Chương 6: Thu Hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 : Thu hoạch

Vừa nghe con trai thôn trưởng đã theo người Thanh Vân tông rời khỏi Nguyệt Hà thôn, Tô Dịch liền chửi ầm lên trong đầu  —— Mẹ nó, tình tiết hoàn toàn thay đổi, vậy kẻ làm độc giả cho là đã biết trước diễn biến như hắn phải làm sao đây.

.

Không được, hắn nhất định phải tỉnh lại.

.

Bằng mọi giá phải gia nhập Thanh Vân tông, ngoại trừ vì  sau khi gia nhập môn phái Quân Vô Dạ sẽ đạt được nhiều cơ duyên, Tô Dịch còn vì bản thân mình. Thứ nhất là hắn muốn biết ký ức mấy trăm năm có đúng thực là của Trường Hoa Chân Quân không, và Tô Dịch hay còn gọi là Trường Hoa Chân Quân, mấy trăm năm trước có tồn tại hay không? Thứ hai là việc hắn trở thành kiếm linh của Lưu Sương kiếm. Theo nguyên tác, hắn nhớ kiếm linh nọ chỉ xuất hiện sau khi nam chính trở thành tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa kiếm linh kia lại là nội môn đệ tử của Thanh Vân tông—— đệ nhất mỹ nhân Hoa Thanh Uyển.

.

Hoa Thanh Uyển thiên phú hơn người, là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất trong hàng ngũ đệ tử nội môn tại Thanh Vân tông, chưa bàn tới năng lực, chỉ cần thấy tư chất là biến dị thiên linh căn băng hệ của nàng, và dung mạo khuynh thành, thanh tú thoát tục ấy, đã khiến vô số nam đệ tử nội môn thần hồn điên đảo. Hơn nữa tác giả còn cố ý miêu tả Hoa Thanh Uyển là người có thân thể lưu ly thanh khiết, nữ nhân sở hữu loại thân thể này, song tu với nam tử sẽ khiến tu vi mau chóng tăng lên.

.

Tác giả giới thiệu Hoa Thanh Uyển đặc sắc như thế, làm Tô Dịch lúc ấy thiếu chút nữa cho rằng Hoa Thanh Uyển là nữ chính, đương nhiên, quan điểm của hắn rất thoáng, không phải là nữ chính , chí ít cũng là người đầu tiên trong hậu cung của nam chính. Nào biết Quân Vô Dạ không thèm thương hương tiếc ngọc, dùng thủ đoạn bắt giữ Hoa Thanh Uyển, chỉ vì muốn dùng nàng tế sống thành kiếm linh —— băng linh căn lại có thân thể lưu ly, dùng Hoa Thanh Uyển để tạo thành kiếm linh đúng là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà như vậy lại thành ra khéo quá hóa vụng.

.

Tô Dịch hiện tại còn nhớ dưới chương này có vô số độc giả thương hương tiếc ngọc thi nhau mắng Quân Vô Dạ là Liễu Hạ Huệ (Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm), nữ nhân đẹp như vậy mà chẳng mảy may động lòng, thật sự quá lãng phí. Hơn nữa còn lãng phí cả thể chất thích hợp làm lô đỉnh của nàng.

.

Đối với những phản hồi này, tác giả chỉ thản nhiên đáp lại rằng nàng ta không phải nữ chính, và bởi vì hắn viết theo lối thuần tu tiên (không tình cảm lãng mạn gì hết), cho nên bộ truyện này hoàn toàn là thuần tu luyện. Ngay lập tức có người độc địa bình luận Quân Vô Dạ sẽ mãi mãi cô độc sống quãng đời còn lại, cho đến chết vẫn là trai tân, thậm chí độc giả ngừng ủng hộ không ít. Bất quá tác giả vẫn chẳng hề lo lắng, còn đề một dòng cảnh báo năm chữ bôi đen in đậm trên văn án: “Truyện không có nữ chính”, khiến truyện trở thành hiện tượng kỳ lạ trong giới truyện thuộc thể loại tu chân.

.

Cho nên mặc kệ thế nào, Tô Dịch nhất định phải mang Quân Vô Dạ tới gia nhập Thanh Vân tông. Nhưng mà sau khi hạ quyết tâm, Tô Dịch lại vấp phải chuyện khiến hắn phiền lòng không thôi—— người của Thanh Vân tông rời khỏi Nguyệt Hà thôn tuy chưa đi quá xa, nhưng hiện tại Quân Vô Dạ muốn đuổi theo cũng cần ít nhất một tháng.

.

Ai, nếu có pháp bảo phi hành thì tốt quá rồi, Tô Dịch bỗng nhớ lại trong《 Tiên Quyết 》 hình như có nhắc đến thuật ngự kiếm phi hành, chỉ cần Quân Vô Dạ đạt tới Trúc Cơ kỳ là có thể dùng, đương nhiên, sau khi Quân Vô Dạ đột phá Trúc Cơ kỳ, y có thể xóa bỏ dấu ấn thần thức của Tô Dịch trên Lưu Sương kiếm, cho dù thế nào với Tô Dịch cũng đều là chuyện tốt —— ngươi hãy tưởng tượng một người mang ngươi phi hành giữa không trung xem? Nếu để Quân Vô Dạ phi hành bằng Lưu Sương kiếm, Tô Dịch cảm thấy vô cùng ủy khuất.

.

Vì không muốn làm chậm diễn biến của câu chuyện, Tô Dịch tự nhiên không thể để Quân Vô Dạ tùy ý đi loạn, trước hết hắn để Quân Vô Dạ mang theo mình tới phụ cận thành trấn lớn, sau đó sẽ thông qua truyền tống trận tới Thanh Vân tông. Bất quá ý tưởng này mặc dù nghe có vẻ ổn, nhưng lại nảy sinh vấn đề khác —— phải biết truyền tống trận không bao giờ có chuyện miễn phí, cũng không thể sử dụng vàng bạc thế tục, chỉ có dùng linh thạch mới vận hành được, nhưng hiện tại Quân Vô Dạ lấy đâu ra linh thạch, bọn họ làm cách nào để kiếm được linh thạch đây?

.

Muốn đi bất kỳ đâu, không có tiền nửa bước cũng khó, dù là tu tiên giới cũng không có ngoại lệ —— Tô Dịch cười khổ trong lòng, chán nản tới mức chẳng muốn đáp lại lời Quân Vô Dạ.

.

Thấy Tô Dịch im lặng mãi không trả lời, Quân Vô Dạ cảm nhận được hắn đang nôn nóng, cho rằng Tô Dịch sau khi biết con trai thôn trưởng được Thanh Vân tông thu nhận, vì tương lai y mà cảm thấy lo lắng: “Sư tôn, có phải người nghĩ tiểu tử kia được vào Thanh Vân tông, thực lực sau này tăng lên sẽ đến tìm đệ tử gây phiền phức?”

.

Nam chính, ngươi quá ngây thơ rồi, loại lâu la này sao có thể tạo thành phiền toái cho ngươi, ai gây phiền phức cho ngươi nổi, đến phút cuối không phải đều trở thành dê béo cho ngươi tùy ý lột sạch sao?

.

Tô Dịch vừa định phản bác, đầu óc đang bị vấn đề linh thạch khiến cho phát sầu lại nhờ mấy câu của Quân Vô Dạ mà cảm thấy sáng suốt hẳn ra, không sai, con trai thôn trưởng đi Thanh Vân tông, tuy rằng Nguyệt Hà thôn là một thôn nhỏ, nhưng trưởng thôn xét cho cùng cũng là hào chủ một phương, đối với chuyện đứa con độc nhất có cơ hội tu tiên, chắc chắn bọn họ sẽ tất bật chuẩn bị kỹ lưỡng, mà con trai thôn trưởng chỉ là ngụy tứ linh căn, tiến vào Thanh Vân tông cũng chỉ làm chân tạp dịch, nếu có chút tiền để hối lộ sẽ được sắp xếp chỗ tốt hơn, đỡ phải làm ba chuyện nặng nhọc. Pháp bảo, đoán chắc là bọn họ không có đủ khả năng sở hữu, nhưng linh thạch chắc vẫn chưa bị đem đi hết? Mà chuẩn bị cũng không ít đến mức ấy chứ, theo hắn suy đoán, trong nhà thôn trưởng tất nhiên sẽ còn sót lại chút linh thạch để con trai lão có thể lấy dùng trong bất cứ tình cảnh nào.

.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tô Dịch liền toàn lực phóng thích thần thức của mình, tiến hành tra xét từng ngóc ngách một trong nhà của thôn trưởng, một lát sau, Tô Dịch cảm nhận được ở căn phòng bên phải linh khí so với xung quanh đậm hơn không ít.

.

Phải biết linh thạch ở Tu Tiên giới được xem như một loại đơn vị tiền tệ vì giá trị của chúng, chúng là khoáng thạch trải qua không biết bao nhiêu năm tháng được linh khí trường kỳ thấm vào mới có thể trở thành linh thạch, tu sĩ cũng có thể thông qua linh thạch hấp thu linh khí trong đó để tăng tu vi. Phân loại linh thạch dựa theo nồng độ linh khí có trong linh thạch: hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch và cực phẩm linh thạch, cứ một viên trung phẩm sẽ bằng trăm viên hạ phẩm, bất quá linh thạch tinh thuần vô cùng quý giá, phàm là thượng phẩm linh thạch và cực phẩm linh thạch, cho dù có trắm viên trung phẩm cũng chưa chắc đổi được một viên thượng phẩm.

.

Tô Dịch như mở cờ trong bụng, nơi đó chính là nơi cất giấu linh thạch, hắn vội vàng chỉ dẫn Quân Vô Dạ đến chỗ đó xem thử. Quân Vô Dạ nhíu mày, cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi vì sao hắn biết, thân thể nhẹ nhàng phi thân xuống, trong nháy mắt đã đột nhập vào gian phòng nhỏ nọ, dưới sự hướng dẫn của Tô Dịch, Quân Vô Dạ dễ dàng tìm được chỗ giấu linh thạch.

.

Sau khi kiểm tra môt lượt, Tô Dịch phát hiện ở đây giấu năm trăm miếng hạ phẩm linh thạch, hai mươi miếng trung phẩm linh thạch. Hắn chợt nhớ lại đoạn mở đầu tiểu thuyết, khi Quân Vô Dạ mới vừa trở thành đệ tử ngoại môn, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ môn phái, Quân Vô Dạ cũng chỉ nhận được hơn mười miếng hạ phẩm linh thạch, hắn không khỏi tặc lỡi chậc chậc đầy cảm thán lần này giàu to rồi .

.

Tô Dịch vốn muốn để một nửa lấy một nửa, nhưng Tu Tiên giới coi trọng luật nhân quả, Quân Vô Dạ bị con trai thôn trưởng và bọn tay chân của nó bắt nạt bao nhiêu ngày tháng, lấy hết cũng chưa bù đắp hết được, liền bảo Quân Vô Dạ đem toàn bộ linh thạch cất vào nạp hư giới.

.

Bất quá, Tô Dịch chỉ cho Quân Vô Dạ dùng hạ phẩm linh thạch, dù sao một tu sĩ chỉ mới Luyện Khí nếu có trung phẩm linh thạch bị kẻ gian chú ý, thì chẳng thể tự bảo vệ nổi bản thân. Hơn nữa, Tô Dịch còn muốn giữ lại chút trung phẩm linh thạch chờ Quân Vô Dạ bước vào Trúc Cơ kỳ, sau đó sẽ dùng số tiền này để mua vài trang bị… đương nhiên, nếu Quân Vô Dạ dùng linh thạch hấp thu linh khí hắn sẽ không đồng ý, hạ trung phẩm linh thạch không đủ tinh thuần, như vậy bổ sung linh khí chỉ làm linh lực trong cơ thể Quân Vô Dạ càng pha tạp, cho dù tu vi nhất thời tăng lên, nhưng sẽ để lại họa ngầm, vô hình trung về sau tiến giai sẽ gặp bình cảnh. Loại hành động thiển cận này, Tô Dịch tuyệt đối không cho phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro