Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đồ vật đã được thu dọn gần xong, bà A Văn đến.

Bà dắt theo con heo bị hoảng sợ, cúi người đưa nó cho Hạ Ngôn, sau đó nhìn người đàn ông đứng sau lưng anh: "Các cậu định đi đâu?"

Tư Lục không trả lời câu hỏi của bà, ánh mắt nhìn bà cũng lạnh lùng.

Bà lão cũng không giận. Sống đến ngần này tuổi rồi, sao bà lại không hiểu lý do dẫn đến thái độ này của hắn được.

Rõ ràng biết mọi chuyện xảy ra, nhưng vẫn để nó diễn ra như vậy. Nếu khi đó hắn không chạy lại chỗ Hạ Ngôn kịp thì cuối cùng cậu sẽ ra sao?

"Nghe nói khí hậu phía tây tốt hơn ở đây một chút..." Bà A Văn cười: "Mùa đông sắp đến, các cậu bảo trọng, hi vọng một ngày nào đó bộ lạc phương Nam có thể tìm ra cách chung sống hòa hợp giữa hình người với hình thú, cũng hi vọng lúc đó có thể gặp lại hai người."

Nói xong, bà quay lưng chuẩn bị rời đi.

Nhưng chân vừa giơ lên bước một bước, lại bị một cặp móng giữ chặt.

Bà kinh ngạc quay đầu lại.

Thật ra trước khi rời khỏi bộ lạc, Hạ Ngôn vẫn còn một vấn đề khó hiểu —— tại sao bà A Văn lại biết được những chuyện xảy ra với anh vào lúc đó.

Kiếp trước, vì bị mù nên thính giác của anh cực kỳ nhạy bén, giờ đây anh lại biến thành một con thú, đối với ngoại giới cảm giác càng thêm mãnh liệt, cảm giác với thế giới bên ngoài càng mạnh mẽ hơn. Dù cho bà A Văn là người giám sát của anh, mấy ngày nay luôn lặng lẽ bên cạnh anh, thì anh cũng không thể hoàn toàn không nhận ra.

Anh dùng móng vuốt khoa tay hỏi bà chuyện này.

Nhìn những động tác khó khăn nhưng rất nỗ lực của con thú nhỏ, bà lão theo bản năng nhếch miệng cười, sau đó ánh mắt lại ảm đạm xuống. Bà lẩm bẩm: "Con đúng là một bé thú rất ngoan ngoãn, thậm chí còn có nhân tính hơn một số người. Mấy đứa trẻ đó thật là hư hỏng mà..."

"Ngao?" Không nhận được câu trả lời, Hạ Ngôn giơ đôi cánh nhỏ lên, ngẩng đầu nhìn bà.

Bà lão ngồi xổm xuống, sau khi nhận ra tiếng bước chân đột ngột tiến lại gần của người đàn ông, bà giải thích: "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại cậu ấy, tôi chỉ... đột nhiên rất muốn nói vài lời với cậu ấy mà thôi."

Nói rồi, bà đưa tay xoa đầu con thú nhỏ, cái đầu mềm mềm, tròn tròn, sờ vào cực kỳ dễ chịu, làm bà nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ, chẳng hạn như khi bà vẫn còn là một con thú... Bà lão từng rất năng nổ đột nhiên cụp mắt xuống, như biến thành người khác, dùng giọng điệu mang một nỗi buồn kỳ lạ nói với Hạ Ngôn: "Không phải tất cả thú đều không có lý trí, nhưng hầu hết mọi người vẫn không dám mạo hiểm tin theo trực giác chấp nhận những con thú chưa tiến hóa."

"Sự tàn bạo của loài thú Tranh Tích không ai hiểu rõ hơn chính chúng ta. Có thể vì sự duy trì nòi giống, chúng sẽ không làm hại những con thú chưa trưởng thành, nhưng một khi đã trưởng thành, thú không bao giờ sống theo bầy, vì chúng biết rằng khi sống cùng đồng loại, một ngày nào đó có thể sẽ bị giết khi đang ngủ mà không hay biết. Đặc biệt trong giai đoạn tiến hóa ban đầu, lứa người đầu tiên không thể kiểm soát được sự chuyển đổi hình dạng, bị đồng loại thậm chí là người thân xem như dị loại mà tổn thương, giết chết và ăn thịt... quá nhiều rồi. Giống như Tiểu Lai đã bắt nạt cậu, ban đầu cậu ấy và anh trai cùng hóa hình, kết quả là cậu ấy tận mắt chứng kiến anh trai bị cha cắn chết, cuối cùng cậu ấy phải liều mạng chạy trốn khỏi sự truy đuổi của cha đến bộ lạc này... Đối với những người như Tiểu Lai, đã từng trải qua những chuyện như vậy, sự thù địch với những con thú chưa tiến hóa đã ăn sâu vào xương tủy. Dù mọi người đều hiểu rằng có thể cũng có những con thú không tàn bạo và giết chóc đồng loại như vậy, giống như bạn đời của con, trước khi hóa thành hình người, cậu ấy đã liều mạng vì con..."

"Nhưng nhóc con à, không ai dám mạo hiểm cả. Trong lòng hầu hết mọi người ở bộ lạc phương Nam, tất cả thú chưa tiến hóa đều là mối nguy tiềm tàng không thể xác định đươc."

"Có người muốn thay đổi, nhưng thay đổi cần thời gian." Bà lão đột ngột cười, nhìn Hạ Ngôn một lúc, cuối cùng trả lời câu hỏi của anh: "Bà lão này không có thời gian để theo dõi con mọi lúc mọi nơi, với hình dáng nhỏ bé của con ấy, có thể làm hại ai được chứ? Sau ngày đầu tiên thử nghiệm, bà đã chắc chắn rằng con không phải là một con thú sẽ tấn công người khác. Hơn nữa, ngay cả khi con phát điên, bất kỳ hình người nào trong bộ lạc cũng có thể biến thành thú tấn công lại cậu! Thủ lĩnh nói vậy chỉ để trấn an mọi người mà thôi. Tiểu Lai vốn đã căm ghét hình thú, lúc đó nhìn thấy hiện trường, ngay lập tức có thể đoán được nguyên nhân hậu quả của sự việc."

"Ban đầu thủ lĩnh muốn xem con như một cơ hội để mở đầu cho sự thay đổi này... bây giờ có vẻ như đã thất bại rồi."

Hạ Ngôn im lặng nghe bà nói xong, lúc đầu còn có hơi chấn động, đến cuối cùng đã bình tĩnh lại còn bắt đầu cho con heo ăn lá rau.

Khi bà A Văn chuẩn bị đứng dậy, anh đột nhiên đặt lá rau xuống, chỉ vào cây cổ thụ trên sườn đồi ở xa, rồi chỉ xuống đất, sau đó đưa một miếng rau cho con heo, vỗ vỗ bụng nó, dùng móng vuốt ra dấu "rất tốt".

Bà A Văn sửng sốt một lúc.

Hạ Ngôn lại biểu diễn một lần nữa, rồi không để ý bà có hiểu hay không, quay lưng cưỡi heo vào sân sau thu dọn đồ đạc.

Bất kể những người khác trong bộ lạc thế nào, đối với Hạ Ngôn mà nói bà A Văn là người đã giúp đỡ anh. Trước khi rời đi, anh muốn đền đáp lại bà một chút.

Dưới gốc cây cổ thụ trên sườn đồi hình như có thứ gì đó mà loài heo lười và các động vật khác có thể ăn được. Khi bà A Văn già đi, không thể ở lại đội sản xuất nữa, nếu bà thử nuôi trồng, Hạ Ngôn hy vọng những gợi ý của anh hôm nay có thể giúp ích cho bà lúc đó. Giống như khi ban đầu khi Tư Lục chưa tỉnh lại, bà đã giả vờ nghiêm khắc phân chia cỏ khô cho anh, rồi còn giúp anh đỡ Tư Lục dậy khỏi giường.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Xế chiều hôm đó, Tư Lục hóa thành hình thú khổng lồ, đặt tất cả các gói đồ được bọc bằng da thú lên lưng mình. Hạ Ngôn sợ đồ đạc bị rơi nên dùng hai sợi dây leo chắc chắn buộc chặt da thú vào dưới chân trước của hắn. Nhìn thoáng qua như một chiếc ba lô lớn, chỉ là bên trong ba lô có thêm một con heo đang run lẩy bẩy...

Hình thú khổng lồ không để ý đến những ánh mắt thăm dò xung quanh. Hắn đặt Hạ Ngôn lên lưng, đợi khi con thú nhỏ nắm chặt vào mình, thân hình bất ngờ lao về phía trước, đôi cánh màu đen nhanh chóng dang ra, bay về phía thế giới bên ngoài...

*

Đêm đầu tiên rời khỏi bộ lạc phương Nam, bọn họ nghỉ ngơi trên bãi cỏ gần một thác nước.

Sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm, Tư Lục biến lại thành hình người. Hắn buộc con heo vào cạnh gốc cây, sau đó lấy lược gỗ ra chải lông cho Hạ Ngôn.

Trên đường đi lông của Hạ Ngôn bị gió thổi bù xù hết cả lên, mặc dù trông anh giống như một con nhím rất buồn cười, nhưng anh lại cảm thấy như vậy sẽ không bị lộ ra là mình bị trọc. Vì vậy, lúc Tư Lục chải lông cho anh, anh không vui lắm, hai cái cánh nhỏ giả vờ như vô tình đánh vào lược gỗ.

Tư Lục bèn nắm lấy đôi cánh nhỏ không yên của anh xoa nắn. Hạ Ngôn lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn trở lại.

Sau khi chắm sóc xong cho dung nhan của Hạ Ngôn, lúc này người đàn ông mới lấy thịt ra khỏi túi, bắt đầu nhóm lửa từ từ nướng.

Hạ Ngôn thì nhảy nhót chạy đến mặt nước dưới thác nước để "soi gương".

Cũng không biết tại sao, khi làm người anh không quá để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng khi biến thành thú, anh lại bắt đầu lo lắng cả ngày về vấn đề lông tóc bị rụng của mình.

Trên mặt nước phản chiếu ra một cái đầu tròn vo, ngoài lớp lông tơ trên đôi cánh nhỏ, những chỗ lông thưa thớt khác trên cơ thể đã chuyển từ màu trắng sang màu xám tro, là cái màu xám mà dù có tắm thế nào cũng không sạch được.

Con thú nhỏ cau mày thở dài một tiếng, vội vàng quay đi không nhìn nữa, rồi chạy về phía người đàn ông.

Thịt đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm, Hạ Ngôn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó ánh mắt chuyển sang Heo Cả đang bới đất cách đó không xa. Ở đây khác với trong bộ lạc, cỏ dại hoàn toàn đủ ăn, nhưng con heo chỉ ăn vài miếng rồi lại bắt đầu bới đất. Hạ Ngôn nhớ lại việc dang dở trong bộ lạc, đợi Tư Lục nướng xong mấy miếng thịt, anh lập tức kéo tay hắn qua đó.

Một người một thú đến bên cây cổ thụ, Hạ Ngôn lập tức mô phỏng động tác đào đất.

Mỗi lần giao tiếp với Tư Lục đều rất hoàn hảo, anh chỉ cần đào nhẹ vài cái, Tư Lục liền biến trở lại thành hình thú, dùng móng vuốt khổng lồ đào một cái hố lớn.

Khi những mảnh vụn trắng quen thuộc bị móng vuốt cào ra, con heo lập tức trở nên phấn khích...

Rất nhanh, dưới sự đào bới của Tư Lục, toàn bộ thứ đó lộ ra.

Đó là một thứ có hình dáng giống như củ khoai lang nhưng to bằng nửa kích thước hình thú khổng lồ của Tư Lục. Nó nối liền với các rễ cây sâu trong đất của cây cổ thụ, rõ ràng là mọc ra từ rễ cây.

Tư Lục không dừng lại, không lâu sau, hắn lại đào ra một thứ lớn tương tự dưới lòng đất bên cạnh. Tất cả đều nối liền với rễ cây cổ thụ.

Mà con heo kia sớm đã hạnh phúc nằm sấp lên một trong những "củ khoai lang lớn" nhai ngấu nghiến...

Cứ việc có chỗ đoán trước, tận mắt thấy, Hạ Ngôn vẫn là bị cái đồ chơi này thể tích hù dọa.

Mặc dù đã dự đoán được trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Hạ Ngôn vẫn bị kích thước của thứ này làm cho choáng váng. Nếu mỗi cây cổ thụ đều có thứ này dưới gốc, anh nghĩ rằng sau này không cần lo lắng về vấn đề thức ăn cho heo nữa, nuôi vài bầy cũng không thành vấn đề!

Nhưng sau đó, anh lại nhớ đến những câu chuyện của bộ lạc phương Nam về loài heo này, chúng lười đến mức thà chết đói trong ổ chứ không chịu ra ngoài kiếm ăn. Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ: Nếu như một loài sinh vật nào đó phát hiện ra một nơi không cần kiếm ăn mà có nguồn cung cấp thức ăn liên tục, liệu chúng có còn muốn mạo hiểm ra ngoài kiếm ăn nữa không? Về lâu dài, liệu chúng có dần mất đi động lực kiếm ăn không? Và những cái gọi là ổ mà bộ lạc nhắc đến có thật sự là ổ không, hay là một nơi đã bị chúng ăn sạch và đang chờ đợi nó mọc lại thức ăn?

Hạ Ngôn giơ móng vuốt lên vò đầu, gãi vài cái rồi sững người lại, sau đó đôi cánh nhỏ rung lên, cả con thú bỗng nhiên trở nên phấn khích.

Anh... anh thế mà vừa gãi trúng những sợi lông tơ mới mềm mượt!!!

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro