Chương 7: Trốn chạy lần 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hạo Phong là một người sinh ra và lớn lên trong gia đình nghề y có tiếng. Gia đình anh ta sở hữu hệ thống bệnh viện bậc nhất trong nước, từ nhỏ Lâm Hạo Phong đã tiếp xúc và đam mê với ngành y. Khả năng lĩnh hội vượt bậc anh ta đã sớm tốt nghiệp và trở thành vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất.

Lâm Hạo Phong do có đam mê sâu sắc với y học nên chuyện tình cảm đối với anh là một thứ mới mẻ và ban đầu chỉ do sự tò mò của bản thân nhưng sau đó Lâm Hạo Phong thật sự đã rơi vào lưới tình của nữ chủ.

Đối với Mạn Châu, Lâm Hạo Phong và cô chỉ tiếp xúc một vài lần do lần do anh là bạn học của Ngô Tuấn Anh. Trong cốt truyện chính, anh ta cũng là người hoà nhã nhất vì không nhúng tay vào cái chết của Mạn Châu. 

"Ngô tiểu thư, em không sao chứ?" giọng nói trầm ấm.

Đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc nâu sáng, gương mặt có nét mệt mỏi nhưng không hề làm giảm đi sự điển trai không tầm thường của những vị học bá.

Mạn Châu bất giác mới nhận ra nãy giờ mình đang thẫn thờ mà suy nghĩ.

"Em không sao cảm ơn ...anh Hạo Phong."Lâm Hạo Phong nhìn Mạn Châu với ánh mắt ngạc nhiên.

Mạn Châu lúng túng :"Em xin lỗi...em đường đột khi gọi anh như thế. Nếu anh không muốn em xưng hô như thế thì em sẽ xưng hô như trước đây."

Mình làm gì vậy trời??Mạn Châu thầm khóc trong lòng.

"Không cần, anh thích cách xưng hô mới này hơn. Vậy anh cũng có thể thay đổi cách xưng hô với em chứ?"Lâm Hạo Phong cười nhẹ.

"À vâng, tất nhiên là được."

"Vậy anh có thể gọi em là Mạn Châu luôn được không?" ánh mắt Lâm Hạo Phong nhìn cô với sự mong đợi.

"Vâng, được."Mạn Châu nở nụ cười nhẹ với anh.

Đang nói chuyện vui vẻ với Lâm Hạo Phong đột nhiên Mạn Châu bị nhấc bổng lên. Choáng ván cô xoay người lại thì thấy cơ thể mình đang ở trên vai Lục Khương Du.

"Lục Khương Du!!!Anh bỏ tôi xuống đi!!! Có gì từ từ nói."cô vừa nói vừa vùng vẫy Lục Khương Du.

"Im ngay cho tôi! Em dám trốn tôi sao? Gan em lớn lắm đấy, dám chọc giận tôi! Tôi sẽ cho em biết khi tôi giận sẽ như thế nào!" Lục Khương Du nói với giọng đầy tức giận khiến Mạn Châu không dám nói lời nào nữa.

"Này anh, anh có thể Mạn Châu xuống được không?" Lâm Hạo Phong nói.

"Đúng đó, anh thả tôi xuống đi."Cô nói với giọng năn nỉ.

"Tôi không phải đã bảo em im lặng rồi sao?" Lục Khương Du gằng giọng.

"Anh là ai? Chuyện của tôi và Mạn Châu không cần anh quan tâm." Lâm Hạo Phong xoay người nhìn Lâm Hạo Phong.

Nghe Hạo Phong nói đột nhiên Lục Khương Du cười khẩy:"Anh là bạn của em ấy? Em có bạn sao Mạn Châu?"

Mạn Châu không có bạn là do ai chứ? :" Tôi có, không phải bạn tôi ai anh cũng biết đâu."

Lời nói Mạn Châu khiến Lục Khương Du quả không vui, từ nhỏ đến lớn cô luôn bám theo hắn nên Mạn Châu kết bạn với ai hắn sao không biết, mà còn bạn là con trai.

" Sao nào? bạn của Mạn Châu?"  Lục Khương Du không khỏi nổi nóng ôm Mạn Châu định đi nhưng lại bị ngăn lại.

" Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì nhưng theo tôi thấy Mạn Châu đã không muốn đi cùng anh. Hiện tại sức khoẻ của em ấy cũng không tốt gương mặt em ấy khá xanh xao, cơ thể vừa khỏi bệnh nên bế em ấy như thế.  Hơn thế, anh cũng không có quyền bắt em ấy đi theo anh như vậy là anh có thể bị đưa vào tội bắt cóc bất cứ lúc nào."Lâm Hạo Phong nói với một giọng đầy cương quyết.

"Ha ha...bắt cóc ... anh thật biết đùa ngài Lâm đúng không ?Nếu anh có thể kiện tôi tội bắt cóc thì cứ việc."giọng đầy mỉa mai.

*Reng,reng~*tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi của Khương Du cuộc gọi hiển thị [Thư ký Trần].

"Chuyện gì?..Tôi biết rồi." Lục Khương Du nhận cuộc gọi xong liền nhăn mặt sau đó thả Mạn Châu xuống.

"Tôi tha cho em lần này, lần sau em chắc chắn không thoát khỏi tôi đâu."hắn nói nhỏ vào tai Mạn Châu và thừa cơ hôn má cô. Lục Khương Du liếc nhìn Lâm Hạo Phong với anh mắt đối địch rồi liền quay người bỏ đi.

Mạn Châu hoàn hồn lại vừa tức vừa xấu hổ. Cô muốn đánh chết tên họ Lục này!!

"Mạn Châu, em thấy không khoẻ trong người sao? "Hạo Phong ân cần hỏi Mạn Châu và tay áp nhẹ lên má cô.

Cảm nhận được hơi ấm truyền đến gò má : "A...em ổn ạ..." Mạn Châu bối rối đáp.

"..Anh xin lỗi, chỉ là anh muốn em nhiệt độ em thế nào thôi." Lâm Hạo Phong rụt tay lại và nhìn gương mặt ửng đỏ của Mạn Châu.

"À, dạ." Mạn Châu thật ngượng muốn chết. Nhưng đo nhiệt độ thường không phải áp trán sao?

"Anh chở em về nhà nhé, anh thấy em có vẻ rất mệt." Lâm Hạo Phong cười nhẹ.

"Không sao đâu ạ, em có thể tự về."

"Anh cũng tiện đường mà, để anh đưa em về."

"Dạ, vậy làm phiền anh rồi."

Lâm Hạo Phong chở Mạn Châu về Ngô gia. Trên đường đi Mạn Châu thầm cảm thán Lâm Hạo Phong rất khác so với những nam chủ 'bá đạo' kia. Tính cách dịu dàng và một phần do anh không tham gia vào những màn thay nữ chủ xử phạt những kẻ bắt nạt cô ta.

Mạn Châu càng có thiện cảm với Lâm Hạo Phong, nếu được cô cũng mong kết thân với anh ta

Trên xe cô đã ngủ thiếp đi khi nào không hay, đến Ngô gia cô mới được Lâm Hạo Phong đánh thức.

Cô ngại ngùng :"Cảm ơn anh đã đưa em về."

"Không có gì, em mau vào nhà nghỉ ngơi sớm đi."Lâm Hạo Phong lịch sự mở cửa xe cho Mạn Châu.

"Vâng em vào nhà đây, tạm biệt anh Hạo Phong." Mạn Châu vui vẻ gật đầu chào Lâm Hạo Phong sau đó bước vào nhà.

"Tạm biệt Mạn Châu."anh mỉm cười và quay người bước đến xe.

Trước khi anh cho xe chạy anh vẫn nhìn vào Ngô gia :" Chắc chắn anh sẽ gặp lại em, Mạn Châu." Ánh mắt Lâm Hạo Phong dấy lên tia hào hứng khi phát hiện được điều gì đó đặt biệt.

Mạn Châu không hề được nghe câu nói đầy hứa hẹn đó của Lâm Hạo Phong vẫn vui vẻ vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro