Chương 33: Trích Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



*trích tiên: tiên hạ phàm

Nội Dung Chính đại ca à, đùa như vậy rất vui sao? ! Không có bàn tay vàng, nhân vật chính còn gọi nhân vật chính sao? !

Quân Vô Dạ niệm xong ngọc giản chứa nội dung công pháp thần thức công kích, Tô Dịch cảm thấy trong lòng có nỗi bất an không nói nên lời, ngọc giản công pháp có tên là “Luyện thần”, nếu muốn tu luyện thành công, điều kiện hàng đầu chính là không có tâm ma, nếu không sẽ bị linh lực phản phệ, tu vi tang tẫn. Tốt thôi, không luyện được liền khỏi luyện, loại công pháp này cũng không phải là không thể không có, Tô Dịch đành bảo Quân Vô Dạ đem nó thu vào Nạp Hư Giới.

Theo nguyên tác Quân Vô Dạ lãnh lệ vô tình, hiện tại lại vì sự xuất hiện của hắn mà y sinh ra chấp niệm quá nặng, thậm chí rất dễ nảy sinh tâm ma, phát sinh sự tình này Tô Dịch hoàn toàn không muốn, ai, chỉ có thể hy vọng hài tử có ngày thôi cố chấp.

Rồi sau đó Nội Dung Chính đại ca lại bắt đầu đi vào quỹ đạo, vừa qua Thương Hồng Bí Cảnh thí luyện một tháng, Thanh Vân Tông liền nghênh đón một sự kiện trọng đại mười năm diễn ra một lần—— tông môn đại hội. Thanh Vân Tông tông môn đại hội chia làm nội môn và ngoại môn đại hội, ý tại ngôn ngoại, nội môn đệ tử tham gia trận đấu nội môn, mà ngoại môn đệ tử cùng tạp dịch đệ tử có thể báo danh ngoại môn.

Ngoại môn đệ tử lọt vào danh sách mười người đứng đầu có thể trở thành nội môn đệ tử, đồng thời còn đạt được một viên Trúc Cơ Đan, còn nội môn đệ tử lọt danh sách mười người đầu – trừ các loại pháp bảo linh dược ngoại, còn có cơ hội thi triển thân thủ, được lọt vào mắt các Phong Chủ, liền được thu làm chân truyền đệ tử!

Cho nên, ngày đó Phùng Y cự tuyệt bái sư vị Kim Đan tu sĩ kia khiến người người ghen ghét, vì dù sao ngoại môn đệ tử và tạp dịch đệ tử cũng quá nhiều so với nội môn đệ tử, muốn từ đại hội ngoại môn mà đạt được danh ngạch trong mười người đầu tiên tuyệt đối là chuyện cực kỳ khó khăn, nếu nàng ngày đó đồng ý bái sư, sẽ bớt đi đối thủ cạnh tranh.

Ngoài ra, ngoại môn đệ tử trong mười người đầu còn có thể khiêu chiến với mười người đầu trong nội môn, tuy rằng tỉ lệ thành công vô cùng xa vời, bất quá người có gan đi khiêu chiến cũng không phải số ít.

Nếu như nói gia nhập nội môn là giấc mộng của ngoại môn đệ tử, như vậy trở thành chân truyền đệ tử của một phong chủ tuyệt đối là mộng tưởng của toàn tông đệ tử rồi, bởi vì một khi trở thành chân truyền đệ tử, không chỉ có Nguyên Anh làm chỗ dựa vững chắc, còn đại biểu bản thân sau này hoàn toàn có khả năng đứng đầu một phong!

Trong《 Ngự Kiếm Tu Tiên Truyện 》 ,  Quân Vô Dạ lấy lực chiến tu vi Luyện Khí đại viên mãn thành công đoạt được danh ngạch đứng đầu của ngoại môn, hắn còn vượt cấp khiêu chiến mười người đầu của nội môn , lại bởi vì người mang trọng bảo gặp tiểu nhân hãm hại, khiến Kim Đan tu sĩ đỏ mắt them khát, đến nỗi phản Thanh Vân Tông, bỏ mạng thiên nhai.

Nhưng tiểu nhân trong nguyên tác kia đã đổi thành Phùng Y, nàng cùng Quân Vô Dạ ngày thường vô ân vô oán, cũng không có lý do hãm hại Quân Vô Dạ, thậm chí, thân phận của Phùng Y làm Tô Dịch cảm thấy không thể lý giải nổi, sự kiện nổi bật của nhân vật chính không phải đều bị nàng cướp sạch sao? !

Có Trúc Cơ trung kỳ Phùng Y, hiện tại Quân Vô Dạ có thể đoạt được vị trí đứng đầu trong mười người ngoại môn hay không , Tô Dịch tự hỏi.

Vô luận như thế nào, đại hội tông môn là việc trọng đại, Tô Dịch tuyệt sẽ không để Quân Vô Dạ mắc sai lầm. Không cần phải nói, bên ngoại môn đại hội, đối thủ mạnh nhất của Quân Vô Dạ tự nhiên là Phùng Y, chỉ hy vọng hai người đừng đối mặt quá sớm. Sau vài lần Đưa Tin Phù qua lại, Tô Dịch còn biết Tề Dục và Lăng Tử Tô cũng báo danh, còn Hoa Thanh Uyển đã là người đứng đầu nội môn, lần này nàng không tham gia.

Tông môn đại hội cử hành trước quảng trường bạch ngọc tại Vấn Đạo Phong, so với ngày thường quảng trường được đặt thêm rất nhiều lôi đài tạm thời. Lôi đài của  ngoại môn và nội môn nằm ở hai bên quảng trường, bởi vì đệ tử tham gia ngoại môn đại hội thật sự rất nhiều, nội môn một ngày chỉ hơn mười trận, mà ngoại môn một ngày mấy trăm trận lận.

Cũng đang bởi vì thế, Quân Vô Dạ trống lịch thi đấu hai ngày, còn hôm nay lại là ngày đầu tiên Tề Dục dự thi, Tô Dịch khuyến khích Quân Vô Dạ sang bên lôi đài nội môn quan chiến, thân là tu sĩ, quan sát kỹ xảo chiến đấu của người khác cũng rất quan trọng, nếu như có thể ngay tại đó có điểm giác ngộ càng tốt .

Ngày diễn ra Đại Hội, chưởng giáo Thanh Vân Tông Lăng Vân Đạo Quân cùng các vị phong chủ có địa vị cao nhất đều có mặt, họ ngồi trên đài cao phía trước quảng trường. Hoa Thanh Uyển đứng sau sư phụ của nàng Lan Nhược Chân Nhân. Tô Dịch đảo mắt liếc nhìn, chỉ cảm thấy những người đó ai cũng giống như từ một khuôn đúc ra, tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục.

Kỳ thật cái Tô Dịch quan tâm không phải là phong chủ của mấy phong này, hắn chỉ muốn biết Minh Tính Chân Quân Thẩm Mặc Bạch có đến hay không, người nọ đến cùng là ai, có quan hệ gì với Trường Hoa Chân Quân hay không?

Lúc này Tề Dục còn chưa lên sàn đấu, đang đứng chờ cạnh Lăng Tử Tô dưới lôi đài, Tô Dịch bảo Quân Vô Dạ đi qua hỏi.

Nghe Quân Vô Dạ hỏi, Tề Dục trên mặt liền lộ ra vẻ mặt sùng bái, Lăng Tử Tô thấy nhắc tới bốn chữ Minh Tính Chân Quân thần sắc cũng trở nên kính cẩn hơn rất nhiều, xem ra truyền kỳ về Thẩm Mặc Bạch ai cũng khắc sâu trong lòng, Tô Dịch thầm nghĩ.

“Minh Tính Chân Quân là người cao cao tại thượng đạm mạc, bất hỉ phồn hoa, rất hiếm khi tham gia những việc này, bất quá người muốn chiêm ngưỡng phong thái của chân quân lại đếm không xuể.”

Dứt lời Tề Dục tỏ ra buồn bã thất vọng, than thở: “Minh Tính Chân Quân là thiên tài tông ta ngàn năm khó gặp, thuở nhỏ ta ở Thanh Vân Tông tu đạo, cũng chỉ được thấy Chân Quân hai lần, lần đầu tiên là ngày bổ nhiệm chưởng giáo chân nhân, khi đó tuổi quá nhỏ, chỉ mơ hồ thấy xa xa bóng dáng, lần thứ hai là tại Phong Chủ kết anh đại điển ở phong của ta, thoáng nhìn vẫn chỉ thấy dáng hình, nhưng khó có thể quên .”

Nói xong Tề Dục chuyển qua Lăng Tử Tô, hỏi nàng: “Sư muội, ta nhớ rõ muội chỉ thấy mặt chân quân một lần? Chính là tại đại điển phong chủ kết anh?”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Tô vẻ mặt , cử chỉ bỗng trở nên đoan trang hẳn: ” Một người như vậy, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác thoát tục cao quý.”

Hồi tưởng lại ngày hôm đó, rõ ràng là đại điển kết anh của Lan Nhược Chân Nhân, nhưng người nọ chỉ xuất hiện trong một vài phút, lại khiến tất cả mọi người dồn hết lực chú ý vào, chính nàng cũng vừa thấy liền khó quên.

Lăng Tử Tô tạm dừng chốc lát, tựa hồ đang suy tư nên dùng từ gì để hình dung Minh Tính Chân Quân, nghĩ mãi không ra, nàng đành nói: “Nếu diện kiến Minh Tính Chân Quân, thì sẽ thấy sự lãnh liệt của Hoa sư tỷ thực sự không bằng, khiến người ta khó có thể tin nổi Chân Quân cư nhiên là tu sĩ thuộc tính hỏa, quả thực so với băng linh căn càng giống băng linh căn hơn.”

Tề Dục trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý.

Tô Dịch 囧 , nguyên lai thuộc tính của Minh Tính Chân Quân cùng Trường Hoa Chân Quân giống nhau.

Cảm giác không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, Lăng Tử Tô bất giác đưa tay vân vê một lọn tóc đang bay loạn bên má, nghiêng đầu hỏi Quân Vô Dạ: “Nè, Quân Vô Dạ, vì sao ngươi cảm thấy hứng thú với Minh Tính Chân Quân?”

Thiếu niên ngọc thụ lâm phong lắc đầu, ánh mắt cao ngạo lãnh liệt: “Chẳng qua ông ta có thiên phú tuyệt luân thôi.”

Lăng Tử Tô bĩu môi, nhìn Quân Vô Dạ, trong đôi mắt hạnh chứa cảm xúc phức tạp: “Chờ ngươi nhìn thấy Chân Quân, tuyệt đối sẽ không dám nói như vậy nữa.”

Nàng vừa dứt lời, chỉ chốc lát sau, trong không khí truyền một trận linh lực dao động cực kỳ mạnh mẽ, linh lực cuồn cuộn mênh mông làm chấn kinh tứ phía, thậm chí so với ngày bí cảnh mở ra và Lăng Vân Đạo Quân cùng Lan Nhược Chân xuất hiện chỉ có hơn chứ không kém.

Tu sĩ đang so đấu tất cả bỗng nhiên đình chỉ giao thủ, mọi người nhất tề hướng về phía không trung.

Có tu sĩ phá không mà đến, bạch y ngự kiếm, vạt áo nhẹ nhàng bay trong gió.

Phảng phất như một bức tranh sơn thủy vẽ một vị tiên hạ phàm, dung nhan thoát tục, chỉ cần liếc mắt một cái, liền không bao giờ có thể quên được.

Chí thanh, chí lãnh, lạnh tận xương tủy.

Không một âm thanh không một tiếng động, quảng trường im lặng đến mức không thể nghe rõ cả tiếng thở, hết thảy hệt như bị đóng băng, thậm chí còn không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Chỉ có mình Tô Dịch là không bị Minh Tính Chân Quân ảnh hưởng, trong lòng hắn thầm chửi: “Cái định mệnh! Đây không phải là mặt của Trường Hoa Chân Quân sao? Nội Dung Chính đại ca ngươi lại đùa ta sao?”

Bên ngoài, Quân Vô Dạ đang đắm chìm trong kiếm ý cuồn cuộn tràn ngập quanh thân Chân Quân, trên người người này, y nhìn thấy lực lượng cường đại tuyệt đối.

Nếu, có một ngày, y có thể đạt tới trình độ này, nhất định có thể bảo vệ tốt sư tôn?

Chính lúc này, Tô Dịch đột nhiên cảm thấy linh hồn đau đớn co rút, đau đến mức hắn không thể chịu đựng được!

Trước mắt Tô Dịch tối sầm, không còn biết gì nữa.

Minh Tính Chân Quân đến làm người trở tay không kịp, đi làm người bóp cổ tay thở dài, bất quá chỉ trong tích tắc, người nọ liền ngự kiếm rời đi. Không có ai chú ý tới Lan Nhược Chân Nhân phía sau Hoa Thanh Uyển, phượng mâu si ngốc, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Người nọ đến và đi như một giấc mộng vô thực, khiến cho người ta lưu luyến.

Dần dần chung quanh huyên náo trở lại, đại đa số đều là bày tỏ sự sùng bái đối với Minh Tính Chân Quân.

Quân Vô Dạ đột nhiên phát giác có gì đó bất thường, bởi vì, Tô Dịch không nói gì với y từ nãy đến giờ, y quay sang Tề Dục nói : “Xin lỗi, đột nhiên có việc gấp, không thể xem cuộc chiến .”

Lăng Tử Tô nghe xong vô cùng ngạc nhiên, nhìn thấy Minh Tính Chân Quân xong liền kích động quá nên muốn về sao: “Sao vậy, hôm nay ngươi không có trận đấu hả?”

Mặc dù trong mắt Tề Dục ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục thần thái ôn hòa như trước, hắn cười thản nhiên: “Quân sư đệ, chẳng lẽ là ngươi vừa trông thấy Minh Tính Chân Quân đột nhiên có điều sở ngộ? Muốn đi về đả tọa thử xem có thể đột phá không?”

“Phải.” Quân Vô Dạ không muốn giải thích nhiều, đơn giản gật đầu cho có lệ, lập tức xuất Cửu Phẩm Liên Hoa ra bay tới Truyền Tống Trận, hóa thành một luồng sáng càng lúc càng xa. Quảng trường đông đúc, một đệ tử Luyện Khí đột ngột rời đi không khiến cho ai chú ý.

Linh Dược Phong.

Quân Vô Dạ vào phòng liền gỡ Lưu Sương kiếm xuống, y nắm thân kiếm màu bạc, cực lực áp chế tâm tình của mình: “Sư tôn, người làm sao vậy? Vì sao không nói gì?”

Đợi hồi lâu, vẫn không có người đáp lại.

Quân Vô Dạ trong mắt dần trở nên điên cuồng, nhuộm màu đỏ hồng, thanh âm càng lúc càng thấp, lại thê lương vô cùng: “Sư tôn…”

Quân Vô Dạ muốn cười, song lại bi ai khó hiểu, chẳng lẽ sư tôn cũng muốn vứt bỏ y mà đi sao? Tựa như mẫu thân vậy, im lặng không tiếng động liền ly khai y.

Y ép bản thân tỉnh táo lại, bởi vì sự tình phát sinh quá mức thình lình, y không thể bình tĩnh suy nghĩ. Có lời thề Thiên Đạo, sư tôn không có khả năng không nói lời nào mà ruồng bỏ y, vậy đến tột cùng là vì sao? Vì trường hợp bất khả kháng?

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, y đều quyết không cho phép sư tôn cứ như biến mất.

Quân Vô Dạ từ Nạp Hư Giới lấy ra một cái hộp bằng bạch ngọc, đem Lưu Sương kiếm đặt vào, cẩn thận bày Liễm Tức Chi Trận (trận pháp giấu khí tức), lại hao phí linh lực bố trí mấy Phòng Ngự Pháp Trận ngoài cửa phòng cùng Công Kích Pháp Trận.

Làm xong hết thảy, Quân Vô Dạ lại muốn lấy Lưu Sương kiếm ra khỏi hộp, nhưng rốt cuộc y cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn quyết tâm cất đi.

Nếu vẫn đeo Lưu Sương kiếm trên người, y thật không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro