Chương 2: Ăn vạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đầu mùa xuân, những nhánh cây xung quanh vệ đường sinh trưởng tươi tốt.

Mà giờ phút này, có một người đang nằm phía trước chiếc xe Maserati sang trọng màu đen đang đậu bên vệ đường.

Hệ thống còn chưa kịp ngăn cản ký chủ nhà mình thì nhìn thấy cửa của một chiếc xe khác phía sau mở ra. Một người vệ sĩ mặc quần áo màu đen, đeo kính râm bước xuống. Bộ dạng vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Giọng điệu chuyên nghiệp lạnh lùng của vệ sĩ vang lên, hỏi thiếu niên xinh xắn đang nằm dưới đất ôm bụng: "Xin chào, tiên sinh đây là...?"

Tân Ý vừa nghe thấy liền biết cơ hội của mình tới rồi. Cậu làm bộ làm tịch học theo phim truyền hình trước kia, đáng thương nói:

"Các người đụng vào tôi rồi, đầu của tôi đau quá."

Vệ sĩ: "...... Vị tiên sinh này, cậu đau đầu cũng không đến mức phải ôm bụng chứ."

Thiếu niên xinh đẹp nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lập tức lấy tay ôm đầu, âm thanh mềm nhũn nói: "Đau quá......"

Vệ sĩ: "......"

Người trên xe: "......"

Một đám người đi đường đang hóng chuyện: "......"

Hệ thống che mặt lại, nếu nó mà có hình dáng chắc chắn bây giờ đã xấu hổ đầy mặt.

Kỹ thuật diễn xuất của ký chủ nhà nó sao mà vụn về vậy chứ, lỡ như bị người ta báo án đưa vào Cục Cảnh sát thì phải làm sao bây giờ.

Trong nháy mắt, nó đã não bổ ký chủ nhà mình bị người ta đưa vào Cục Cảnh sát, nó phải đi cứu ký chủ, còn phải......

Ngay khi suy nghĩ của hệ thống chuẩn bị đi xa, cánh cửa của chiếc Maserati được mở ra. Dưới cái nắng dịu đầu xuân, một bóng người ngược sáng đi tới.

Hình ảnh lúc này giống như một bộ phim truyền hình, một đôi chân dài được bao phủ bởi quần tây bước ra, ngau sau đó là bộ tây trang được cắt may vừa vặn. Một người đàn ông mặc tây trang vừa nhìn liền viết là quần áo được thiết kế riêng bước tới.

Khuôn mặt của người đàn ông nghiêm nghị, lông mày mỏng dài thâm thúy, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm giác lạnh nhạt và vô tình, đường nét trên mặt giống như các đường cong sắc bén. Cả người bộc lộ ra sự xa cách không dễ ở chung.

Mà những con phố bình thường ban đầu cũng giống như biến đổi theo người đàn ông nhìn như nhân vật phản diện trong phim truyền hình này khiến người khác không nhịn được mà nín thở.

Nhưng Tân Ý - người đang nằm trên mặt đất chỉ chớp chớp đôi mắt trong suốt màu hổ phách nhìn về phía anh. Giống như một đứa trẻ mới sinh.

Tần Hoài không biết vì sao mình lại hình dung như vậy. Mà Tân Ý đang nằm trên mặt đất tiếp tục hoàn thành kế hoạch ăn vạ của mình, chuyên nghiệp cực kỳ.

"Đầu của tôi đau quá, anh phải bồi thường. "

Hệ thống trầm mặc một chút, nó có nên nói lá gan của ký chủ thật lớn hay không? Cậu không nhìn thấy khí thế của tên kia thật nguy hiểm sao?

Lỡ như thật sự bị đưa vào Cục Cảnh sát......

Ngay lúc hệ thống đang lo lắng cho sự an toàn của ký chủ, Tần Hoài chỉ lạnh lùng nhìn cái người xinh đẹp nhưng ngu ngốc này nằm ở trên đường diễn kịch ăn vạ anh.

Nếu là ngày thường, những kẻ dám lừa đảo anh đã sớm bị anh cho người tống vào ngục giam. Nhưng có thể là kỹ thuật diễn của cậu ta quá vụng về, vụng về đến mức cặp mắt kia phá lệ xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, Tần Hoài hơi cau nhẹ mày, trợ lý của anh cũng vội vàng chạy tới.

"Cho cậu ta tiền."

Trợ lý Vương sửng sốt một chút sau khi nghe thấy lời nói của Tần Hoài, rốt cuộc tác phong làm việc này không liên quan gì đến con người anh.

Nhưng trợ lý vẫn nhanh chóng móc tiền ra. Đôi mắt của Tân Ý lập lòe ánh sáng nho nhỏ. Tân Ý nhanh chóng đứng dậy.

Sau đó cậu chỉ lấy một tờ trong xấp tiền mặt màu đỏ.

Điều này làm cho trợ lý Vương ngạc nhiên, anh ta kinh ngạc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt.

Rõ ràng cậu là một kẻ cố ý lừa đảo, kết quả chỉ đòi nhiêu đây tiền.

Mà Tần Hoài còn tưởng rằng cậu là một kẻ lừa đảo có diện mạo xinh đẹp nhưng bên trong đầy tham lam.

Tân Ý lấy được tiền, đôi mắt xinh đẹp cong cong. Cậu cảm thấy kỹ thuật diễn của bản thân mình thật là lợi hại. Sau khi nhận được tận 100 tệ, thời điểm rời đi còn không quên nói cảm ơn với bọn họ.

Thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép này làm trợ lý Vương kinh ngạc. Thoạt nhìn cậu giống như một thiếu gia nhà giàu, nhưng thiếu gia nhà giàu làm sao lại có thể làm ra hành vi ăn vạ như vậy.

Mà Tần Hoài chỉ lạnh nhạt nhìn bóng lưng rời đi của Tân Ý. Sâu thẳm trong đôi mắt là sự bình tĩnh vô hạn. Sau đó anh liền trở lại bên trong xe, giống như những chuyện vừa xảy ra lúc nãy không liên quan gì đến anh.

--------

Một bên khác, Tân Ý đi chưa được mấy bước đã bị người cản lại.

"Yo, đây không phải là Lạc thiếu gia sao, làm sao mà lại học được cách ăn vạ rồi?"

"Mày quên rồi sao, người trong giới này đều biết cậu ta là thiếu gia giả cả rồi, còn bị đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ phỏng chừng đã chịu không nổi, phải học cách ăn vạ lừa gạt người ta."

"Thì ra là như vậy sao? Vậy cậu có muốn tôi tài trợ cho cậu ít tiền không?"

Một đám người ăn chơi trác táng, âm dương quái khí nói.

Đây là mấy tên đàn em phú nhị đại hay đi theo nguyên chủ trong giới trước đây, biết cậu bị đuổi ra khỏi nhà, thấy cậu bị sa cơ lỡ vận liền nhịn không được chạy tới nhìn xem.

Mà Tân Ý vẫn luôn cùng hệ thống nói chuyện phím, nghe thấy câu nói đó, theo bản năng nắm chặt tiền mặt trong tay. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy người vây quanh mình, sắc mặt xấu đi.

Mấy người này vốn là vì cậu là tiểu thiếu gia của Lạc gia mới đi theo sau cậu. Sau đó vừa vặn nhìn thấy một màn ăn vạ này.

Bọn họ đều không nhịn được tiến tới, đến đây bỏ đá xuống giếng.

Dù sao trước đây bọn họ cũng không thích Tân Ý, nếu không phải sau lưng cậu có Lạc gia, bọn họ mới không bao giờ vây quanh cậu.

Cho nên khi nói ra những lời này, vốn nghĩ rằng Tân Ý sẽ nhìn bọn họ đầy tức giận. Nhưng khi bọn họ nhìn đến thiếu niên trước mắt vẫn là nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp kiêu ngạo kia.

Nhưng khí chất lại khác một trời một vực so với trước đây.

Nếu nói về Lạc Tân Ý trước đây thì cậu chính là một thiếu gia nhà giàu nhưng tính khí thất thường, mà hiện tại lại là một tiểu thiếu gia ngoan ngoãn.

Càng chưa kể đến khuôn mặt tinh xảo kia, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn bọn họ không chớp mắt. Sau đó khóe môi cong lên.

Như làn gió xuân thu phả nhẹ vào hồ nước trong vắt.

Trong một khoản khắc, trái tim của một đám người không khống chế được mà nhảy loạn xạ.

Shhh, ngoan quá!

Tân Ý không ngờ sẽ có người chủ động cho tiền, cậu vươn tay "Được nha! Đưa tiền."

Sau đó hệ thống liền phát hiện vậy mà có người so với ký chủ của nó còn ngốc hơn, thật sự nghe lời của ký chủ nó mà đem tất cả tiền trên người mình cho ký chủ.

"Tôi tôi........"

Có một cậu thanh niên tóc vàng còn chưa nói được gì thì một cậu thanh niên khác có vẻ ngoài bình thường đã gấp không chờ nổi mà lấy ra số tiền duy nhất trên người mình.

Thanh niên tóc vàng kinh ngạc, muốn hỏi có phải đầu óc của cậu ta bị rút gân rồi không? Nhưng một người khác cũng nhanh chóng lấy tiền của mình đưa ra.

Tân Ý không ngờ sau đó còn có thêm người chủ động đưa tiền tới cửa, khóe môi cậu vui vẻ cong cong dẫn đến một đám người trên mặt cảm xúc dạt dào, thoạt nhìn trông hơi đần.

Mà thanh niên tóc vàng nhìn khóe miệng của thiếu niên hơi nhếch lên, không biết trong lòng nghĩ gì mà buột miệng thốt ra: "Trên người tôi cũng có tiền!"

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tân Ý ngoài ý muốn thu hoạch được một đống tiền mặt. Trước tiên cậu tìm một tiệm để ăn cơm, có mấy người muốn đi theo nhưng bị Tân Ý uyển chuyển từ chối.

Tân Ý ngồi ở trên bàn cơm, bởi vì lần đầu tiên được ăn mì sợi, cậu không biết cho bao nhiêu vị cay nên đành chọn vị cay vừa. Cuối cùng bị cay đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, khuôn mặt vốn trắng nõn như tuyết cũng bị nhuộm đỏ.

【 Ký chủ, cậu không sao chứ? 】

"Không có việc gì, tớ chỉ là lần đầu tiên ăn cay ở bên ngoài....... Ăn rất ngon, đúng rồi lanh canh.......Bây giờ tớ có rất nhiều... Tiền." Có thể là do bị cay đến yết hầu nên cậu nói chuyện có chút hàm hồ không rõ.

Cho dù gọi sai lanh canh gì đó hệ thống cũng không để ý, chỉ là nghĩ đến mấy tên ngốc to xác lúc nãy chủ động đưa tiền, nội tâm nó phiền muộn. Nhân loại bây giờ đều ngu như vậy sao?

"Tớ có tiền rồi, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?"

Tân Ý cố gắng khuấy mì sợi, sắc mặt hồng nhuận, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự yêu thích đối với loại mì sợi này.

Phải biết rằng, cậu vẫn luôn sống ở biệt thự, người bảo mẫu duy nhất chăm sóc cho cậu thì chỉ biết nấu vài món ăn đơn giản mà thôi. Hơn nữa đều là mấy món thanh đạm không có tí muối nào. Ngụ ý là ăn thanh đạm chút mới tốt cho cơ thể.

Tân Ý cũng không nghĩ nhiều, ăn mười mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên ăn được loại mì sợi này ở bên ngoài. 

【 Ký chủ, chúng ta phải đi lên đỉnh cao nhân sinh, phải làm cho những người từng xem thường chúng ta bị vả mặt. Cho nên việc cấp bách nhất là yêu cầu phải có tài chính. Có bổn hệ thống ở đây, trải qua sự chỉ bảo của tôi, cho dù là hạng mục đầu tư nào cũng đều có thể biến cát thành vàng. Đến lúc đó ký chủ đã có thể đạt tới điên đảo nhân sinh, trở thành nhà giàu số một thế giới, làm đối tượng mà mọi người đều muốn trèo cao.】

Hệ thống càng nói càng kích động, mà Tân Ý chỉ chuyên tâm ngồi ăn mì, chờ đến lúc ăn vừa no cậu mới chậm rì rì hỏi: “Vậy tớ có thể tiếp tục ăn vạ không? Tớ cảm thấy kỹ thuật diễn của tớ ở phương diện này rất tốt.”

Hệ thống: 【 Đừng…… Tôi không muốn phải đi Cục Cảnh sát cứu vớt cậu đâu. 】

【 Hơn nữa ký chủ, tôi cảm thấy tôi nên phổ cập khoa học cho cậu một chút. Nếu cứ tiếp tục làm như vậy thì cậu sẽ bị bắt đó. Chúng ta là công dân ba tốt. 】

Tân Ý nhụt chí nói: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta có thể đầu tư vào cái gì?”

【 Tôi đếm kim khố của cậu chỉ mới được hơn hai ngàn, không đầu tư được cái gì. 】Hệ thống nói tới đây, trong lòng cũng vô cùng bất lực.

Rốt cuộc ở xã hội hiện nay, ai sẽ mang một đống tiền ở trên người chứ.

Hơn nữa muốn đầu tư, ít nhất cũng phải có mười mấy vạn làm nền.

Tân ý không nghĩ tới sẽ như vậy, ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách trở nên ảm đạm.

Cũng đúng lúc này, có người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tân Ý, một người đàn ông nhân mô cẩu dạng móc ra một tấm danh thiếp.

“Chào cậu, tôi là người đại diện trong một công ty lớn, tôi cảm thấy diện mạo của cậu rất đẹp, cậu có muốn suy xét tiến vào giới giải trí hay không?”

Người đàn ông tràn đầy tự tin. Ai mà ngờ tới hắn chỉ đi ngang qua một cái nhà hàng nhỏ liền nhìn thấy thiếu niên có diện mạo xinh đẹp này. Nhìn thấy một khuôn mặt trong trắng nõn còn có nét hồng hào, lại nhìn đôi mắt non nớt đơn thuần của cậu, Trương Gia gãi gãi mái đầu trơn bóng của mình, cho rằng thiếu niên đơn thuần này sẽ lập tức đồng ý.

Mà Tân Ý chỉ chớp chớp mắt, hàng lông mi dày cong vút rung động.

“Hệ thống, tớ không phải ăn vạ. Vậy hẳn là sẽ không ngồi tù đi?”

【 Cái gì? 】

Hệ thống còn chưa có phản ứng được liền nghe thấy Tân Ý nói: “Được, nhưng mà trên người tôi không có tiền, buổi tối cũng không có chỗ ở. Chầu này là số tiền cuối cùng của tôi.”

Trương Gia cho rằng cậu là thiếu gia rời nhà bỏ trốn nên trên người không mang bao nhiêu tiền. Nghĩ trước tiên phải đem người lừa đến công ty, cũng liền không nghĩ nhiều, “Tôi giúp cậu thuê phòng, tiền phòng tôi trả.”

“ Buổi sáng ngày mai tôi còn phải ăn sáng nữa, vị hôn thê của tôi nói: Người phải ăn ba bữa, nếu không dạ dày sẽ không tốt.”

Tân Ý nói xong, đôi mắt màu hổ phách vô cùng tin tưởng nhìn hắn.

Cái nhìn này làm cho Trương Gia bình thường đã quen nhìn rất nhiều mỹ nhân cũng không chịu được mà cảm thấy căng thẳng.

“Không sao, ngày mai tôi sẽ đem đến cho cậu.”

“Nhưng tôi dậy rất sớm, 5 giờ liền rời giường. Nếu không ông cho tôi một ít tiền, tôi tự mình đi mua. Như vậy sẽ không cần phiền ông phải mua cho tôi." Đôi mắt thanh triệt động lòng người.

Mà lúc này đầu óc của Trương Gia giống như vị rút gân nói: “Được.”

Sau đó móc tiền từ trong túi ra đưa cho Tân Ý.

Tân Ý nhận được một sấp tiền mặt màu đỏ vô cùng sung sướng liền lập tức lấy ra số tiền lúc trước đặt vào chung với nhau.

Trương Gia sắc mặt dại ra, nhìn tiền mặt trong tay Tân Ý “Cậu, cậu, cậu…… Cậu không phải không có tiền sao?”

Tân Ý phát hiện mình bị bại lộ rồi, tròng mắt màu hổ phách xinh đẹp đảo nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp nói ra lời nói cực kỳ khí phách: “Thật ra, số tiền này là vừa mới nhặt được trên mặt đất.”

Trương Gia:……… Cậu xem tôi là đồ ngốc phải không?

Còn có cậu làm ơn đừng có cầm chặt tiền mặt rồi bày ra bộ dáng sợ người khác tới đoạt của mình như vậy chứ.

---------------------

Tác giả: Đứa trẻ ngoan không nên học ăn vạ, nếu không sẽ bị chú cảnh sát bắt đi.

Lời của editor (Sứa): Bữa giờ mình vô học kỳ hè nên ko có thời gian, chỉ edit lắt nhắt được vài đoạn. Mãi mới xong chương 2.
🥺👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro