Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Ngôn chạy như điên tới trước mặt Tư Lục hình thú. Anh hấp tấp cởi áo lông ra, ngẩng cao đầu lên, rồi giương cánh, cuối cùng cũng nhịn không được vểnh cái mông lên, cực kỳ cố gắng phô bày những sợi lông đang mọc rậm rạp trên người mình...

Quái vật cúi đầu xuống, đôi mắt dài hẹp dõi theo từng động tác của anh, nhìn còn chăm chú hơn cả chính chủ, cuối cùng còn dùng móng vuốt bế anh lên, cẩn thận xem xét cái bụng phía dưới... ở đó cũng có lông mọc lên rồi.

Trong giây lát, Tư Lục lập tức biến trở về hình người, miệng hơi nhếch lên, rồi bắt đầu vuốt ve đầu thú nhỏ.

Hạ Ngôn bị xoa tới mắc cỡ, rồi cũng có hơi đắc ý, dù sao anh cũng đâu có trọc, chỉ là đang thay lông mà thôi!

Đêm đó Tư Lục lại biến trở về hình thú, như thường lệ che chở Hạ Ngôn dưới đôi cánh của mình.

Dù lông mọc là chuyện tốt, nhưng Hạ Ngôn luôn cảm thấy ngứa ngáy khắp người, không thể nằm yên trong lòng quái vật, lăn lộn lên xuống cọ cọ khắp nơi.

Ban đầu quái vật còn dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi giúp anh, nhưng Hạ Ngôn lại cảm thấy hắn dùng lực quá nhẹ, liều mạng cọ lên, kết quả suýt chút nữa cọ đến rách da chảy máu. Quái vật như tức giận, dùng cánh vỗ nhẹ mông anh, rồi biến thành người xụ mặt gãi cho anh.

Hạ Ngôn cho rằng mình đã gây chuyện, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn, không dám kêu tiếng nào.

Bàn tay người rõ ràng tốt hơn móng vuốt, chẳng mấy chốc, Hạ Ngôn cảm thấy dễ chịu hơn, cậu uể oải trở mình, mở mắt ra kêu ngao ngao hai tiếng xin lỗi người ta.

Thấy cuối cùng anh cũng không còn khó chịu nữa, đôi lông mày đang nhíu chặt của người đàn ông mới dãn ra, hắn nhìn chăm chú vào con thú nhỏ trong lòng mình đang nhắm mắt ngủ, rồi từ từ biến lại dạng thú, ôm chặt con thú nhỏ dưới cánh.

......

Sáng hôm sau bọn họ không lập tức lên đường. Sau khi một người một thú ăn thịt nướng xong, Tư Lục nhân lúc thú nhỏ đang cho heo ăn, lấy từ trong hành lý bọc da thú ra "bộ kim chỉ" đổi được lúc trước. Hắn quay đầu nhìn thú nhỏ vài lần, rồi lấy ra một mảnh vảy và một miếng da thú trắng mới, bắt đầu may vá.

Lúc Hà Ngôn cưỡi heo đến, thứ trong tay người đàn ông đã sắp hoàn thành.

"Ngao ô ô?!" Hạ Ngôn nhìn chăm chăm, lập tức giương cánh nhỏ nhảy xuống khỏi lưng Heo Cả, chạy đến trước mặt người đàn ông, ngạc nhiên dùng móng vuốt chỉ vào bộ giáp nhỏ được "cải tiến, thêm lông và dày hơn" trong tay hắn.

Đối phương không lên tiếng, khâu xong bước cuối cùng, hắn nhấc lên so thử trên người Hạ Ngôn.

Kích cỡ vừa vặn.

Hạ Ngôn nghiêng đầu.

Người đàn ông đặt bộ đồ mới xuống, trực tiếp bế thú nhỏ đi đến dòng suối dưới thác nước bên cạnh.

Lúc này ánh nắng rất tốt, nhiệt độ thích hợp, không có gió. Đặt Hà Ngôn xuống bên bờ nước, người đàn ông bắt đầu cởi quần áo ra tắm cho anh.

Thú đã xuống nước, muốn quay đầu lại là bất khả thi, Hạ Ngôn từ trạng thái hoảng loạn ban đầu trở nên bình tĩnh, rồi suốt quá trình tắm táp anh đều quay lưng lại với hắn.

Mỗi lần người đàn ông muốn lật anh lại để tiếp tục tắm, anh lại dựng tai lên, vỗ cánh nhỏ, kịch liệt phản đối!

Sao mà Hạ Ngôn có thể chịu đựng được chuyện này chứ? Nếu đối phương là thú thì còn được đi, nhưng đằng này Tư Lục đã biến thành người rồi, để Tư Lục tự tay tắm cho mình trong trạng thái trần truồng... anh có thể bình tĩnh được sao?!

Người đàn ông rõ ràng có hơi khó hiểu, nhưng thấy anh phản ứng mạnh mẽ như vậy cũng không ép buộc nữa, chỉ kiên nhẫn tắm phần lưng cho anh.

Đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng, tứ chi và đệm thịt của anh, chẳng mấy chốc, nhiều sợi lông dài màu đen xám tro bị dòng nước cuốn trôi, để lộ những sợi lông trắng mới mọc rõ ràng hơn.

Được tắm cho thoải mái, Hạ Ngôn quay lưng lại với hắn cuối cùng cũng thư giãn, anh cũng đưa móng nhỏ lên tự rửa bụng và ngực mình.

Đã cởi rồi thì đương nhiên phải tắm cho sạch sẽ!

Sau khi tắm xong, con thú nhỏ ướt đẫm được người đàn ông dùng một miếng da thú quấn lại, bế lên bãi cỏ phơi nắng. Sau đó, người đàn ông một mình đi đến suối, cũng cởi quần áo bắt đầu tắm.

Được ánh nắng ấm áp chiếu vào rất dễ chịu, Hạ Ngôn ngao ô một tiếng rồi lăn mạnh, bắt đầu phơi lưng.

Phơi một lúc, con thú nhỏ nằm trên miếng da thú lắc lắc bộ lông còn hơi ướt, đột nhiên dùng móng đệm cằm, buồn chán nhìn về phía Tư Lục bên suối.

Người đàn ông đã cởi quần áo, nửa người chìm trong nước.

Động tác rửa của hắn nhanh gọn, dứt khoát, hoàn toàn không giống sự nhẹ nhàng khi tắm cho thú nhỏ trước đó. Không có gì che chắn, cơ bắp trên người hiện lên rõ ràng, nhưng không quá phô trương. Hắn vốn dĩ có khung xương chắc khỏe, lúc này, mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể cao lớn đều lộ hết ra ngoài, ngay lập tức phô bày toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn của người đàn ông.

Bây giờ Hạ Ngôn mới nhận ra thể chất của hắn còn khỏe mạnh hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Kiếp trước khi còn là người, Hạ Ngôn thật sự rất muốn có thân hình như vậy.

Anh đang nhìn chăm chú thì người đàn ông trong nước vốn đang quay sang bên kia bỗng nhiên xoay người lại... Con thú nhỏ vốn đang nằm im miệng hơi hé ra, giây tiếp theo vội vàng quay đầu đi.

Khi Tư Lục mặc quần áo xong bước lại, Hạ Ngôn đang nằm im trên miếng da thú, nhắm chặt mắt.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên ngồi xuống, đưa tay nắm lấy đầu tai đang vểnh lên của con thú nhỏ.

Đầu tai cực kỳ nóng.

Hạ Ngôn không dám thở mạnh, đành phải giật giật lỗ tai, cố gắng rút tai ra khỏi tay người đàn ông.

Đối phương lại càng nắm chặt hơn.

Tai nhỏ vượt ngục thất bại!

"Sao lại nóng như vậy?" Có vẻ người đàn ông lo rằng anh mắc bệnh, lại sờ lưng anh, nơi đó tuy được phơi nắng ấm áp nhưng không nóng bằng đầu tai.

Thấy người đàn ông lại muốn sờ bụng mình, Hạ Ngôn vội vàng bật dậy, đụng đầu vào lòng bàn tay hắn.

"Ngao ngao! Ngao ô! Lỗ Lỗ..." Hạ Ngôn cố gắng chớp chớp đôi mắt tròn xoe, hy vọng có thể dễ thương chết hắn.

Biểu cảm của người đàn ông lại càng nghiêm trọng hơn.

Bởi vì Hạ Ngôn rất ít khi chủ động nhõng nhẽo.

Có chuyện bất thường.

Hắn đang định kiểm tra tiếp thì Hạ Ngôn đột nhiên nảy ra ý tưởng, vỗ cánh chạy huỳnh huỵch tới gốc cây không xa, ngậm lấy bộ giáp nhỏ mới Tư Lục làm cho không lâu trước đó, kêu lên muốn mặc.

Lúc này Tư Lục mới đi qua cầm lấy bộ giáp, bế con thú nhỏ lông vẫn còn ướt trở lại chỗ nắng.

"Lông khô mới được mặc." Để phòng ngừa thú nhỏ lại chạy lung tung, hắn nhẹ nhàng ôm Hạ Ngôn vào lòng.

Dù diễn biến câu chuyện không như anh nghĩ, nhưng thành công đánh lạc hướng làm Hạ Ngôn khá hài lòng, anh ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông, lật qua lật lại chăm chỉ phơi khô lông.

Lúc chuẩn bị rời đi, thời tiết vẫn rất đẹp.

Hạ Ngôn không để Tư Lục mang theo "củ khoai lớn" mà Heo Cả chưa ăn hết, vì nó quá nặng, đồ bọn họ gói đem theo đã rất nhiều rồi, anh không muốn hắn quá mệt.

Cũng không biết bao giờ mới tìm được nhà mới, hơn nữa loại cây khổng lồ này có ở khắp nơi, sau này khi dừng lại nghỉ ngơi, hoàn toàn có thể đào thêm. Dù sau này đi quá xa không còn nữa, Heo Cả cũng có thể ăn thứ khác mà.

Lúc Hạ Ngôn dắt heo ra suối uống nước, Tư Lục đã sắp xếp xong hành lý. Hắn đang buộc lại miếng da thú, bỗng trong góc rớt ra một nắm đất...

Hắn tưởng là đất vô tình lọt vào hành lý lúc dọn nhà, bèn mở da thú ra xem còn miếng đất nào nữa không, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy nằm cạnh đống ngũ cốc ngổn ngang là một chiếc lá khổng lồ bị rách, đất rơi ra từ trong cái lỗ rách đó.

Chiếc lá này là của Hạ Ngôn dùng để gói đồ đạc khi rời khỏi bộ lạc. Tư Lục chỉ biết đó là đồ của Hà Ngôn, chưa từng mở ra xem. Lúc này, chiếc lá bị xốc nẩy trên đường đi, cực kỳ rách nát, rơi ra không ít đất.

Tư Lục đưa tay mở chiếc lá ra, chuẩn bị giúp Hạ Ngôn gói lại, nhưng ngay lập tức, tay hắn khựng lại giữa không trung.

Bên trong chiếc lá khổng lồ, ngoài một đống đất, còn có nhiều thứ nhỏ nhỏ trông như đã nảy mầm.

Đó là những hạt giống được đào lên trong đất.

Là hạt giống hoa mùa đông mà hắn tự tay trồng ở sân trước, những tưởng rằng sẽ không bao giờ thấy được nó nở hoa.

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro