Chương 32: Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thừa mật thất tĩnh lặng trở lại.

Lăng Tử Tô nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt hạnh liếc ngang Quân Vô Dạ và Tề Dục: “Hai người đã sớm biết Mạt sư huynh là ma tu ?” Tề Dục lắc đầu, dường như đang mải nghĩ gì đó,còn Quân Vô Dạ căn bản không hề có ý giải thích cho nàng. Nàng nhìn sang Hoa Thanh Uyển tìm đáp án, nhưng đối diện với nàng là gương mặt lạnh lùng vô cảm, khiến nàng ngượng ngùng không nói nên lời.

Tề Dục nhìn  Hoa Thanh Uyển, chau mày: “Lúc nãy ma tu kia nói hắn là Mạt Hoài mà cũng không phải Mạt Hoài, đến cùng là có ý gì?”

Đôi mắt thanh lãnh của Hoa Thanh Uyển giống như phủ một tầng sương mù, nàng lắc lắc đầu ý bảo chính mình cũng không rõ, rồi sau đó nàng lại lấy ra ba khối tinh thạch lúc trước bị đoạt: “Về chuyện Mạt Hoài đợi hồi tông sẽ thảo luận lại, hiện tại cách ngày ly khai bí cảnh chỉ còn lại không đến mười ngày, nghiên cứu tinh thạch này có ích lợi gì mới là mấu chốt, vừa rồi ta dùng linh lực thăm dò thử nhưng không phát hiện điểm nào bất thường, không bằng các ngươi thử xem?”

Lăng Tử Tô, Tề Dục, Quân Vô Dạ, ba người nghe vậy đều tập trung lại, đem ba loại linh lực khác nhau rót vào tinh thạch. Đến phiên Quân Vô Dạ, Tô Dịch còn ảo tưởng hào quang nhân vật chính quang có thể phát huy tác dụng, đáng tiếc kết quả làm hắn thất vọng, tinh thạch đen sì kia vẫn cứ trơ lì như không.

Nhưng ba con rối linh mộc rõ ràng là dựa vào sự thao túng của tinh thạch này, nên hiển nhiên không phải phàm vật. Đối với vấn đề ai sẽ sở hữu tinh thạch màu đen này, sau khi bốn người thương lượng, đưa hai khối cho Hoa Thanh Uyển, dư lại một khối cho Quân Vô Dạ. Tề Dục nói lý do là Hoa Thanh Uyển xuất lực nhiều nhất, mà Quân Vô Dạ nhắc nhở bọn họ sự thật Mạt Hoài là ma tu, nếu không nhờ hắn, không chừng tất cả mọi người lúc này đã chết.

Mấy ngày kế tiếp, bốn người quyết định dừng chân tại đây, dù sao nới này kiếm khí nồng đậm, lúc này tu luyện khả năng ngộ đạo hơn xa với bình thường.

Mỗi ngày trôi qua, Tề Dục đều bớt chút thời gian dạy Quân Vô Dạ vài chiêu thức, Hoa Thanh Uyển ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ điểm bọn họ, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, rốt cục Quân Vô Dạ đột phá Luyện Khí tầng tám cùng Luyện Khí tầng chín, thành công tiến giai, bắt đầu bước vào cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. Ba người còn lại mặc dù không tiến bộ nhiều như vậy, nhưng cũng cảm nhận được cảnh giới buông lỏng, đồng thời còn lĩnh ngộ kiếm đạo sâu thêm một tầng, nếu có thể ở đây lâu hơn, có thể lĩnh ngộ kiếm ý cũng chưa biết chừng. Cứ như vậy, thậm chí bốn người đều có chút không nỡ rời đi!

Đương nhiên, thời gian sẽ không quan tâm tới tâm tư bọn họ, ngày Thương Hồng Bí Cảnh đóng cửa vẫn tới, lúc ấy Tề Dục cùng Quân Vô Dạ còn đang đấu pháp, không ngờ bọn họ còn chưa kịp thu lại động tác , liền cảm thấy một luồng linh lực kịch liệt, biết đây là dấu hiệu chuẩn bị ra ngoài, hai người lập tức điều chỉnh tư thế chờ đợi truyền tống.

Hai người mới vừa điều chỉnh xong, một mảnh tối đen lập tức bao phủ mọi người trong bí cảnh.

Làm Tô Dịch kinh ngạc chính là, truyền tống trở về so với tiến vào bí cảnh thoải mái hơn rất nhiều, hắn cũng không cảm thấy sự thống khổ như bị xé rách khi truyền tống vào, chỉ trong tích tắc, trước mắt đã là một thế giới khác, hắn nhìn lên nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân Quân Vô Dạ xuất hiện truyền tống trận, còn bên cạnh cũng xảy ra biến hóa: ba người Hoa Thanh Uyển, Tề Dục cùng Lăng Tử Tô xuất hiện.

Bởi vì truyền tống vô cùng đột ngột, có rất nhiều người vẫn duy trì tư thế đang dở dang trong bí cảnh, thần sắc động tác khác nhau, Tô Dịch đảo mắt một cái, cảm thấy khá thú vị. Tu sĩ năng lực thích ứng đều rất mạnh,ngay lập tức liền hiểu được bản thân đã về Thanh Vân Tông, chỉ là tâm tình ai nấy đều phức tạp khôn kể.

Khi đi quảng trường tu sĩ chen chúc đứng xếp hàng, khi về bỗng có chút trống trải, Tô Dịch phỏng chừng, tu sĩ trở về tuyệt đối không đến một nửa, những người trở về cũng không ít người cụt chân gãy tay, tuy Tu Tiên Giới mất đi tứ chi cũng không phải chuyện to tát, nhưng nhìn qua cũng có chút giật mình. Thậm chí Tô Dịch còn nghe thấy có nữ tu thấp giọng nức nở trong quảng trường, có lẽ nàng đã mất đi người quan trọng nhất? Hay là vì tìm được đường sống trong chỗ chết, nhịn không được lã chã rơi lệ?

Phía trên quảng trường là chưởng môn Thanh Vân Tông Lăng Vân Đạo Quân cùng phong chủ Nhược Thủy Phong Lan Nhược Chân Nhân, Lăng Vân Đạo Quân tản ra uy áp, tiếng ồn ào huyên náo lập tức biến mất, đệ tử trên quảng trường đều kính cẩn đứng nghiêm, chờ đợi chưởng môn lên tiếng.

Lăng Vân Đạo Quân phất ống tay áo: “Chúc mừng các vị thành công trở về, hành trình Thương Hồng Bí Cảnh lần này, chư vị đều có thu hoạch, mong chư vị càng ngày càng tiến xa trên con đường tu tiên.” Dứt lời liền trực tiếp ngự kiếm mà đi.

Tô Dịch thở dài, từ Thương Hồng Bí Cảnh thoát ra, người nào mà không trải qua cửu tử nhất sinh mới kham kham tránh được một kiếp? Tu tiên vấn đỉnh, thật sự quan trọng như thế sao? Có lẽ hắn vô pháp lý giải .

Lăng Vân Đạo Quân đi rồi, Lan Nhược Chân Nhân bắt đầu sắp xếp cho tiểu đồng thu hồi ngọc bài, tu sĩ tự giác xếp thành hàng dài để nộp lại ngọc bài, đồng thời cũng nộp một phần thu hoạch của bản thân trong bí cảnh.

Lại nói, thật là có chút 囧, bởi vì Tô Dịch ngay từ đầu bảo Quân Vô Dạ đi tìm hồ nước kia, sau khi từ hồ nước đi ra thì Quân Vô Dạ đều ở nơi có kiếm ý truyền thừa, không có thu hoạch gì ngoài miếng ngọc giản chứa thần thức công kích cùng khối ám sắc tinh thạch! Mà hai vật này tuyệt không thể giao ra .

Nếu không phải do hàng ngũ sắp xếp rất nhanh đã đến phiên Quân Vô Dạ, Tô Dịch cũng suýt quên mất sự tình xấu hổ này. Tiểu đồng đứng đó thấy Quân Vô Dạ cái gì cũng không mang được ra, trên gương mặt non nớt tràn ngập xem thường, Tô Dịch cau có phỉ nhổ, không có thu hoạch gì thì đã làm sao? Điểm môn phái cần quái gì, có thể toàn mạng ra khỏi bí cảnh là được rồi, không phải sao? !

Tuy Quân Vô Dạ không hề xấu hổ, nhưng Tề Dục bên cạnh thật sự là nhìn không nổi, tiến lên đưa vài cây linh thảo thu thập trong bí cảnh cho hắn, giúp Quân Vô Dạ thoát ly quẫn cảnh. Về phần Hoa Thanh Uyển, nàng sớm đã về bên người sư phụ của nàng, làm phong chủ chân truyền đệ tử, nàng không cần thiết phải xếp hàng cùng đám đệ tử, nàng rời đi khiến một đám nam đệ tử ngóng trông theo, trên mặt hiện lên vẻ si mê.

Trở lại Linh Dược Phong, Tô Dịch và Quân Vô Dạ mới biết Phùng Y cùng Triệu Bình cũng thành công trở về, nghe Phong Thần nói, Triệu Bình thụ thương nặng, đang phải tu dưỡng điều tức.

Mà nữ tử Phùng Y quả nhiên là tồn tại nghịch thiên, quả thực so với Quân Vô Dạ còn trâu hơn, nàng vừa ra khỏi bí cảnh, cư nhiên đã đạt tới tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lại nộp lên trên không ít linh thảo cao giai, thậm chí còn khiến một vị Kết Đan Kỳ nội môn Linh Dược Phong có ý thu đồ đệ, càng làm người ta kinh ngạc hơn là, Phùng Y từ chối đề nghị này, điều này cũng có nghĩa là nàng buông tha cơ hội tiến vào nội môn. Không cần phải nói, chỉ cần là tạp dịch đệ tử, hay ngoại môn đệ tử đều cực kỳ hâm mộ đãi ngộ dành cho nội môn đệ tử, mà Phùng Y lại nhẹ nhàng cự tuyệt , thật là đáng hận mà!

Từ bí cảnh trở về bất quá qua vài canh giờ, chuyện của nàng liền truyền khắp ngoại môn Thanh Vân Tông, bản thân nàng trong lòng rất nhiều ngoại môn đệ tử cũng trở thành một tồn tại truyền kỳ, đồn đãi càng ngày càng nhiều, nghe nói cũng không ít nữ tu sĩ hướng Phùng Y cầu tình duyên, chỉ là Phùng Y vốn là nữ cải trang nam, cho nên các nàng đã định trước chỉ có thể yên lặng nhấm nháp nỗi thống khổ bị cự tuyệt.

Trong đầu Tô Dịch tưởng tượng cảnh tượng như thế này: nữ tu mỏng manh xinh đẹp động lòng người hướng Phùng Y đầy khí phách nam tử thỏ thẻ tâm sự, cuối cùng được đáp lại rằng: “Ừm, kỳ thật ta hết sức cảm động, nhưng ngại quá, ta thích nam nhân.” Thế là tim nàng vỡ nát rồi, vỡ tan tành luôn, Tu Tiên Giới chỗ nào cũng là cơ lão (gay) nha. Trong lòng Phùng Y nhất định trộm nghĩ —— muốn là ta tiếp nhận tình cảm của ngươi không phải liền biến thành bách hợp sao? Ai, cho nên rất nhiều sự tình nói thật càng khiến ngươi đau lòng, cứ để hiểu lầm xem ra còn tốt đẹp hơn.

Đương nhiên sau một thời gian, lời đồn về Phùng Y dần dần lắng xuống, mọi việc lại diễn ra như bình thường.

So với Phùng Y, mối quan tâm của Tô Dịch hoàn toàn tập trung vào vụ ma tu Mạt Hoài kia, Tề Dục và Hoa Thanh Uyển cũng đi tìm hiểu qua, Tề Dục còn dùng không ít Đưa Tin Phù  để trao đổi với Quân Vô Dạ.

Nhưng mà chứng cớ tìm được về Mạt Hoài chỉ là một đạo tu. Thuở nhỏ, hắn được đưa vào Thanh Vân Tông, trước khi tiến vào Thương Hồng Bí Cảnh chưa từng xuất tông lịch duyệt. Hắn có tư chất song linh căn, tâm tính lại kiên nhẫn thuần hậu, bái một Kết Đan tu sĩ rất có danh vọng ở Xích Viêm Phong làm sư phụ, hơn nữa phàm là ai tiếp xúc với hắn, đều khen ngợi nhân phẩm hắn. Như vậy một tu sĩ chính đạo, sao lại có quan hệ với ma đạo? Chẳng lẽ trong bí cảnh người nọ thật sự không phải Mạt Hoài, mà là một kẻ khác đoạt xá thân thể Mạt Hoài?

Chuyện Mạt Hoài khó có thể nghĩ thông suốt, Tô Dịch đành gác lại. Trước mắt, khối thần bí tinh thạch lấy được ở nơi có kiếm ý truyền thừa đã có tin tức. Hoa Thanh Uyển thỉnh giáo sư phụ của nàng, Lan Nhược Chân Nhân sau khi nghe về tinh thạch kia cũng cảm thấy hứng thú, sau khi lật xem rất nhiều điển tịch rốt cục tra được lai lịch của tinh thạch này, tên nó là “Ám tinh”, là tài liệu luyện khí chú linh tuyệt hảo.

Ám tinh được tìm thấy tại những hải vực nguy hiểm. Mấy trăm năm trước còn có thể tìm được nó, hiện tại cơ bản đã tuyệt tích, làm vô số luyện khí đại sư thở dài tiếc nuối. Nếu là pháp bảo cao giai được khảm vật ấy, chủ nhân pháp bảo chỉ cần đưa linh lực vào trong lần đầu tiên sử dụng, về sau không cần linh lực thúc dục cũng có thể ngự sử nó, không cần lo lắng linh lực bị khô kiệt (giống cục sạc dự phòng =]]). Tô Dịch biết công dụng ám tinh, liền nghĩ ngay đến chuyện sau này Quân Vô Dạ nhất định phải mua một pháp bảo phi hành cao giai, đem ám tinh nạm vào, vạn nhất gặp cường địch còn có cơ hội toàn mạng bỏ chạy.

Khối tinh thạch đã có biện pháp xử lý, còn ngọc giản về thần thức công kích lại làm cho Tô Dịch cảm thấy khó khăn, bởi vì Quân Vô Dạ luyện tập công pháp trên ngọc giản, nhưng thường xuyên khí huyết không thuận, mới luyện năm ngày thì thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, này mà luyện công cái gì, quả thực giảm thọ.

Tô Dịch bất mãn, cũng không biết đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, Nội Dung Chính đại ca – ngươi nhất định là đùa ta, rõ ràng trong《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》không phát sinh loại sự tình này đi? Hắn lấy ngọc giản xem kỹ lại lần nữa.

Trên ngọc giản, câu đầu tiên công pháp viết: “Phàm có điều hệ, tất có sở chấp, chấp niệm thâm giả, mạt luyện này công.” (trong lòng có khúc mắc, không thể buông xuống được, chớ luyện công pháp này)

Tô Dịch vừa đọc liền sửng sốt, hồi tưởng lại ngày ấy dưới đáy hồ trong bí cảnh, Quân Vô Dạ xích hồng song mâu —— chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Quân Vô Dạ không thể luyện công pháp này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro