Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi, Hạ Ngôn luôn cảm thấy ánh Tư Lục nhìn mình trở nên kỳ lạ.

Anh tưởng rằng đó là do mình mặc chiếc áo giáp nhỏ phiên bản nâng cấp kia.

Dù sao Tư Lục làm nó khá dày, thân thể anh vốn tròn vo, sau khi mặc thêm chiếc áo giáp dày có vảy lông, cái bụng tròn trịa của anh lại càng phình to hơn, bốn chân ngắn cũn cỡn cũng không còn linh hoạt như trước.

Anh cảm thấy mình trông khá buồn cười.

Nhưng vì mặc áo người ta làm, Hạ Ngôn đành kệ hắn nhìn.

Chuyến "hành trình" lần này khác với trước đây, bọn họ không gặp phải thời tiết khắc nghiệt nữa, mặc dù khi đi đường vẫn không thể tránh khỏi gió lạnh, nhưng chiếc áo giáp phiên bản nâng cấp hoàn toàn có thể thay thế lớp lông mới mọc của Hạ Ngôn, giúp anh tránh được sự xâm nhập của gió lạnh.

Vào đêm thứ năm, Hạ Ngôn đang ngủ bỗng nhiên có một giấc mơ kỳ lạ.

Một giấc mơ xuân tình phơi phới.

Trong mơ anh vẫn có dáng vẻ như kiếp trước.

Mai tóc ngắn mềm mại, cao 1m79, mí mắt lười biếng rủ xuống... Anh đứng trong phòng tắm mờ hơi nước, tay đang thực hiện nhu cầu sinh lý bình thường.

Ngay vào khoảnh khắc quan trọng nhất, anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, theo phản xạ cụp mắt xuống, lại chạm phải đôi mắt màu xanh nhạt.

Sau đó...... sau đó anh giật mình tỉnh giấc.

Mở mắt ra thấy thế giới nguyên thủy này, anh vẫn còn hơi kinh hãi, tới khi nhìn thấy đôi cánh màu đen phủ lên người mình anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả cơ thể vẫn còn đang trong trạng thái hốt hoảng.

Không biết đã ngẩn người bao lâu, đôi cánh lớn phủ trên người bỗng khẽ động đậy, như thể nghĩ rằng anh bị hoảng sợ, nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh.

Hạ Ngôn lại nghĩ đến đôi mắt trong mơ, xấu hổ ủi ủi vài cái.

Không khí ban đêm rất lạnh, nhưng không gian dưới cánh quái vật lại giống như một căn phòng nhỏ có máy sưởi. Anh ép mình đừng suy nghĩ lung tung nữa, đó chỉ là một giấc mơ kỳ cục mà thôi... Rất nhanh, chìm trong không gian ấm áp thoải mái này, anh dần quên đi sự xấu hổ không lâu trước đó, đầu cũng rúc vào trong hơn, tiếp tục say giấc nồng.

Trời vừa ửng sáng, Tư Lục đã bắt đầu nướng thịt.

Hạ Ngôn mặc chiếc giáp nhỏ dày cộm lắc lư đi đến hồ nước gần đó đánh răng. Sau một hồi, anh nhận ra hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của mình hình như có hơi khác biệt so với trước đây.

Chỗ răng bị mài mòn trở nên nhọn hơn, tứ chi có vẻ cũng dài ra một chút, cơ thể tròn trịa nhìn cũng khỏe mạnh hơn.

Anh nghi hoặc giơ móng vuốt lên, rồi nhảy lên nhảy xuống, rõ ràng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể có sự khác biệt so với trước.

Anh lại nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ đêm qua, không kìm được mà tự hỏi: Có khi nào anh đang dậy thì không?!

Nếu thật sự là tuổi dậy thì thì lúc ở bộ lạc Tư Lục nói anh mười chín là nói xạo!

Trở lại chỗ Tư Lục, Hạ Ngôn hì hục cố ý dùng một móng nâng lên một miếng thịt lớn nặng, khoe khoan sức mạnh mới của mình.

Người đàn ông lại nghĩ rằng anh ăn khỏe hơn, không do dự nhận lấy miếng thịt đem đi nướng.

Hạ Ngôn: "..."

Thôi vậy, cho dù sức mạnh của anh có tăng gấp mười lần thì đứng trước mặt Tư Lục cũng chỉ như một con gà còi!

Hai người ăn no rồi lại cho Heo Cả ăn, sau đó tiếp tục hành trình. Nhưng lần này, bọn họ còn chưa tìm được chỗ nghỉ nhân, đã đụng phải một cuộc tấn công đột ngột giữa đường.

Tấn công bọn họ là những con thú Tranh Tích có ngoại hình tương tự Tư Lục, có vẻ như chúng đã ẩn nấp ở gần đó hồi lâu. Khi Tư Lỗ trong hình dạng thú vừa đặt chân vào khu rừng này, ba con thú hung dữ như đã hẹn trước, cùng nhau lao từ trên cao xuống, thẳng về phía Tư Lục.

Tư Lục phản ứng rất nhanh, lập tức tránh né. Khi phát hiện đường đi bị đối phương chặn lại, hắn liền gầm lên một tiếng, quay lại cắn xé với chúng.

Hình thể ba con thú Tranh Tích này không khác biệt mấy với Tư Lục, ban đầu nhờ đánh lén mà bên chúng có vẻ nhỉnh hơn, nhưng khi một trong số chúng há miệng định cắn vào lưng hắn, con thú hung dữ phát hiện ra liền quay phắt lại, giơ vuốt lớn rạch lên cổ nó.

Móng vuốt đó rất nhanh, mang theo khí thế tàn bạo của loài săn mồi. Nếu không có một con thú khác kịp thời đẩy nó ra, nó chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.

Mà móng vuốt bị nó tránh né đã chém ngang thân cây bên cạnh, khiến cái cây lớn đổ sầm xuống.

Con thú thoát chết nhe răng gầm gừ, định tiếp tục tấn công. Nhưng đúng lúc này, một con thú nhỏ mặc áo giáp vảy nấp sau lưng Tư Lục thò đầu ra cảnh giác quan sát xung quanh.

Vừa nhìn thấy con thú nhỏ này, con thú đang định tấn công lập tức khựng lại, ngơ ngác nhìn nó.

Hai con thú khác vẫn tiếp tục tấn công Tư Lục từ phía trước và phía sau. Mặc dù số lượng nhiều hơn, nhưng sau một hồi giằng co, chúng cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.

Dù vậy nhưng ba đánh một vẫn khiến chúng rất tự tin. Không cần biết con Tranh Tích này mạnh mẽ đến nhường nào, thể lực của hắn cũng có hạn. Cho dù tạm thời không thể đánh bại nó, chúng sẵn sàng kéo dài cuộc chiến với con thú đơn độc này.

Khi chúng đang tính toán cách tấn công tiếp theo, con thú vừa tránh được móng vuốt của đối phương đột nhiên ngửa đầu gầm lên, rồi lao mạnh về phía trước. Hai con thú còn lại kinh ngạc khi thấy mục tiêu của nó không phải là kẻ địch mà chính là bọn chúng. Nó gầm lên bảo chúng rời đi.

Hạ Ngôn đang bám chặt vào cổ Tư Lục bị tình thế thay đổi bất ngờ làm cho khó hiểu.

Tư Lục cũng ngẩn người.

Hai con Tranh Tích bị đụng ngã lập tức tức giận, không thèm quan tâm tới Tư Lục nữa, gầm lên lao vào con thú kia.

Con thú bị tấn công đã đoán trước được điều này, nhanh nhẹn quay đầu chạy ngược lại, liên tục né tránh sự truy đuổi của hai con thú đang trong trạng thái cuồng nộ...

Hình thể của nó nhỏ hơn hai con kia một chút, nhưng cánh rất lớn, chạy rất nhanh. Chẳng mấy chốc, nó đã bay lên cao, bỏ xa hai con thú hung dữ kia.

Hạ Ngôn đang rướn cổ hóng chuyện, đột nhiên phát hiện con thú Tranh Tích trên không trung ngoái đầu nhìn lại... hình như đang nhìn anh!

Nhận ra điều này, anh lại cảm thấy không thể nào.

Ngoài những người ở bộ lạc phương Nam, anh chỉ quen mỗi một con thú Tranh Tích là Tư Lục.

Chắc nó chỉ vô tình ngoái đầu lại thôi nhỉ?

Cuộc tấn công đột ngột bắt đầu và kết thúc một cách khó hiểu này hầu như không ảnh hưởng mấy đến Tư Lục. Hắn quay đầu lại xác nhận rằng Hạ Ngôn không bị thương rồi mới tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước.

Đêm đó, bọn họ đến dưới chân một ngọn núi hoang.

Nhiệt độ rõ ràng bắt đầu ấm lên.

Thức ăn của bọn họ đã gần hết. Tư Lục cố gắng săn bắt quanh đó để tìm thức ăn tươi, nhưng sau một giờ tìm kiếm, không thấy bất kỳ dấu vết nào của động vật khác.

Ngay cả dưới sông cũng không thấy cá.

Nơi này quá hoang vu, hầu như không có động vật sinh sống. Trước mắt, Hạ Ngôn có thể suy luận được lý do hai người bị tấn công, có lẽ ba con thú Tranh Tích kia cũng giống bọn họ, đi ngang qua đây nhưng không có con mồi để lắp đầy bụng. Mà sự xuất hiện của họ hiển nhiên trở thành con mồi trong mắt mấy con Tranh Tích kia.

Đây là lần đầu tiên Hạ Ngôn chứng kiến sự tàn sát lẫn nhau của lũ Tranh Tích. Chúng cũng hợp tác với nhau, nhưng để sinh tồn, chúng không ngần ngại coi đồng loại là con mồi.

Trên trời treo một vầng trăng tròn.

Tư Lục biến trở về hình người đưa miếng thịt cuối cùng cho Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn lập tức dùng móng vuốt chia miếng thịt thành hai phần, một lớn một nhỏ, anh đặt phần lớn hơn vào tay người đàn ông, ngao ô bảo hắn ăn.

Tư Lục không ăn mà cúi đầu nhìn Hạ Ngôn ngấu nghiến hết miếng nhỏ, sau đó mới đưa nửa phần trong tay mình cho anh.

Thấy Tư Lỗ không động đậy gì, Hạ Ngôn mở to mắt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của hắn, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Người đàn ông đáp: "Em đang lớn, bấy nhiêu không đủ."

Hạ Ngôn nhíu mày, đột nhiên quay lưng lại với hắn, kiên quyết không nhận.

Giọng Tư Lục vang lên sau lưng: "Bây giờ anh là người, ngoài thịt ra, những thứ khác cũng có thể ăn được."

Đương nhiên Hạ Ngôn biết điều đó, nhưng dù cho thú Tranh Tích có biến thành người thì thức ăn chính vẫn là thịt. Nếu không thì đội săn bắt của bộ lạc phương Nam sẽ không được ưa chuộng đến vậy. Nếu như lâu ngày không ăn thịt, dù có ăn nhiều ngũ cốc và rau quả, chúng vẫn sẽ bị suy dinh dưỡng.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu không phải do anh ăn nhiều, có lẽ họ sẽ không đến nỗi cạn kiệt lương thực thế này.

Tư Lục nhìn con thú nhỏ quay lưng về phía mình, chờ anh quay lại.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn phát hiện con thú nhỏ cúi đầu, cái trán tròn gần như sắp rúc hẳn vào bụng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành một quả bóng tròn mất.

Người đàn ông bước tới bế anh lên.

Con thú nhỏ vẫn cúi đầu.

Hắn im lặng nhìn anh một lúc, đột nhiên cúi đầu, trán chạm vào trán Hạ Ngôn.

"Sao thế?"

Giọng nói trầm thấp của Tư Lục vang lên bên tai, Hạ Ngôn bất giác run rẩy đôi tai, từ từ giơ đệm thịt chỉ vào miếng thịt, rồi chọc vào bụng Tư Lục, kêu lên khe khẽ.

Đối phương tất nhiên hiểu ý anh, nhưng không ăn miếng thịt đó, mà nắm lấy bàn chân của anh, đáp: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Nghe vậy, Hạ Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Ý của Tư Lục là bọn họ sắp tìm được nhà mới rồi sao?

Thế nhưng rõ ràng bọn họ vẫn đang ở một ngọn núi hoang mà, không lâu trước đây hắn còn bị đồng loại tấn công vì sinh tồn nữa.

Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy khu vực này không phải là một nơi tốt...

Thế nhưng Tư Lục lại không nói thêm gì nữa, hắn giơ miếng thịt lên tận miệng anh, cố gắng đút anh ăn.

Bị cám dỗ như vậy, Hạ Ngôn vẫn không động lòng.

Một lát sau, người đàn ông đột nhiên đặt anh xuống, nhóm lửa hâm nóng miếng thịt.

Mùi thơm quyến rũ nhanh chóng lan tỏa, Hạ Ngôn theo bản năng hít hít mũi

Tư Lục lại đưa miếng thịt nóng cho anh.

Hạ Ngôn lắc đầu, kiên quyết không ăn.

Tư Lục hơi nhíu mày, đặt miếng thịt sang một bên, bắt đầu nhìn chằm chằm vào anh.

Hạ Ngôn thấy Tư Lục kiên trì như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, suy nghĩ hồi lâu, vì để đối phương đừng lo lắng nữa, anh khẽ cắn lấy răng, đột nhiên giơ đệm thịt lên chỉ chỉ vào Heo Cả.

Anh muốn nói với Tư Lục rằng nếu như không còn đồ ăn thì bọn họ vẫn còn một con heo mà...

Con heo vốn còn đanh nhai "củ khoai lớn" đột nhiên giật thót một cái!

Nhưng ngay lập tức, bàn chân nhỏ của Hạ Ngôn bị Tư Lục kéo xuống: "Nuôi"

Sau đó hắn nhìn vào mắt Hạ Ngôn, lập lại câu nói kia: "Chúng ta sắp đến rồi."

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro