Chương 31: Tự Bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba con rối linh mộc kia đều mô phỏng vóc dáng của nam tử, cả người như được phủ một lớp đồng thau phát ra sắc đồng loang loáng, trong tay bọn chúng đều nắm một thanh trường kiếm, tuy chúng không có trí tuệ chân chính, nhưng chiến đấu lại cực kỳ linh hoạt, nếu quan sát từ khoảng cách xa, có khả năng còn cho rằng đó là ba người thật.

Hoa Thanh Uyển hoàn toàn bình tĩnh , sắc mặt trầm tĩnh như nước, Tuyết Sắc Trường Kiếm trong tay linh quang lẫm lẫm, tay áo bay bay, hệt như cửu thiên tiên tử. Tuy lấy một địch ba, nhưng nàng không có lấy nửa phần quẫn bách. Ba con rối tốc độ đột ngột tăng lên đánh tới, bạch y nữ tử thân thủ như chớp né tránh. Với thực lực của Hoa Thanh Uyển thì thế công của con rối không làm khó được nàng. Bất quá một khi cận chiến, dưới thế giáp công của ba con rối linh mộc, Hoa Thanh Uyển cũng không dám cường ngạnh nghênh chiến, chỉ có thể dùng thuật đóng băng tạm thời kéo trì hoãn cước bộ đối phương.

Đầu tiên mọi người đều đặt lực chú ý lên Hoa Thanh Uyển và con rối linh mộc, thấy nàng không vội yêu cầu trợ giúp, liền nhìn xung quanh đánh giá hoàn cảnh. Tuy nơi có kiếm ý truyền thừa này ở bên dưới lòng đất, nhưng lại có hệ thống ánh sáng thông minh, nhìn một lúc mới phát hiện khắp nơi đều có dạ minh châu, ít nhiều cũng trên trăm viên. Dù tại Tu Tiên Giới , dạ minh châu không phải vật gì vô giá, nhưng số lượng lớn như thế, vẫn khiến cho người ta giật mình.

Nhìn xung quanh một lượt, Tề Dục dùng linh lực huyễn hóa ra một con Thủy Long, đánh úp về phía một con rối linh mộc, con rối kia gầm lên giận dữ, thoáng chốc lao thẳng đến Tề Dục, trường kiếm trong tay xuất hàng vạn hàng nghìn kiếm ảnh, làm người ta khó lòng phòng bị. Mạt Hoài, Quân Vô Dạ cùng Lăng Tử Tô thấy thế, bước lên phía trước trợ giúp hắn một tay, pháp bảo trong tay họ đồng loạt xuất hiện, quang mang chói mắt.

Mới vừa rồi nhìn Hoa Thanh Uyển thong dong chiến đấu, họ nhất thời khinh địch, tới khi tự mình đối chiến, mới giật mình nhận ra con rối linh mộc đáng sợ, tuy rằng Tề Dục, Mạt Hoài, Lăng Tử Tô chỉ kém tu vi nó một bậc, đồng loạt xông lên cũng chỉ là miễn cưỡng đối phó, nếu nhất thời sơ suất có khi còn trúng chiêu.

Tô Dịch quan sát con rối linh mộc màu đồng thau, thần thức đảo qua phát hiện sau đầu nó có một điểm tinh khối đen nhìn không rõ, thầm cân nhắc, vội bảo Quân Vô Dạ: “Tiểu Dạ, sau đầu linh mộc con rối kia có tinh khối, gần như chắc chắn chính nó khiến bọn rối này có thể cử động linh hoạt , lát nữa ngươi ra đòn phía sau đầu nó thử xem, thử coi có phát sinh gì hay không.”

Hắn không thể bảo Quân Vô Dạ trực tiếp nói những người kia công kích sau đầu con rối, bởi đến Hoa Thanh Uyển cũng không nhận thấy, vậy nếu để cho một tên đệ tử thần thức chỉ mới vừa Trúc Cơ nói toạc ra, chẳng phải là cho thấy hắn khác với tu sĩ bình thường sao?

Quân Vô Dạ xuất ra vài nhát đao gió phóng tới con rối linh mộc, có hai nhát vừa vặn chém trúng sau đầu con rối, quả nhiên đúng như Tô Dịch nói, con rối đang đuổi theo Lăng Tử Tô chợt cứng đờ, tuy rằng ngay lập tức liền khôi phục tốc độ ban đầu, nhưng đã làm Lăng Tử Tô có cơ hội thoát thân.

Mắt tu sĩ đều cực kỳ lợi hại, biến hóa này chỉ phát sinh trong tích tắc, nhưng kẻ đứng trên bờ vực sinh tử là Lăng Tử Tô lại cảm giác cực kì rõ ràng, nàng thở hồng hộc, vội cho Bổ Linh Đan vào miệng: “Mọi người nhìn, con rối kia có phải vừa mới khựng lại một chút hay không?”

Tề Dục cùng Mạt Hoài gật đầu, Quân Vô Dạ mở miệng đề nghị: “Có khi nào vừa rồi chúng ta đánh trúng điểm yếu của nó? Thử lại xem?”

Quân Vô Dạ vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm băng tuyết nói tiếp: “Ngươi nói có lý, tất cả mọi người thử xem.” Không ngờ Hoa Thanh Uyển đang triền đấu cùng hai con rối linh mộc thế nhưng còn có thể phân thần chú ý tình huống bên này, mọi người nhất thời hoảng sợ, nghiêng đầu thoáng nhìn. Phát hiện một trong hai con rối thân thể đã bị tổn hại hơn phân nửa, ở nơi vốn là bụng đã hoàn toàn trống rổng, nhưng nó vẫn bám riết không tha mà truy đuổi thân ảnh Hoa Thanh Uyển với hình dáng thê thảm, nhìn sao cũng thấy buồn cười.

Quân Vô Dạ mâu quang tối sầm —— đây là cách biệt về thực lực!

Tô Dịch líu lưỡi: ” Nữ nhân bạo lực! Không ( gào thét -ing )!” Xem ra Tu Tiên Giới quả nhiên không thích hợp với loại trạch nam như hắn, muốn tìm nữ tu săn sóc ôn nhu thật khó, nếu rước về nhà thì đến lúc đó còn không biết ai bị ai đẩy ngã đâu.

Hoa Thanh Uyển đồng tình với đề nghị của Quân Vô Dạ, nên mọi người không tiếp tục công kích loạn xạ giống lúc trước, tất cả đều tập trung tinh lực thăm dò nhược điểm trên người con rối linh mộc.

Dưới công kích của Tề Dục, huyền cơ ẩn trên con rối linh mộc liền bại lộ , Tề Dục kinh hỉ hét lớn: “Công kích sau đầu con rối!”

Công kích nhất loạt đều tập trung ở sau đầu con rối, chúng lập tức khựng lại, động tác công kích trở nên chậm như rùa, mọi người nhìn nhau cười, thần thái chật vật lúc nãy trở thành hư không, tốc độ đưa linh lực vào pháp bảo cũng càng lúc càng nhanh, linh lực xung động, đủ làm cho con rối linh mộc kia bể thành vô số vụn gỗ. Lạch cạch, một viên tinh thạch ảm đạm rớt xuống.

Mạt Hoài tay mắt lanh lẹ, lập tức cầm lấy khối tinh thạch đen sì, hắn nhướng mày cười nhạt: “Mọi người nói đây là cái gì?” Tề Dục trên mặt bất động thanh sắc, nội tâm bắt đầu có chút tin tưởng Quân Vô Dạ nói.

Lăng Tử Tô nhìn Mạt Hoài, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Nếu tinh thạch này không rơi xuống từ trên người con rối, thì khi thấy màu sắc nó ảm đạm lại không hề có linh khí, sẽ chẳng ai chú ý tới đâu.”

Quân Vô Dạ và Tề Dục đứng cạnh nhau, đáy mắt mê mang.

Hoa Thanh Uyển cũng thành công tiêu diệt nốt hai con rối, nàng đi về hướng  bốn người, mười ngón tay trắng nõn như ngọc mở ra, trong lòng bàn tay là hai khối ám sắc tinh thạch, chúng ở trên tay trắng như tuyết của nàng khiến ngườ ta có cảm giác chúng đang làm vấy bẩn một tạo vật đẹp đẽ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai khối tinh thạch kia, chỉ có Lăng Tử Tô chú ý tới hai gò má Hoa Thanh Uyển hơi tái nhợt, nàng để ý kỹ, phát hiện bên khóe môi Hoa Thanh Uyển có vết máu, nàng kinh hô: “Sư tỷ, tỷ bị thương sao?”

“Không đáng ngại, bị thương nhẹ thôi.” Hoa Thanh Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, nàng ngạo nghễ đứng, phảng phất giống như cô linh tiên tử, : ” Tinh thạch này thực sự cổ quái, ta dùng linh lực thăm dò, nhưng không thu được kết quả.” Dứt lời liền ho khan mấy tiếng, ho đến mực bật ra một ngụm máu tươi.

Lăng Tử Tô cùng Tề Dục mặt biến sắc, Lăng Tử Tô vừa giận vừa lo: “Sư tỷ, bị như vậy rồi còn nói bị thương nhẹ, hoá ra từ nãy đến giờ tỷ cường chống đỡ.” Tề Dục vội vàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một viên đan dược màu xanh ngọc đưa cho Hoa Thanh Uyển, Hoa Thanh Uyển thản nhiên tiếp nhận ngay lập tức nuốt xuống. Nàng ngừng ho khan,  nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên đã bị tổn thương đến nội tạng.

Tất cả mọi người trầm mặc một hồi lâu, lúc trước nhìn Hoa Thanh Uyển chiến đấu thực nhẹ nhàng, còn tưởng nàng căn bản sẽ không bị thương, không ngờ lại sự vic65 lại thành ra như vậy.

Mạt Hoài đảo mắt qua nhìn hai khối tinh thạch trong tay Hoa Thanh Uyển, đột nhiên đề nghị: “Hay chúng ta thử đem ba khối tập trung lại cùng một chỗ xem?”

“Được.” Quân Vô Dạ cùng Tề Dục gật đầu đáp lại, Hoa Thanh Uyển lạnh lùng thản nhiên chờ Mạt Hoài đem tinh thạch trên tay hắn đưa qua.

Mạt Hoài đi lại gần Hoa Thanh Uyển, chậm rãi mở tay phải ra, trong khoảnh khắc ấy, khói đen từ đâu kéo đến, vạn vật trước mắt tối sầm, linh lực nhất thời không sử dụng được! Chờ khói đen tan đi, liền thấy Mạt Hoài đã bắt được Hoa Thanh Uyển làm con tin, khuôn mặt bình thường của hắn kê sát vào khuôn mặt lạnh như băng của Hoa Thanh Uyển: “Không ngờ Hàn Băng tiên tử ngươi cũng có ngày này.”

Mặc dù bị bắt làm con tin, thần sắc Hoa Thanh Uyển vẫn bình thản như không, tựa hồ người đang lâm vào nguy hiểm không phải nàng.

“Mạt Hoài, tại sao?” trong mắt Tề Dục tràn đầy đau lòng và hoang mang, Lăng Tử Tô sớm đã bị biến cố dọa sợ tới mức nói không nên lời, còn Quân Vô Dạ nhanh chóng cho vào miệng một viên đan dược, khoanh chân ngồi thiền bức dược lực trong màn khói đen vừa rồi ra.

“Sai rồi, tên ta không phải Mạt Hoài.” gương mặt ôn hòa của Mạt Hoài biến mất, đầu ngón tay hắn xuất ra hắc khí, khóe miệng cong thành nụ cười tà mị.

Mặc dù như vậy, trừ đầu ngón tay hắn có hắc khí quỷ dị, bốn người cũng chưa phát giác trên người hắn có khí tức ma tu, khí tức đạo tu hoàn toàn bình thường trên người Mạt Hoài .

“Ngươi là ma tu?” Quân Vô Dạ đứng dậy, giọng nói lãnh liệt nghe không ra cảm xúc gì.

“Phải, nhưng cũng không phải.” Mạt Hoài nhẹ nhàng vân vê hai đầu ngón tay trái: “Không chơi với các ngươi nữa, có ba khối tinh thạch, thêm một Hàn Băng tiên tử theo giúp ta, cũng đủ rồi.” Khóe môi hắn nhếch lên, ngọn lửa thiêu đốt trong mắt đầy yêu dị, so với vẻ ôn hoà hiền hậu lúc trước giống như đã trở thành kẻ khác.

Hắn vừa định mang Hoa Thanh Uyển đi, lại kinh hoảng phát giác ra băng tuyết đã xâm thực hai tay của hắn, toàn thân linh lực đột nhiên tiêu hao không còn. Mạt Hoài quay đầu nhìn Hoa Thanh Uyển: “Làm sao có thể! Các ngươi chẳng phải đã bị phong bế hết linh lực sao? !”

Hoa Thanh Uyển cầm ba khối tinh thạch, tuyết sắc trường kiếm kề ngang cổ Mạt Hoài, thanh âm nàng nhẹ như gió, hệt như thiết băng toái ngọc: “Trò chơi dừng ở đây, nói, ngươi là ai? Làm thế nào trà trộn vào Thanh Vân tông ?”

Tô Dịch cùng Quân Vô Dạ ung dung nhìn Hoa Thanh Uyển tra hỏi Mạt Hoài như phạm nhân, sắc mặt Tề Dục phức tạp, chỉ có Lăng Tử Tô ngơ ngẩn, đối với tình huống lật mặt này trong khoảng khắc khiến nàng không tiêu hóa kịp. Đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì a?

Mạt Hoài lạnh lùng mỉm cười, mặt không đổi sắc đánh giá mấy người xung quanh: “Là do ta sơ suất , đáng tiếc, các ngươi đã định trước sẽ không hiểu được .”

Khuôn mặt hắn lãnh tĩnh, trong mắt lại mang theo một loại yên tĩnh điên cuồng, khiến người khác cảnh giác.

Tô Dịch nhìn chằm chằm Mạt Hoài, ý đồ muốn tìm hiểu vì sao hắn là ma tu lại có được khí tức đạo tu, nhưng trạng huống Mạt Hoài hiện tại hình như có gì đó không đúng lắm: “VL, hắn không phải chuẩn bị tự bạo chứ?”

“Mau lui lại!” Hoa Thanh Uyển xuất chiêu Băng Tuyết Phong Thiên ném Mạt Hoài xa mấy chục thước, lại tức thì ngưng kết khiên chắn bằng băng phía trước, chỉ trong tích tắc sau khi được nàng cảnh báo, một trận nổ vang ầm ầm vọng khắp vách hang của Nơi Truyền Thừa.

Vô số đá vụn rớt xuống, bụi bay mịt mù, một hồi lâu sau bụi tro dần lắng bớt, hết thảy chìm trong tĩnh lặng.

May mắn Hoa Thanh Uyển nhắc nhở kịp lúc, tất cả mọi người đều có phòng bị, chỉ bị sặc chút tro bụi, thân thể không bị thương tổn gì nặng.

Không ngờ Mạt Hoài nói tự bạo liền tự bạo, dù sao đối với một tu sĩ mà nói, tự bạo đại biểu cho vĩnh viễn tan thành tro bụi, hồn phách tan biến không thể nhập luân hồi, nhưng Tô Dịch vẫn cảm thấy có điểm nào đó quai quái, trông Mạt Hoài cũng không phải là loại muốn dùng tự bạo để lưỡng bại câu thương, bất quá hắn nghĩ như thế nào cũng không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro