.”

Từ Nạp Hư Giới, Quân Vô Dạ lấy ra Tị Thủy Châu mua một năm trước, mặc dù là hạ phẩm, bất quá cũng khiến y hao phí kha khá linh thạch. Bởi vì vật ấy xuất xứ từ những vùng hải vực, mà Thanh Vân tông lại nằm sâu trong đất liền, cho nên giá cả bị đội lên rất nhiều. Y nhớ lúc ấy bản thân còn nghi hoặc sư tôn vì sao muốn mua thứ này, hóa ra là vì hôm nay. Chẳng lẽ khi đó sư tôn đã tiên tri thấy chuyện y sẽ vào Thương Hồng Bí Cảnh, còn gặp được hồ nước này?

Quân Vô Dạ càng lúc càng nghi ngờ, nhưng sắc mặt vẫn cứ vô cùng bình tĩnh, y biết bây giờ Tô Dịch không sẽ nói cho y chân tướng mọi chuyện, như thế thà đem hết thảy giấu trong lòng. Y xuất Tị Thủy Châu ra, liền đi bộ đến bờ hồ, nhìn hồ nước trong suốt, Quân Vô Dạ ung dung nhảy xuống, thân hình thon dài biến mất trong làn nước.

Nếu nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện thân thể Quân Vô Dạ nhìn như bị nước vây quanh, nhưng thực tế nước lại không chạm được vào y, giống như xung quanh y có một màng ngăn cực kì mảnh. Người bên ngoài có lẽ không thấy rõ, còn với thần thức cường đại của Tô Dịch chẳng mấy khó khăn để nhìn ra. Hắn biết đây là tác dụng của Tị Thủy Châu, thoạt nhìn hiệu quả không tồi. Một ngày nào đó khi Quân Vô Dạ kiếm thật nhiều linh thạch, có thể mua hàng thượng phẩm xài còn tốt hơn nhiều lần, dù sao sau này Quân Vô Dạ còn phải đi hải vực hiểm nguy trùng trùng luyện cấp đánh quái.

Bên người Quân Vô Dạ có vài con cá bơi bơi, Tô Dịch đảo thần thức qua thấy chúng không có tính đe dọa, đại đa số đều là yêu thú luyện khí tầng một, thậm chí có cả phàm thú chưa từng dẫn khí nhập thể. Tuy vậy, Tô Dịch không dám buông lỏng cảnh giác, thời thời khắc khắc phóng thần thức ra xung quanh, hy vọng có thể giúp Quân Vô Dạ tránh nguy hiểm.

Quân Vô Dạ vận khinh thân thuật, linh hoạt di chuyển dưới nước, dáng người y còn lanh lẹ hơn so với động vật thủy sinh, Tô Dịch hoài nghi kiếp trước không biết có phải y là con cá hay không.

Càng bơi xuống sâu, không gian xung quanh càng tăm tối, từ màu sắc trong suốt như ngọc lam dần dần biến thành màu xanh đen, ánh Mặt Trời càng xuống sâu càng yếu, tay đưa ra không thấy nổi năm ngón, cuối cùng trước mắt chỉ còn là một mảnh đen kịt, không có nổi một tia ánh sáng.

Tô Dịch vẫn không phát hiện nguy hiểm gì, thế rồi thình lình, thần thức hắn co rút đau đớn, giống như bị người dùng gậy phang mạnh từ phía sau, lặng yên không một tiếng động khiến hắn không cách nào phòng bị. Không biết mất bao lâu, rốt cục Tô Dịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vừa toan lớn tiếng gọi tên Quân Vô Dạ, nhưng lại chẳng thốt nổi nên lời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro