Chương 3: Lấy lòng lão gia tử (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội, Hạ Hạ chỉ vừa mới khoẻ lại, không thể chịu được kích thích nữa đâu." Ninh Thần cau mày nói.

Ninh lão gia không lên tiếng, sắc mặt bình thản nhìn anh.

Ninh Hạ chỉ cảm giác tay Ninh Thần hơi siết lại, cô ngước mắt lên nhìn Ninh Thần. Anh trai à, anh căng thẳng quá rồi, lão gia tử kia còn có thể ăn thịt bổn cô nương sao?

Nhưng lời Ninh Thần vừa nói là có ý gì?

Cô lục lại trí nhớ của nguyên chủ một lúc, nguyên nhân dẫn đến nguyên chủ phát bệnh tim là vì bị thú cưng của Ninh lão gia tử doạ cho sợ đến hồn vía lên mây.

Nói đến thú cưng của Ninh lão gia tử thì...

Ờm, chính là hai con hổ trắng Siberian...

Ninh Hạ cuối cùng cũng biết lý do tại sao nguyên chủ lại sợ đến nhà Ninh lão gia tử như vậy rồi.

Mẹ nó, nuôi hai con hổ trắng trong nhà doạ người như vậy vui lắm sao!

Cả nhà này đúng là có độc nha.

Bổn cô nương quyết định rồi, cô nhất định phải thu phục được lão gia tử này, nhân tiện thu phục luôn hai con hổ kia.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, hai con hổ trắng không có ở đây, xem ra đã bị lão gia tử kia nhốt lại rồi.

"Thần Thần, em không có sao." Ninh Hạ gỡ tay Ninh Thần ra, nhỏ giọng cười với anh.

"Hạ Hạ..." Ninh Thần còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy đến bên cạnh Ninh lão gia tử.

Ninh Hạ mềm mại cười một tiếng, hai mắt long lanh phát sáng: "Ông nội, sau này phải làm phiền ông nội chiếu cố Hạ Hạ rồi ạ."

Chu quản gia ngạc nhiên, sao lại cảm thấy tiểu thư hôm nay trông hoạt bát hơn hẳn.

Ninh lão gia híp mắt đánh giá cô một lúc, trầm giọng nói: "Chú ý một chút, ở đây còn có khách."

Ninh Hạ "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn thuận theo: "Vâng ạ." Cô nhìn sang người ngồi đối diện Ninh lão gia mím môi cười: "Tiên sinh, vừa nãy Hạ Hạ đã thất lễ rồi ạ."

"Ha ha, không sao, lão Ninh à, cháu gái của ông thật đáng yêu." Người đàn ông bên cạnh cười to. "Còn bé đã xinh xắn như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là tiểu mỹ nhân a."

Ninh lão gia xoa mặt Ninh Hạ, tiện tay bóp má cô mấy cái sau đó hừ một tiếng chê bai: "Trông cũng bình thường thôi."

Ninh Hạ: "..."

Ninh Thần: "..."

Ông nội, vẻ mặt thoả mãn như vậy là sao? Có thể thuyết phục một chút hay không?

"Khụ, lão gia... chú ý hình tượng..." Chu quản gia phía sau nhỏ tiếng nhắc nhở.

"Ừm, đây là Kỷ gia chủ, Tiểu Thần hẳn là đã biết rồi đi." Ninh lão gia ho khan một tiếng, nhanh chóng buông tay ra.

Ninh Hạ thoát khỏi ma trảo của Ninh lão gia, hai tay ôm mặt xoa xoa. Hừ, mặt của bổn cô nương không phải để bóp như vậy đâu!

"Ông nội Kỷ, đã lâu không gặp ạ." Ninh Thần lễ phép cúi chào.

"Tiểu Thần đã lớn như vậy rồi à, lại nói, thằng nhóc Tư Dật kia ở trường không làm phiền gì cháu chứ?" Kỷ gia chủ vui vẻ cười.

"Không có ạ." Ninh Thần mặt không cảm xúc.

"Không có là tốt, nếu như nó lại gây chuyện ở trường, cháu cứ việc đánh nó, cứ nói là ông cho phép." Kỷ gia chủ hùng hổ nói một hơi.

"Vâng ạ." Ninh Thần mím môi cười, hắn dường như chỉ đợi mỗi câu này.

Ninh Hạ: "..." Đây là ông ruột sao...

Còn nữa, nụ cười của Ninh Thần châm biếm quá đi, anh trai à, anh đây là đang hắc hoá sao?

Trả tiểu ca ca đáng yêu của cô lại đây!

Bổn cô nương muốn trả hàng!

...

Tiết trời hiện tại đang chuyển sang mùa đông, một trận gió lạnh ập tới, Ninh Hạ khẽ run.

Cô đưa tay đóng cửa sổ lại, quan sát căn phòng mà Ninh lão gia đã sắp xếp, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

"Tiểu thư, nếu không có việc gì, cô nghỉ ngơi trước, lát nữa đến giờ cơm tôi sẽ lên gọi cô." Chu quản gia ôn hoà nói.

"Vâng ạ, cám ơn Chu thúc." Ninh Hạ tặng cho Chu quản gia một nụ cười ngọt ngào.

Chu quản gia biểu cảm không quan tâm lờ đi ánh mắt của Ninh Hạ đóng cửa lại. Phát hiện xung quanh không có ai, khó khăn than một tiếng.

A... tiểu thư thật là đáng yêu, thật muốn nhào đến ôm một cái...

...

"Lão Ninh à, bọn nhóc còn nhỏ, đừng khắc khe quá, chuyện cũng lâu như vậy rồi, cũng nên bỏ qua đi." Kỷ gia chủ đặt quân cờ màu đen xuống, trầm giọng nói.

"Muốn tôi bỏ qua? Nghĩ cũng đừng nghĩ." Ninh lão gia cười nhạt.

"Ông đó, bọn nó cũng đã cưới nhau lâu như vậy, con cũng đã có rồi, ông cứ như vậy là muốn Tiểu Thần và Hạ Hạ khó xử sao?" Kỷ gia chủ không để ý thái độ của Ninh lão gia, tiếp tục khuyên giải.

"Lão Kỷ, tôi là gọi ông đến để đánh cờ, không phải đến giúp bọn nó khuyên giải tôi." Ninh lão gia nhíu mày.

"Được, đánh cờ, tiếp tục đánh." Kỷ gia chủ cười nhẹ, nhàn nhạt nói.

Hừ, lão già cứng đầu. Ông thích như vậy, thì cứ ở đó mà cô đơn suốt đời đi.

"Lão gia, chổ nghỉ của tiểu thư đã sắp xếp xong rồi." Chu quản gia đi đến báo cáo.

"Ừm." Ninh lão gia ừm một tiếng, tay nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống. "Hạ Hạ thích ăn gì, cứ bảo dì Khanh làm cho con bé."

"Vâng." Chu quản gia gật đầu, chuẩn bị rời đi.

"...Sức khoẻ của Hạ Hạ không tốt, dặn dì Khanh nấu vài món thanh đạm một chút, nói với người làm đừng làm ồn đến con bé, để con bé yên tĩnh nghỉ ngơi. Còn nữa, gọi điện nói với A Thâm, công tác xong thì về nhà sớm một chút." Ninh lão gia gọi lại, không ngừng dặn dò.

"Vâng... lão gia, người còn gì dặn dò không?" Chu quản gia mím môi cười.

"Không có, đi đi." Ninh lão gia phất tay.

Kỷ gia chủ thong dong đặt quân cờ tiếp theo xuống, cười ý tứ: "Vừa rồi là ai nói không muốn bỏ qua nhỉ? Ai da, bây giờ lại chăm sóc con gái người ta thật chu đáo nha."

"Tôi chính là không muốn con nhóc đó lại đến làm phiền tôi." Ninh lão gia mạnh miệng nói. Tay cầm quân cờ cuối cùng đặt mạnh xuống, hừ một tiếng: "Ông thua rồi!"

Kỷ gia chủ: "..." Quả nhiên vẫn không làm người ta phân tâm a...

Lão già đáng ghét, đến chết vẫn cứng miệng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro