Chương4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: baongocc

Trang Thâm đi ăn rồi đi dạo một lát

Thế giới này cùng thế giới trước của hắn không khác biệt lắm, chỉ là một số địa điểm có chút khác nhau.

Ví dụ như kinh tế của thế giới này phát triển hơn thế giới của cậu trước kia.

Trang Thâm nhìn di động của mình lãng phí mười mấy vạn tiền tiêu vặt, lần đầu tiên có chút ngây người.

Gia đình nguyên chủ đích xác là gia đình có tiền, gia sản hơn trăm tỷ, cậu và nguyên chủ cùng đem ra so sánh thì Trang Thâm chính là thiếu niên nghèo kiết xác.

Ở con đường có tiệm cắt tóc, Trang Thâm sờ tóc mái dài đến mi mắt mình, nhấc chân hướng vào tiệm.

Sau một hồi cắt khối, tẩy, không đến nửa giờ, tiểu ca cắt tóc buông máy sấy, nhìn vào thiếu niên trong gương, có chút không rời mắt được.

Người cắt tóc chỉ đem tóc cậu cắt xén đi chút ít làm lộ ra khuôn mặt của cậu.

Không có tóc che đậy, làn da cậu như bạch ngọc trắng muốt, ngũ quan tinh xảo bao bọc một cỗ thanh lãnh.

Trang Thâm đối với người đang nhìn cậu trong gương, liếc mắt một cái không có phản ứng gì, đứng dậy thanh toán tiền, chạy lấy người.

Khuôn mặt này cùng với khuôn mặt trước kia của cậu, không có gì khác biệt lắm, chả có gì đẹp ( lạy anh●'◡'●)

Trang Thâm vừa đi, bọn học sinh lập tức vọt tới người cắt tóc trước mặt : " cậu ta làm kiểu tóc gì vậy, mau làm cho chúng tôi với!"

"Tôi cũng muốn làm! đừng tranh tôi tới trước!" 

"Còn có tôi nữa! tôi làm trước!"

Chủ tiệm:"..."

kiệu tóc của cậu ta là do khuôn mặt phụ trợ, các cậu khuôn mặt nhìn dưa vẹo táo nứt* thì làm được gì?

Dưa vẹo táo nứt: ý chỉ khuôn mặt không được đẹp ý 

Trang Thâm ở hiệu sách nhìn cuốn sách thì anh trai Trang Thâm điện tới, gọi cậu về nhà.

 Trang gia ở khu biệt thự phú hào, một đống phòng như vậy giá cũng phải ba trăm triệu.

 Vừa mới tiến vào phòng khách, liền truyền đến tiếng cười của con gái:" Anh, lần trước anh tặng cho em một cái lắc tay rất đẹp, bạn bè em đều nói anh có con mắt rất chuẩn.

Trên sô pha, Trang Trần Húc cúi đầu nhìn di động, mới ngẩng đầu lên tiếng: " em thích là được"

Trang Nhược Doanh nhìn anh ôn nhuận mặt mày tuấn lãng vén tóc nói: " anh, không lâu trước đó em có thích một con búp bê, ở nước ngoài......"

Trang Trần Húc so với bọn cậu thì lớn hơn 4 tuổi, bốn năm trước thi đại học khoa học tự nhiên đỗ đầu kì thi.

Thi đỗ Thanh Đại, Trang Trần Húc tuyển máy móc công trình đồng thời phụ tu công nghiệp thiết kế, mở một công ty trong nhà, ở trong vòng thành tích không tồi, còn thường xuyên xuất ngoại*.

 Xuất ngoại: Đi ra ngoài. Ra khỏi nhà — Đi ra nước ngoài.

Trang Nhược Doanh muốn cho Trang Trần Húc xuất ngoại hỗ trợ mua dùm.

Nói còn chưa dứt lời, Trang Trần Húc từ sô pha đứng lên, nhìn về phía cửa thang lầu, đạm nhiên* trên mặt nhu hòa không ít: "Tiểu Thâm, giữa trưa mà em đi đâu vậy?"

Đạm nhiên:  Thờ ơ lạnh lùng.

Trang Thâm vốn dĩ tưởng thần không biết quỷ không hay lên lầu, nghe được âm thanh, chỉ có thể xoay người đáp: "Đi trường học khảo thí*."

khảo thí: thi nhập học hay hơn nên mình để

Trang Nhược Doanh nguyên bản ngoan ngoãn cười, nhìn đến Trang Thâm nháy mắt khuôn mặt cứng đờ.

Cô nhớ rõ Trang Thâm luôn không để ý chính mình, lưu trữ tóc dài trước mặt, một bộ dáng tối tăm nặng nề.

Hôm nay đột nhiên cắt tóc, khí chất cũng trở nên thanh lãnh thoát trần.

Trước kia nghe nói Trang Thâm lớn lên giống mẹ mình là Hách Nhàn, Hách Nhàn giàu có Giang Nam ý vị, khó gặp mỹ nhân, đó là chỉ đương đại gia ngốc nghếch thổi phồng, hiện tại mới đột nhiên ý thức được thư hương thế gia thiên kim gen có bao nhiêu tốt.

"Giữa trưa anh nghe nói rồi, thi cử em không cần phải lo lắng." Trang Trần Húc đi qua, nhìn em trai mình tinh thần không tồi, vui mừng nói: "Trường học thế nào?"

"Còn khó khăn" Trang Thâm nhấc chân hướng lên tầng, , "Em đi lên nghỉ ngơi trước"

Gặp người rõ ràng không ở lại, Trang Trần Húc chỉ có thể gật gật đầu.

Nguyên chủ ở trường học bên ngoài thuê phòng, đa phần không trở về nhà, thậm chí không ở nhà ngủ qua đêm.

Trang Thâm mở ra phòng, bên trong giống như phòng mẫu trống trải không chịu được, cậu khắp nơi nhìn xem, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Trên tường kệ thủy tinh, chỉnh chỉnh tề tề mà bãi đầy búp bê bjd*.

búp bê bjd: hay còn gọi là cái tên Búp bê khớp cầu, được mô phỏng theo hình ảnh cơ thể con người thật, Búp bê BJD có các khớp nối trên cơ thể, nó cho phép người chơi có thể thỏa sức tạo dáng theo tư thế mà họ muốn cho búp bê như: đứng, ngồi, vắt chân, vẫy tay, tập yoga,... 

Ảnh minh họa búp bê bjd

Cậu nghĩ tới cái gì, đi đến kéo tủ quần áo bên cạnh. 

Quả nhiên, bên trong bãi đầy đủ loại kiểu dáng búp bê.

Tầng một, Trang Nhược Doanh nhìn Trang Thâm đi, quay qua Trang Trần Húc, hỏi: "anh hai đi đâu ạ?"

"Đi lên nghỉ ngơi, đợi lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm." Anh học kỳ 1 bận quá, cũng không thể nào về nhà, cố tình chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên.

Mà nghe câu nói của Trang Trần Húc xong Trang Nhược Doanh sắc mặt trắng nhợt: "Anh hai trở về phòng?"

"Làm sao vậy?" Trang Trần Húc cảm giác không thích hợp.

Trang Nhược Doanh lắc lắc đầu, nghĩ thầm Trang Thâm thấy được thì thế nào? Hẳn là một lời không hợp đá cửa mà đi.

Tầng hai truyền đến tiếng đóng cửa, hai người ngẩng đầu, Trang Thâm dựa lan can đứng trong tay cầm một đồ vật màu Xanh.

Trang Nhược Doanh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là nàng búp bê bjd lập tức đứng lên, khẩn trương nói: " anh hai, đó là búp bê của em"

Trang Thâm lười biếng mà dựa vào lan can, đối với  Trang Nhược Doanh đứng ở giữa nhà lớn cười xuống:" "Nhưng ở trong phòng tôi."

"Thực xin lỗi anh hai ...... phòng em không để được, em thấy phòng anh trống không nên liền đem vài cái bỏ vào " Trang Nhược Doanh lời nói mềm nhẹ, nhìn đáng thương vô cùng.

"Mấy cái?" Trang Thâm nhìn con búp bê trong tay, tùy tiện mà giơ tay ra

 Trang Nhược Doanh đột nhiên chạy tới, hô: "Đừng!"

Nhẹ nhàng đánh rơi búp bê xuống lầu hai, ở trước mặt Trang Nhược Doanh vỡ thành nhiều khối, phần đầu lăn vài cái, lăn đến bên chân nàng.

Sợ hãi lớn dần trong lòng, Không nghĩ tới Trang Thâm cư nhiên sẽ làm vậy 

Trang Nhược Doanh run rẩy lui về phía sau một bước, nhìn Trang Thâm ở trên tầng đối diện mình có vài phần thiên chân* tươi cười:"...."

Thiên Chân: chân thực, có sẵn

rang Nhược Doanh không rõ vì vì sao Trang Thâm tối tăm trầm mặt cả hè không thấy, bây giờ lại thành ra như vậy.

"Em như thế nào lại đem đồ của mình bỏ ở phòng của tiểu Thâm ?" Trang Trần Húc cũng ý thức hai người mâu thuẫn, cau mày đi tới.

Nhìn đến anh hai đến đây Trang Nhược Doanh hốc mắt lập tức đỏ, giơ tay che lại đôi mắt khóc: " anh, phòng em không đủ để chưa búp bê, thấy phòng anh hai thương xuyên không ai ở, liền dùng một ít ngăn tủ ... em cũng không biết anh hai sẽ như vậy so đo..."

Trang Nhược Doanh dựa qua, Chống bở vai của hắn khóc lóc Trang Trần Húc nhất thời không nhúc nhích, nhíu lại mi không nói chuyện.

Phòng Trang Nhược Doanh là lớn nhất trong tất cả ba người bọn họ diện tích gần trăm bình*

Bình: Đơn vị đo diện tích của Nhật Bản( không hiểu tại sao lại của nhật bản), bằng 36 mét vuông

Nhưng là cô thích mua quần áo, cất chứa búp bê, luôn là không đủ dùng, rất sớm liền bắt đầu chú ý tới phòng của Trang Thâm. 

Để ở phòng đã hơn một năm cũng chưa bị ai nói, Trang Nhược Doanh cho rằng sẽ không phát sinh cái gì.

Ai biết Trang Thâm sẽ đột nhiên tiến vào.

Lúc này, cửa truyền đến động tĩnh, Trang Huy Nghiệp tiến vào, nhìn đến Trang Nhược Doanh khóc lóc sướt mướt lại nhìn đến Trang Thâm ở lầu hai không có biểu tình gì, sắc mặt lạnh lùng: "Sao lại thế này?"

Trang Nhược Doanh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nước mắt: " ba là do con không tốt, mượn anh hai ngăn tủ chứa búp bê, con quên nói cho anh hai..."

"Một cái ngăn tủ, nháo thành như vậy?!" Trang Huy Nghiệp nhìn Trang Thâm không nên thân liền tới khí: " còn lẫn lộn các đồ vật, chọc em gái khóc thành như vậy! Trang Thâm mày mau xuống đây xin lỗi em gái mày cho tao.

Trang Thâm tùy ý mà dựa lan can, thong thả ung dung nói:" Phòng con, con không dùng được thì cô ta cũng không có tư cách để dùng 

Trang Huy Nghiệp hôm nay bị Trang Thâm quăng mặt mũi, hiện tại hỏa khí đi lên, không chút nào thoái nhượng: " lại nói cái gì, mày như vậy không xứng làm anh, mau xuống dưới xin lỗi cho tao"

Trang Nhược Doanh hút cái mũi, an tâm mà nhỏ giọng khóc nức nở, mặc kệ thế nào, chỉ cần cô bị ủy khuất, người trong nhà sẽ đứng về phía Trang Nhược Doanh cô

 Vẫn luôn không nói chuyện Trang Trần Húc mở miệng đánh nói: "Việc này vốn dĩ chính là Nhược Doanh làm không đúng trước, không thông qua tiểu Thâm đồng ý mà đã tùy ý dùng.

Không khí trong nháy mắt đình trệ. 

Trang Nhược Doanh tiếng khóc đều ngừng, ngơ ngác mà nhìn về phía Trang Trần Húc.

Trang Trần Húc luôn chiếu cố cô, vô luận cô yêu cầu cái gì thỏa mãn cô, mấy năm nay Trang Thâm độc cô lai vãng, cô cho rằng địa vị của mình ở trong lòng Trang Thần Húc đã rất cao.

Không nghĩ tới vẫn là không vượt qua được Trang Thâm.

"Dì Tuệ, dì đem đồ trong phòng của tiểu Thâm chuyển qua cho con, phòng con cũng có thể dùng" Trang Trần Húc công đạo hai câu, đối mặt Trang Nhược Doanh nói: " Về sau đừng loạn dùng phòng tiểu Thâm."

Lời nói không nhiều lắm, thấy lạnh nhạt.

Trang Nhược Doanh thút tha thút thít, cúi đầu, che dấu cảm xúc trong mắt: "......Vâng , cảm ơn anh cả."

Trang Trần Húc trong phòng đều là sách, ngăn tủ đều chứa đầy, căn bản không có phòng trống dùng.

Hiện tại sự tình nháo thành như vậy, Trang Trần Húc có lẽ đối với cô còn có chút thành kiến,

nguyên bản muốn Trang Trần Húc giúp nàng mang búp bê về, cũng không tốt để mở miệng.

Trang Huy Nghiệp cũng không có tâm tư gì lại cùng trẻ nhỏ tranh đấu, mắt lạnh trừng mắt nhìn Trang Thâm liếc mắt một cái, trấn an Trang Nhược Doanh tránh ra.

Trang Thâm xem xong diễn, cầm di động đi xuống dưới, trực tiếp đi ngang qua bọn họ, thẳng tắp đi đến cửa.

"Tiểu Thâm, còn không có ăn cơm, em đi đâu?" Trang Trần Húc đi tới.

Trang Thâm nâng mắt: "Thu thập hành lý, tìm  khách sạn phóng tốt."

Cậu ở Tam Trung giáo ngoại thuê phòng, hành lý còn không có thu thập đã bị anh trai cậu gọi về.

Trang Trần Húc biết hắn tính tình đi lên, đêm nay là sẽ không ở nhà, chỉ có thể gật đầu: "anh lấy xe đưa em đi."

Trên xe, Trang Thâm nhìn ngoài cửa sổ không nói chuyện, Trang Trần Húc cũng không phải là người giỏi về tìm đề tài, mãi cho đến khi tới nơi, do dự mở miệng:" ở nhà cùng trường học không vui có thể tìm tới anh hai, đừng một mình nghẹn uất."

Trang Trần Húc mặt mày cùng Trang Thâm có vài phần giống, nhưng không giống Trang Thâm mang vẻ đẹp nhạy bén lạnh lùng mà mang một vẻ đẹp ồn hòa nhã nhặn 

"Vâng" Trang Thâm gật đầu, lại bằng chính mình cảm thụ trả lời: "Rất vui vẻ."

Hôm nay còn vây xem và tham dự một hồi trò hay.

Trang Trần Húc cười một cái, giơ tay, tựa hồ là tưởng sờ đỉnh đầu hắn, nhưng nhìn đến ánh mắt Trang Thâm không lạnh không nhạt nhìn, vẫn là hạ xuống, vỗ vỗ bả vai : "Thành tích không tốt cũng không sao, trong nhà tiền đủ tiêu sài, anh hai nuôi nổi tiểu Thâm."

Trang Thâm năm 6 tuổi mất mẹ, Trang Trần Húc cũng mới mười tuổi, nhưng tóm lại so với em trai lại thành thục hơn.

Khi đó Trang Thâm ôm hắn khóc, ban đêm cũng dính hắn ngủ.

Sau đó không lâu Trang Huy Nghiệp tái hôn, mang theo Trang Nhược Doanh tiến vào, hai người đều dính hắn, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, chờ Trang Trần Húc phản ứng lại , Trang Thâm liền cùng hắn không quá thân.

Anh biết Trang Thâm tính cách chuyển biến rất lớn nguyên nhân đều đến từ mẹ mình mất sớm, Trang Huy Nghiệp tái hôn.

Anh an ủi không tốt, chỉ có thể tùy ý tìm đề tài: "Tiền tiêu vặt không đủ cũng nhớ rõ nói cho anh hai."

Trang Thâm gật đầu, nhìn mắt mờ nhạt phía chân trời: " Lát nữa em không quay về."

Trang Trần Húc nhíu mày:" em..."

"Em muốn ăn tôm hùm đất, cùng với cơm hộp là được rồi ," Trang Thâm chân thành nói: "Không cần lo lắng cho em."

Trang Trần Húc nhìn mắt Trang Thâm thanh triệt, thở dài, chỉ có thể đáp ứng.

Trang Thâm ở khách sạn ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau liền đến trường học, đi tới chủ nhiệm lớp Từ Học Hải văn phòng.

Từ Học Hải ngày hôm qua liền cho chính mình tâm lý ám chỉ, nghĩ tới có thể là một đầu tóc nhuộm kín đầu, ăn mặc cuồng dã bất lương, khi nhìn tới Trang Thâm ăn mặc thoải mãi gọn gàng, trên mặt vui vẻ.

Tuy rằng tiền khoa rất nhiều, nhưng là bộ dáng lẫn khí chất này , vẫn rất có hi vọng cứu vớt 

---------------- 

-_- ủng hộ đi <3 

cầu góp ý 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dam