Chương 29: Mưu Bì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hoa Thanh Uyển liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quân Vô Dạ đứng bên bờ hồ, mắt phượng ngạc nhiên, dừng tầm mắt trên Lưu Sương kiếm đeo sau lưng Quân Vô Dạ: “Là ngươi?”

Hoa Thanh Uyển vừa dứt lời, Tô Dịch cực kì kinh ngạc, tính ra Quân Vô Dạ và nàng bất quá chỉ mới có duyên gặp mặt hai lần, không ngờ ba năm trôi qua, vậy mà nàng còn nhớ Quân Vô Dạ.

Quân Vô Dạ hơi gật đầu, vẻ mặt đạm mạc hệt như hồ băng ngàn năm: “Hoa sư tỷ.” Nếu là đổi lại là nam đệ tử Thanh Vân tông khác, có thể được Hoa Thanh Uyển lưu lại chút ấn tượng, có khi đã sớm hạnh phúc muốn chết, ngược lại Quân Vô Dạ hoàn toàn bất vi sở động.

Ma tu họ Mạc mặt đầy kinh ngạc, gã kín đáo đánh giá Quân Vô Dạ, nhìn thiếu niên này tuy mặc ngoại môn đệ tử, nhưng tu vi so với bạn cùng lứa thì hơn nhiều. Dung mạo tuyệt hảo, khí độ cử chỉ đúng mực, tĩnh lặng như chi lan (ý chỉ người tài đức) ngọc thụ, dung mạo dù cho đứng cạnh mỹ nhân Hoa Thanh Uyển, cũng không hề kém cạnh.

Nam tử trong mắt lộ ra một tia hứng thú, gã như có điều suy nghĩ mà nhìn Quân Vô Dạ, khóe môi câu thành một điệu cười ôn nhu: “Ngu huynh tên Mạt Hoài, Hoa sư tỷ biết vị sư đệ này, nói vậy trong số các ngoại môn đệ tử cũng là một nhân vật không tầm thường đi.”

Tô Dịch nghe mà thấy buồn nôn, trong lòng lặng lẽ nổi gai ốc, bị một tên ma tu khen tặng là loại vinh dự gì a!

“Sư huynh khen lầm rồi, Quân Vô Dạ tại hạ chỉ là dạng vô danh tiểu tốt thôi.” Quân Vô Dạ sắc mặt vẫn không chút thay đổi, tựa hồ mọi biểu cảm của y đều không thực sự cần thiết phải thể hiện.

Hoa Thanh Uyển rốt cục rời mắt khỏi Lưu Sương kiếm, nàng nhìn Quân Vô Dạ, thần sắc thanh thanh lãnh lãnh: “Thần thức của ngươi…” Nàng nhướn đôi mi thanh tú, thanh âm lạnh như băng tuyết, còn ngầm cảnh cáo: “Dục tốc bất đạt, ngươi hẳn biết cảnh giới bất ổn rất dễ tạo thành tâm ma?”

Hoa Thanh Uyển cư nhiên lại quan tâm Quân Vô Dạ, Tô Dịch cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ khối băng cũng biết để ý tới người khác?

“Sư đệ thụ giáo.” Quân Vô Dạ bình tĩnh đáp, sắc mặt lạnh nhạt: “Nói vậy sư tỷ cùng sư huynh còn có việc phải làm, ta không quấy rầy hai người nữa, sư đệ xin phép đi trước.”

“Khoan đã!”, Hoa Thanh Uyển thấy Quân Vô Dạ xoay người muốn đi, đôi phượng mâu trong suốt không chút gợn sóng đột nhiên trở nên thâm trầm, nàng chăm chú nhìn Lưu Sương kiếm trên lưng Quân Vô Dạ: ” Mục đích chúng ta lần này là đi đến một nơi có kiếm ý truyền thừa, ngươi thân mang hảo kiếm, lại chưa ngộ được kiếm ý, không khỏi quá uổng phí.”

Hiểu ý tứ Hoa Thanh Uyển, Mạt Hoài nụ cười nhạt bên môi tắt ngấm, tâm chấn động, không khỏi kinh hô: “Sư tỷ chẳng lẽ muốn dẫn y cùng đi sao, nhưng…”

Nơi có kiếm ý* truyền thừa! Đa số kiếm tu đều tha thiết mơ ước! Nếu có thể tiếp thụ truyền thừa đạt được tuyệt thế kiếm ý, tất nhiên công lực sẽ phát triển cực nhanh, lấy yếu địch cường cũng không phải là việc khó!

Tô Dịch cũng là kinh nghi bất định, trong Thương Hồng Bí Cảnh cơ duyên vô số, nhưng đại đa số tu sĩ đều như nhau, tìm được liền ôm tâm tư độc chiếm, không ngờ Hoa Thanh Uyển lại rộng rãi như vậy, hay bởi vì yêu kiếm thành si, cảm thấy Quân Vô Dạ là khối gỗ thô tốt, không điêu khắc thì thật đáng tiếc ?

Bởi đã đọc qua 《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》, Tô Dịch hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm Hoa Thanh Uyển, chỉ tiếc bên người nàng có gã Mạt Hoài. Sau chuyện đáng sợ xảy ra dưới tàng cây lần trước, hắn thừa biết Mạt Hoài là một gã như thế nào.

Hoa Thanh Uyển hẳn chưa nhìn ra đối phương là một ma tu, tuy Mạt Hoài chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn Hoa Thanh Uyển thì đã tới gần Kim Đan kỳ , nhưng ma tu vốn thích lộng nhân tâm, nơi có truyền thừa lại cực kì nguy hiểm,  gã chỉ cần giở mánh lới bịp bợm chồng chất khiến cho Hoa Thanh Uyển đạo tiêu thân vẫn như nữ tu lúc trước cũng không phải là không thể. Nếu Quân Vô Dạ đồng ý cùng đi, chỉ sợ phá hỏng kế hoạch của Mạt Hoài, chắc chắn ý nghĩ đầu tiên của gã chính là giết Quân Vô Dạ, đến lúc đó kiếm ý không ngộ được, mà đã bị giết chết rồi thì chẳng đáng.

Nghe Hoa Thanh Uyển nói, trong mắt Quân Vô Dạ hiện lên tia ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức liền bình thản: “Đa tạ hảo ý sư tỷ, nhưng tu vi sư đệ quá thấp, kiếm ý truyền thừa thực sự quá xa vời, cáo từ.”

Hoa Thanh Uyển liếc thoáng qua Mạt Hoài, biết Quân Vô Dạ để ý chuyện gì, quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Kiếm ý truyền thừa không phân biệt tu vi, mọi người đều có cơ duyên và ngộ tính của riêng mình. Hơn nữa nơi đây cũng không phải do ta và Mạc sư đệ phát hiện. Mà là Tề sư đệ và Lăng sư muội ngẫu nhiên tìm được, ngày xưa ngươi cùng hai người bọn họ quan hệ không tồi, chắc chắn sẽ không để ý.”

“Định mệnh, chẳng lẽ đây là tình tiết muốn gom đủ một bàn chơi mạt trượt sao? Sao hai người Lăng Tử Tô và Tề Dục cũng ở đó a!” Tô Dịch vốn ý đã quyết đi, nghe nói đến tên hai người kia thì khó tránh khỏi do dự , ba năm qua hai huynh muội kia đối Quân Vô Dạ có tình có nghĩa, tìm được kiếm ý truyền thừa vốn là chuyện tốt, nhưng có thêm gã xấu xa Mạt Hoài, thời khắc mấu chốt lại đâm cho nhau một nhát sau lưng thì toi. Cho dù Hoa Thanh Uyển đấu một trận với ma tu Tô Dịch cũng chẳng quan tâm, đằng nào cũng có quen biết gì đâu, lưỡng bại câu thương hắn cũng chẳng cảm thấy tội lỗi, nhưng nghĩ đến Lăng Tử Tô đáng yêu có khả năng rơi vào kết cục biến thành một đống xương trắng, Tô Dịch khó có thể chấp nhận được.

Cước bộ chậm lại, Quân Vô Dạ và Tô Dịch ý tưởng lớn gặp nhau. Tuy rằng Quân Vô Dạ tính tình quái gở lạnh lùng, nhưng không phải người thích thiếu nợ nhân tình, y nhếch khóe môi: “Một khi đã như vậy, đa tạ sư tỷ ưu ái .”

Hoa Thanh Uyển khẽ gật đầu, một thân bạch bào trắng tựa tuyết, lại thêm khí chất thanh lãnh khiến nàng càng trở nên tinh khiết.

“Không ngờ Quân sư đệ cùng Tề sư đệ và Lăng sư muội có quen biết, ta thật hẹp hòi , mong Quân sư đệ bỏ qua cho.” Mặc dù giải thích với một ngoại môn đệ tử tu vi hay địa vị đều không bằng gã, nhưng Mạt Hoài không hề tỏ ra ủy khuất, thanh âm lãng nhiên không gợn sóng, sắc mặt cũng vô cùng thành khẩn, khiến người ta sinh hảo cảm.

Đáng tiếc Quân Vô Dạ và Tô Dịch đã sớm nhìn thấu bản chất của gã, chính là sói đội lốt cừu, Quân Vô Dạ bất vi sở động, con ngươi màu đen lạnh lùng liếc qua Mạt Hoài, thanh âm băng hàn: “Không phải lỗi của sư huynh, ta vốn không nên đột ngột gia nhập, sư huynh để ý cũng bình thường.”

Đối với thái độ lãnh đạm của Quân Vô Dạ, Mạt Hoài âm thầm giật mình, sau đó chỉ hướng Đông, bên kia hồ nước, nơi có ngọn núi xa xa: “Ngày đó ta nhận được tin phù của Tề sư đệ, nó chỉ đường đi hướng đó.”

Hoa Thanh Uyển phượng mâu quét qua hai người họ: “Đã như vậy, lên đường thôi.” Vừa dứt lời, dưới chân nàng liền hiện ra một thanh tuyết sắc trường kiếm, kiếm quang nghiêm nghị, nhuệ khí ẩn hiện, nó cùng chủ nhân đúng là tuyệt phối. Ngay lập tức, Hoa Thanh Uyển ngự kiếm bay đi, biến mất trong mắt hai người.

Mạt Hoài nghe vậy cũng nhanh chóng lấy phi kiếm ra từ trong túi Càn Khôn, tuy rằng tướng mạo rất đứng đắn, nhưng có một loại ý nhị nói không nên lời. Mạt Hoài cười nhìn Quân Vô Dạ: “Quân sư đệ, mặc dù thần thức đệ đã Trúc Cơ, nhưng tu vi bản thân chỉ mới Luyện Khí tầng tám, mặc dù có thể khống chế pháp bảo phi hành nhưng phải cố hết sức, có cần sư huynh chở đệ không?”

Quân Vô Dạ ngoái nhìn ngọn núi lúc trước Mạt Hoài chỉ, ước lượng một phen, y lắc đầu: “Không cần, sư đệ tự tin có thể đi được.”

Lần nữa bị Quân Vô Dạ làm cụt hứng, Mạt Hoài cứng họng, gã đạp lên phi kiếm rồi nói: “Vậy được, đệ theo sau sư huynh đi, nếu linh lực không đủ, ta có thể giúp đệ.” Nói xong hắn cũng ngự kiếm bay lên, bất quá so với Hoa Thanh Uyển, tốc độ ngự kiếm của Mạt Hoài cũng chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là có ý chờ Quân Vô Dạ.

Quân Vô Dạ thoáng gật đầu, lấy từ Nạp Hư Giới ra Cửu Phẩm Liên Hoa đã mua ba năm trước đây, rót vào linh lực, đài sen nhỏ nhất thời từ bàn tay phình to mấy chục lần, y bước vào trung tâm đài sen, phi hành phía sau Mạt Hoài.

Mặc dù là lần đầu tiên khống chế phi hành pháp bảo, Quân Vô Dạ lại có vẻ xe nhẹ đường quen, không chút nào khó khăn. Ngược lại Tô Dịch đối với Cửu Phẩm Liên Hoa chưa từng sử dụng qua cảm thấy thực mới lạ: “Nhìn qua cũng không tệ lắm đi, đáng tiếc tốc độ khá chậm, Tiểu Dạ, ngươi có ý muốn học luyện khí hay không?”

“Nếu sư tôn muốn, tất nhiên có thể.” Quân Vô Dạ thần sắc thản nhiên, giống như trả lời hôm nay thời tiết thực tốt.

Tuy rằng biết Quân Vô Dạ toàn xem trọng ý của hắn, nhưng cái cách trả lời này khiến cho Tô Dịch cảm thấy có chút kinh ngạc: “… Coi như ta chưa nói gì đi, trước tiên ngươi vẫn cứ học luyện đan giỏi, chậc, còn phải chăm chỉ luyện tập 《 Tiên Quyết 》 cùng nội dung khối ngọc giản kia.”

Mà ngọn núi Mạt Hoài chỉ quả thật không cao, ở đó có ba thân ảnh sớm đã đứng chờ. Bất quá chớp mắt một cái, Quân Vô Dạ cùng Mạt Hoài liền đáp xuống. Một thân phấn sam Lăng Tử Tô dẫn đầu tiến lên, cười nhạo Mạt Hoài: “Mạt sư huynh ngươi chậm chết đi được.” Chợt thấy rõ phía sau gã còn một người nữa! Hơn nữa khuôn mặt còn như băng giá ngàn năm không thay đổi, nàng nhịn không được kinh ngạc tán thán:
“Quân Vô Dạ, ngươi làm sao …?”, nói đoạn nàng nhíu mày:
" ngươi dùng phi hành pháp bảo? Thần ngươi thức sao đột nhiên lại Trúc Cơ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro