Chương 28: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khoảnh khắc Tô Dịch vừa dứt lời, mặt Triệu Thành Kiệt, Vương Quân, Ngô Việt đều trở nên mơ hồ, rồi tan biến như một giấc mộng.

Ánh sáng lóe lên, cảnh tượng trước mắt Tô Dịch chợt biến hóa, Tô Dịch cũng đã chuẩn bị tinh thần đón chờ một màn đêm đen như mực, thế nhưng khi mở mắt lại là một không gian sáng rực rỡ, hoàn toàn không thấy màn nước bao quanh vừa rồi. Hắn nhìn lên, thở phào nhẹ nhõm —— Quân Vô Dạ đang ở ngay bên hắn, nhưng không biết vì sao Lưu Sương kiếm mọi khi vẫn luôn trên lưng y giờ lại rớt xuống dưới, cô linh linh nằm trên mặt đất.

Tô Dịch thần thức tản ra đánh giá xung quanh, mặc dù không nhìn thấy nước, nhưng hắn vẫn cảm nhận được thủy nguyên tố nồng đậm.

Hóa ra dưới hồ nước trông như vậy sao?

Chung quanh một mảng mênh mang trống rỗng, chỉ có một vỏ sò bắt mắt đặt tại khu vực trung ương, nó tỏa ra kim quang, có hình dạng cực kỳ mỹ lệ. Tô Dịch còn ẩn ẩn nghe thấy từ trong vỏ sò kia tiếng ca nữ tử mơ hồ mà réo rắt, thanh âm trong trẻo, còn khẽ lẩn khuất đâu đó tâm tình bất an, khiến người nghe hận không thể đem tất cả những thứ trân bảo kỳ lạ khắp thiên hạ mình có trong tay dâng tặng người hát, để nàng thôi u buồn, để nàng mãi được vui vẻ.

Đúng, không cần phải nói, tiếng ca ma mị này chính là nguyên nhân khiến hắn mắc bẫy chìm vào ảo cảnh ban nãy, mà kia vỏ sò kia chắc chắn là ngọc giản về công pháp công kích thần thức mà《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》nhắc đến, thật may chuyến đi này không uổng công vô ích.

Xem xét tình hình, Tô Dịch đem tinh lực tập trung chú ý lên người Quân Vô Dạ, Tô Dịch biết y cũng giống như mình lúc nãy : tâm trí đều đã bị mê hoặc, chỉ khác ở chỗ hắn đã chấp nhận ảo cảnh kia là giả, còn Quân Vô Dạ đến bây giờ còn chưa thể từ ảo cảnh thoát ra.

Giờ phút này Quân Vô trông thực an tường, lệ khí trên người đều biến mất, đôi mắt kép hờ, lông mi dài đổ bóng mờ mờ xuống hõm mắt, khóe miệng còn vương nụ cười thản nhiên. Hiển nhiên, Quân Vô Dạ cũng đang mơ một giấc mơ thật đẹp.

Dục yêu có thể bắt được kẽ hở cho dù cực kì nhỏ bé trong nội tâm một người, sau đó sẽ xoáy sâu vào để tấn công tâm hồn yếu ớt của người ta, nếu một tu sĩ sa vào ảo cảnh, có thể sẽ biết ảo cảnh có gì đó bất hợp lí nhưng lại vẫn không muốn thừa nhận, cuối cùng bị tâm ma phản phệ, đạo tử thân tiêu.

Tô Dịch thở dài, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương, có khi nào vì luyến tiếc cảnh tượng đẹp đẽ trong mơ mà chẳng muốn tỉnh lại ? Dục yêu thiết trí ảo cảnh tuy rằng cực kỳ chân thật, nhưng sơ hở cũng vô cùng rõ ràng , Quân Vô Dạ một lòng cầu đạo nên tâm trí cực kỳ kiên định, theo lý thuyết y có thể phân biệt được mới đúng. Tô Dịch cũng biết trầm luân trong ảo cảnh rất tuyệt vời, bất quá chuyện này phải tự thân người đó thoát ra, người ngoài không can thiệp được, hắn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện cho Quân Vô Dạ thấy sơ hở của ảo cảnh sớm.

Thờ gian lặng lẽ trôi qua, nhưng Quân Vô Dạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Tô Dịch bắt đầu có chút lo lắng, đúng lúc này, thần sắc Quân Vô Dạ xảy ra biến hóa. Đôi mày kiếm xinh đẹp cau lại, đôi mắt khép hờ giờ gắt gao nhắm, Quân Vô Dạ cắn môi, cắn mạnh đến mức muốn bật máu.

“Đừng vứt bỏ ta… Không…” Quân Vô Dạ khẽ kêu lên, âm thanh thập phần ẩn nhẫn, thậm chí còn có phần cầu xin hèn mọn, khiến trong lòng Tô Dịch cảm thấy chua xót vô cùng. Tô Dịch không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu Quân Vô Dạ đối kháng ảo cảnh, chỉ có thể ở thầm cầu nguyện: “Tiểu Dạ, không ai vứt bỏ ngươi, đây chẳng qua là ảo cảnh.”

Ngay lập tức, đột nhiên Quân Vô Dạ mở mắt ra, con ngươi vốn trong trẻo lúc này dày đặc tơ máu, dường như có cuồng phong, lệ khí làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm. Tô Dịch kinh ngạc nhìn Quân Vô Dạ, biết y tuy rằng mở mắt, nhưng cũng chưa chân chính thanh tỉnh.

Quân Vô Dạ tựa hồ cảm nhận được cài nhìn chăm chú của hắn, vẻ ngoan lệ từ từ biến mất, nhưng đôi con ngươi xích hồng kia lại phủ một tầng sương mù xám xịt, trống rỗng trợn trừng, cả người tràn ngập khí tức hủ bại.

Tô Dịch kinh hoàng, giống như có người ở dùng hết sức gõ lôi chùy vào tim hắn—— không! Chẳng lẽ Quân Vô Dạ thực sự không thể kháng lại ảo cảnh? Làm sao có thể! Hắn rõ ràng là nhân vật chính của thế giới này, là đứa con của số phận!

Thân thể Quân Vô Dạ khẽ run lên, sắc mặt y trắng bệch, từng hạt mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên gương mặt tú dật, tình trạng cực kỳ thống khổ.

Đáng chết, đến tột cùng dục yêu kia cho Quân Vô Dạ thấy ảo cảnh gì? !

Trong khi Tô Dịch lo lắng cầu nguyện, thân thể Quân Vô Dạ đột ngột nghiêng về phía trước, miệng phun ra một búng máu! Vệt máu đọng bên khóe môi trắng bệch, càng làm hắn lo sợ không yên.

Gương mặt Quân Vô Dạ vốn cô hàn thanh lãnh nay càng ảm đạm hơn, chu sa đỏ tươi như phủ một tầng tro tàn, Tô Dịch cảm nhận được nội tâm Quân Vô Dạ đang xao động rất mạnh, linh lực y khi thì tăng vọt, khi thì yếu ớt gần như không cảm nhận được, dấu hiệu này cho thấy tâm linh bị bất ổn, sắp bị tâm ma phản phệ!

Tô Dịch hốt hoảng , hắn rất muốn lay tỉnh Quân Vô Dạ, nói cho y biết trong mộng hết thảy đều là giả , nhưng hắn không thân thể, cho dù có thân thể cũng không thể làm như vậy.

“Mẫu thân… Đừng đi… Đừng bỏ Tiểu Dạ… Sư tôn…”, Quân Vô Dạ thì thào , thanh âm y rất nhẹ, nhưng tuyệt vọng và sợ hãi làm Tô Dịch như thế nào cũng không dám xem nhẹ.

Nghe thấy hai chữ ‘sư tôn’, nhìn hai gò má trắng bệch của Quân Vô Dạ, lòng Tô Dịch đau đớn khó hiểu, như có người cầm dao cắt từng chút từng chút một vào tim hắn.

Tô Dịch tĩnh tâm, gạt bỏ tạp niệm, chậm rãi niệm thành tiếng:

“ Thường năng khiển kỳ dục nhi tâm tự tĩnh.

Trừng kỳ tâm nhi Thần tự thanh.

Tự nhiên lục dục bất sinh, tam độc tiêu diệt.

Sở dĩ bất năng giả vi tâm vị trừng.

Dục vi khiển dả, năng khiển chi giã.

Nội quan kỳ tâm, tâm vô kỳ tâm.

Ngoại quan kỳ hình, hình vô kỳ hình.

Viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật

Tam giả kỳ ngộ, duy kiến ư không.

Quan không diệc không, không vô sở không

Sở không ký vô, vô vô diệc vô.

Vô vô ký vô.

Trạm nhiên thường tịch, tịch vô sở tịch.

Dục khởi năng sinh, dục ký bất sinh.

Tức thị chân tĩnh, Chân thường ứng vật.

Chân thường đắc tính, thường ứng thường tĩnh.…”

Đây là câu Trường Hoa Chân Quân luôn thích tụng niệm, có xuất xứ từ 《Thái thượng Thanh tĩnh kinh》*, đó cũng là tâm pháp tu tiên nhập môn của chúng đệ tử, dùng để loại trừ tạp niệm, nhưng lúc này Tô Dịch vừa sợ Quân Vô Dạ không nghe được, vừa sợ y nghe thấy lại tăng thêm rắc rối, niệm thế này bất quá chỉ là bạ đâu ném đó cầu may thôi.

Âm thanh tụng kinh róc rách như suối nước, từng chút một rót vào không gian yên tĩnh, dễ nghe lại thanh lương, khiến lòng như được gột rửa, dần dần dịu lại, đắm chìm vào dòng nước trong suốt.

Quân Vô Dạ tựa như cũng cảm nhận được bầu không khí vô ngã, con ngươi xích hồng dần ôn hòa, y khép hai mắt lại, khí tức hủ bại bao quanh cũng dần dần tan biến.

Một lúc sau, Quân Vô Dạ mở mắt ra, con ngươi như phát sáng nhìn chằm chằm phía trước, cực kỳ dọa người, trong giây lát, lại rở về vẻ lạnh lẽo như ngày thường.

Quân Vô Dạ rốt cuộc đã thoát khỏi ảo cảnh!

Tảng đá lớn ở trong lòng Tô Dịch cũng từ từ bỏ xuống, nhưng tận sau trong tâm hắn vẫn cứ có gì đó nghèn nghẹn, hắn nhìn Quân Vô Dạ đã tỉnh táo lại, buồn vui lẫn lộn nói: “Tiểu Dạ, chúc mừng ngươi vừa tiến giai , bất quá lần này thần thức ngươi tiến nhập Trúc Cơ kỳ, nhưng tu vi của ngươi vẫn dừng ở Luyện Khí tầng tám.”

Tô Dịch biết tâm ma Quân Vô Dạ vẫn chưa thực sự được khu trừ, chẳng qua vừa rồi cách làm bừa của hắn may mắn có hiệu quả đi, nếu Quân Vô Dạ bằng vào thực lực của chính mình kháng trụ tâm ma, tu vi cuả y không đến mức một chút tiến bộ cũng không có, thế nào cũng bước vào Luyện Khí tầng chín, dù sao trước khi tiến vào bí cảnh, Quân Vô Dạ chỉ còn cách Luyện Khí tầng chín một đường chỉ mỏng manh.

Quân Vô Dạ vươn tay lấy Lưu Sương kiếm, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, vừa rồi là người niệm kinh sao? Thật dễ nghe.”, sắc mặt y bình thản, tay siết chặt Lưu Sương kiếm: “Sư tôn, người có phải sẽ bỏ rơi đệ tử?”

Biết tâm ma trong Quân Vô Dạ, Tô Dịch thản nhiên bảo: “Tất nhiên là không.”

“Vĩnh viễn sẽ không?”, con ngươi lạnh như hồ băng gắt gao nhìn Lưu Sương kiếm, y nói bốn chữ kia thực mơ hồ, dường như trong lòng rất xúc động.

Tô Dịch cười khổ, trầm mặc, hắn phải về hiện đại, nào có thể cam đoan với Quân Vô Dạ là vĩnh viễn.

Quân Vô Dạ chờ Tô Dịch trả lời, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hắn trả lời, y vỗ  nhẹ lên thân Lưu Sương kiếm, ánh mắt như xuyên thấu vạn vật: “Sư tôn…”

Tô Dịch không biết phải đáp thế nào, đột nhiên nhớ tới tư thái ẩn nhẫn thê lương của y khi bị vây trong ảo cảnh: ” Ừ, vĩnh viễn sẽ không.” Tô Dịch buột miệng thốt lên, muốn rút lại cũng không còn kịp rồi.

Tô Dịch đau đầu, thôi, thôi, hài tử này đã định trước là ma tinh trong mệnh hắn. Ai, quả nhiên nhất định phải tìm cho nhân vật chính một cô gái để sưởi ấm trái tim y, thiếu thốn tình cảm cũng là bệnh, phải trị a. Tô Dịch âm thầm hạ quyết tâm, tâm ma của Quân Vô Dạ sớm hay muộn cũng phải trừ. Sau này Quân Vô Dạ có tu vi bễ nghễ thiên hạ, còn có mỹ nhân ôm ấp, chắc chắn sẽ không còn tâm ma sợ hãi bị bỏ rơi này, kẻ làm sư phụ như hắn có thể nhẹ nhàng rời đi rồi.

Mặc kệ Tô Dịch đang nghĩ loạn thất bát tao gì, nghe được câu “vĩnh viễn sẽ không” này, lập tức vẻ mặt Quân Vô Dạ như tuyết tan mùa xuân, trong ánh mắt y có một loại ôn nhu như muốn đem người khác nhấn chìm, như một đứa con xa quê hương nhiều năm, rốt cục cũng về tới nhà, lữ khách trút bỏ lớp áo ngoài phong sương, hoàn toàn không còn phòng bị.

Tô Dịch thấy Quân Vô Dạ tươi cười lại cho rằng y bị động kinh, hắn thấp giọng khụ hai tiếng: “Tiểu Dạ, thần thức ngươi vừa mới tiến giai, cảnh giới không ổn định, mau ăn Thanh Tâm Đan đi.” Thật không ngờ dùng Băng Nguyệt liên luyện chế dư một viên Thanh Tâm Đan, lúc này lại có chỗ dùng đến.

“Đa tạ sư tôn quan tâm.” , khóe môi Quân Vô Dạ nhếch nhẹ, chếch thành một đường cung mềm mại, chớp mắt, trong bàn tay trống rỗng của y xuất hiện một hộp gỗ tinh xảo. Y mở ra, nhặt viên đan dược màu trắng cho vào miệng, cảm nhận từng luồng khí thanh khiết sảng khoái dung nhập vào đan điền, Quân Vô Dạ cảm giác tâm cảnh mình có chút biến hóa.

Tô Dịch cảm thấy vui mừng khi trông thấy bộ dáng thần lãng khí thanh của Quân Vô Dạ: “Tiểu Dạ, ngươi lại đằng kia lấy cái vỏ sò kim quang lòe lòe đi, trong nó là ngọc giản có công pháp công kích thần thức, lấy xong thì trồi lên thôi.”

“Đệ tử vâng lệnh.” Quân Vô Dạ bơi về hướng vỏ sò kim sắc, tiếng ca mê hoặc tâm trí của nó với y mà nói đã hoàn toàn vô tác dụng, để tránh nguy hiểm còn ẩn đâu đó, đầu ngón y tay thầm vận linh lực, dùng pháp thuật phong hệ mở vỏ sò kia ra, may mắn không có biến cố gì, chỉ thấy một ngọc giản hình tròn trong đó, xanh biếc yêu mị hết sức hoặc người.

Quân Vô Dạ đầu ngón tay khẽ phất, miếng ngọc giản đột nhiên nhảy vào trong tay, y định đưa linh lực vào, muốn xem nội dung ngay. Nhưng Tô Dịch biết hiện tại Quân Vô Dạ vô pháp thông hiểu đạo lí công pháp trong ngọc giản này hoàn toàn: “Tiểu Dạ, ngươi thu nó vào Nạp Hư Giới đi, nội dung ngọc giản sau này ngươi có thời gian mới nghiên cứu tường tận được, chúng ta lên đi đã.”

“Hảo.” Quân Vô Dạ lấy Tị Thủy Châu từ Nạp Hư Giới ra, xe nhẹ đường quen mà dùng Khinh Thân Thuật và Ngự Phong Quyết hướng lên trên, bởi vì đã có kinh nghiệm, đường trở về của hai người cực kì thoải mái, chỉ mất một lát đã lên tới mặt hồ.

Ánh mặt trời chói lọi, tựa như sợi bông lại tựa như mây trắng tản khắp không trung, Quân Vô Dạ rẽ nước hướng bờ, trên mặt hồ phản chiếu thân ảnh một người nhẹ nhàng bay vào, thoáng cái y đã vững vàng đáp xuống mặt đất.

Cầm bảo vật đi ra vốn khiến người ta vô cùng cao hứng, nhưng Tô Dịch ngay lập tức liền hậm hực , bởi vì có hai thân ảnh cách đó không xa đang đi tới, hơn nữa sự kết hợp kì lạ của hai người này khiến hắn trợn mắt. Nữ tử tố y dung mạo thanh thoát, đúng là nữ thần trong lòng nam đệ tử Thanh Vân tông: Hoa Thanh Uyển, mà người bên cạnh nàng, chính là ma tu dưới tàng cây ngày đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro