Chương 9: Hẹn hò! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe Mạn Châu có chút ngượng ngùng vì suy nghĩ đến câu nói lúc nãy của Lâm Hạo Phong.

Trên đường cả hai im lặng hồi lâu, Lâm Hạo Phong đánh tan bầu không khí :" Hôm nay anh muốn thay đổi kế hoạch một chút. Mình đi công viên giải trí nhé!"

" Dạ được ạ."

Mạn Châu và Lâm Hạo Phong đến một công viên giải trí W - một trong những khu vui chơi lớn nhất nhì thành phố nên bình thường sẽ chật kín người nhưng hôm nay có chút vắng. Đây là những câu chuyện bá đạo tổng tài bao cả công viên sao? Nhưng Lâm Hạo Phong mới đổi kế hoạch thôi mà, chắc là trùng hợp.

" Mạn Châu, sao vậy?" Lâm Hạo Phong thấy Mạn Châu suy tư hỏi.

" Không có gì ạ, lâu rồi em mới được đi công viên giải trí nên có chút hồi tưởng."

" Vậy mình đi thôi, lát sẽ đông đấy!"  Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạn Châu.

Cả hai cùng đi những trò chơi nổi tiếng ở đây như tàu lượn, nhà ma hay xe điện đụng.... hết sức vui vẻ.

Mạn Châu và Lâm Hạo Phong đến quán nước trong công viên nghỉ ngơi ."Em rất thích đi công viên giải trí sao?"Lâm Hạo Phong cười hỏi.

"Vâng em rất thích,...có phải em trẻ con lắm không ?"Cô cười và khẽ gãi đầu .

"Ừm, em trẻ con thật nhưng anh rất thích tính này của em." Hạo Phong vuốt nhẹ phần tóc rối của cô và nói. Hành động của Lâm Hạo Phong khiến cô đỏ ửng mặt.

Cả hai nói chuyện với nhau rất lâu sau họ đi dạo công viên. Công viên buổi tối với ánh đèn của những trò chơi phát sáng rất lãng mạn lại khiến bầu không khí của Hạo Phong và Mạn Châu trở nên im lặng.

" Mạn Châu em đi với anh đến một nơi nhé!" Lâm Hạo Phong cười tươi nói.

" Dạ."

Lâm Hạo Phong đang đưa Mạn Châu đi thì *Tách, tách* tiếng những hạt mưa rơi xuống.

Mưa càng lúc càng lớn khiến Mạn Châu và Lâm Hạo Phong ướt sũng nhưng vẫn chưa đến được nơi, Lâm Hạo Phong liền kéo tay cô chạy đến một cái chòi gần đấy.

Đứng một lúc Mạn Châu cảm thấy run vì lạnh do những cơn gió lùa qua. Đang trong cơn lạnh đột nhiên Mạn Châu cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Lâm Hạo Phong, thì ra cô đang được anh ôm vào lòng.

"Ấm quá!" cô thầm nghĩ trong đầu nhưng chưa đến 2 giây cô chợt đẩy anh ra. Mình làm gì vậy?? Mạn Châu ngượng đỏ đến cả mang tai.

Gương mặt đang nóng bừng của Mạn Châu chợt có một cảm giác mát lạnh, bàn tay của anh đang vuốt ve má của cô :"Em thật dễ thương khiến anh không kiềm được nữa."Lâm Hạo Phong cười và bàn tay vẫn vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô.

Mạn Châu định mở lời nói gì đó thì đã bị đôi môi anh chặn lại, đôi môi ấm áp của Lâm Hạo Phong chạm vào môi cô khiến mặt cô đỏ càng thêm đỏ.

Khi môi Lâm Hạo Phong rời khỏi môi Mạn Châu để lại cho cô một cảm giác nóng bỏng trên đầu môi.

"Anh thích em!!": Lâm Hạo Phong nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Mạn Châu bất giác nở nụ cười.

"Hẹn hò với anh nhé?"Lâm Hạo Phong vuốt mái tóc dính mưa của Mạn Châu.

"Hả?" Mạn Châu ngạc nhiên thốt ra.

"Thật ra, anh đã tính dẫn em đến đu quay mà anh đã chuẩn bị để tỏ tình một cách lãng mạn nhưng mà.. "Hạo Phong cười cười.

Cơn mưa cũng đã dần tạnh, Hạo Phong và cô trên xe không nói một lời nào trên suốt quãng đường đi về nhà.

Đến Ngô gia :"Mạn Châu, nhớ tắm rửa và ngủ sớm đừng để bị bệnh. "

"Anh sẽ đợi câu trả lời của em."Lâm Hạo Phong vuốt tóc và hôn lên trán Mạn Châu.

Mặt cô bây giờ lại đỏ ửng lên và cô luống cuống chào anh:"Vâng, chào tạm biệt anh Hạo Phong."Nói xong cô nhanh chóng chạy vào nhà.

Vào phòng Mạn Châu nhanh chóng tắm rửa để hạ nhiệt trong người. Tắm rửa xong Mạn Châu liền nhào lên giường, quên cả việc ăn tối cùng Ngô Thừa Y. Mạn Châu cứ lăn qua lăn lại trên giường khi suy nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay.

Cô xem Lâm Hạo Phong là bạn và cũng là nam chủ nên Mạn Châu thật sự không nghĩ đến chuyện yêu đương với ai. Nhưng...Mạn Châu vẫn không ghét khi anh ôm và hôn cô, thậm chí còn cảm giác tim đập loạn xạ. Mạn Châu có tình cảm với anh sao ??

Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu Mạn Châu vì cô chưa bao giờ được người khác tỏ tình hay hẹn hò cả nên cô cũng chả biết phải làm như thế nào.

Sáng hôm sau Lâm Hạo Phong vẫn đến chở cô đi học , Mạn Châu cứ ngáp ngắn ngáp dài trên xe :"Hôm qua em thức khuya sao?" Lâm Hạo Phong hỏi. Mạn Châu im lặng nhìn anh.

"Em không nên thức khuya, như vậy không tốt cho sức khỏe dù anh biết em thức khuya vì lí do gì."Lâm Hạo Phong cười nhẹ nói.

Đến trường :"Anh, tan học em muốn nói chuyện với anh về ngày hôm qua."

"Ừm, tan học anh đến đón em sau đó chúng ta nói chuyện."

Lâm Hạo Phong cười :"Tạm biệt, tan học gặp."

"Vâng, tan học gặp."Mạn Châu đã quyết định hôm nay phải cho Lâm Hạo Phong một câu trả lời.

*Reng,reng* tiếng chuông vang lên thông báo kết thúc giờ học, đột nhiên hôm nay khác ngày thường những nữ sinh nhốn nháo đứng nhìn ra cổng trường thì ra có một chàng trai mặc một vest trắng trên tay cầm một bó hoa đứng trước cổng.

Mạn Châu đang đi cùng Hàn Minh ra cổng. Dạo gần đây Mạn Châu nói chuyện được với Hàn Minh hơn trước.

"Chuyện gì đông vậy nhỉ? Minh tinh nào đến sao?" Mạn Châu hỏi.

"Minh tinh? Không phải minh tinh nổi nhất hiện nay là tôi ở đây rồi sao? Còn có ai khiến bọn họ nhốn nháo vậy chứ!" Hàn Minh tự hào nói.

"...." Mạn Châu hết muốn nói với cái tên đang hỉnh mũi này.

Mạn Châu đến gần cổng và cảm thấy bóng dáng của anh chàng đó rất quen thuộc.

Cô nhìn chàng trai ấy :"anh Hạo Phong?" cô ngạc nhiên thốt lên.

Lâm Hạo Phong quay lại nhìn cô :"Mạn Châu,em đây rồi."Lâm Hạo Phong bước đến gần Mạn Châu khiến bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Lâm Hạo Phong ngước nhìn người kế bên Mạn Châu và gật đầu chào nhẹ.

Lâm Hạo Phong tặng bó hoa cho Mạn Châu :"Chúng ta đi thôi." Anh đưa tay về phía Mạn Châu, cô ngại ngùng nắm lấy tay anh.

" Tôi đi trước nhé! Mai gặp!" Mạn Châu không quên quay sang chào Hàn Minh.

Vừa dứt lời, Lâm Hạo Phong liền kéo Mạn Châu lên xe. Hàn Minh nhìn theo chiếc xe lăn bánh cho đến khi mất hút trong lòng không hiểu sao lại thấy như bị bỏ rơi.

Đi đến một nhà hàng 5 sao, bước vào nhà hàng với Lâm Hạo Phong bận tây trang nhã nhặn khiến Mạn Châu e thẹn vì ánh mắt dõi theo của mọi người trong nhà hàng.

Ngồi trong nhà hàng không khí yên tĩnh khiến cô ngột ngạt nên cô đã mở lời trước:" anh Hạo Phong, về chuyện hôm qua em đã suy nghĩ suốt đêm và em đã có câu trả lời cho anh rồi..."

Chưa nói hết câu Lâm Hạo Phong đã chặn lời :"Em muốn nói thì sau khi ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện."

"À , vâng " Mạn Châu đáp.

Trong buổi ăn không ai nói lời nào, chỉ có tiếng đàn piano du dương trong nhà hàng .

Ăn đến món tráng miệng , Lâm Hạo Phong nói:"Hôm nay anh coi như đã có một buổi hẹn hò với em nên dù em không đồng ý hẹn hò với anh, anh cũng đã rất vui vì có thể ăn tối cùng em ."Anh cười nhẹ và ánh mắt đen có chút u buồn nhìn thẳng vào mắt cô.

Mạn Châu nhìn dáng vẻ trước đây chưa từng có của Lâm Hạo Phong mà phì cười.

"Em đâu có nói là em không đồng ý hẹn hò với anh khi nào đâu."

Nghe câu nói của Mạn Châu, Lâm Hạo Phong mừng rỡ :"Vậy là em sẽ hẹn hò với anh ?".

"Vâng!" Mạn Châu cố kiềm chế nụ cười và nghiêm túc nói.

"Anh sợ em từ chối anh ?" Mạn Châu cười hỏi.

"Đúng , anh sợ bị em từ chối vì hôm qua anh tỏ tình quá đột ngột và cũng chả lãng mạn tí nào nên anh sợ..anh còn chuẩn bị sẵn nếu em từ chối anh sẽ tỏ tình lại lần nữa..."Mặt Lâm Hạo Phong trở nên hơi đỏ vì xấu hổ.

Mạn Châu cảm thấy trong lòng như được sưởi ấm và cảm động. Không ngờ đến có ngày cô được yêu thương như vậy...

Ăn xong Mạn Châu và Lâm Hạo Phong về nhà ,dù muốn đi với anh thêm chút nữa nhưng cũng đã trễ nên Mạn Châu sợ lại thất hẹn với Ngô Thừa Y.

Về đến Ngô gia, Lâm Hạo Phong hôn nhẹ lên môi cô :"Anh thật không muốn rời xa em!"

"..." Mạn Châu tim đập loạn lên. Lời nói như này trước đây Mạn Châu sẽ chê nó sến sẩm nhưng sao khi nghe Lâm Hạo Phong nói lại vui đến vậy..!!

"Em vào nhà đi, hôm nay anh rất vui. Cảm ơn em!" Lâm Hạo Phong cười cười và xoa đầu Mạn Châu.

"Em cũng vậy, tạm biệt." Mạn Châu vẫy tay chào Lâm Hạo Phong.

Quả thật hôm nay là ngày Mạn Châu vui nhất khi đến thế giới này nhưng nó không kéo dài được bao lâu...

***
chương sau có thịt nhé mn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro