Chương 25-2: Cố lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Minh Nguyệt nhìn đồ ăn trước mặt, cạn hết cả lời.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, chính thức tiến vào kỳ nghỉ quốc khánh, ở trường Quốc Tế Gia Hoa lớp quốc tế cùng lớp phổ thông đều nghỉ bình thường, Minh Hi và Minh Nguyệt cùng nhau ngồi xe về nhà.

Sau khi về đến nơi, Minh Hi nói phải chúc mừng Minh Nguyệt chạy được giải nhất, còn muốn cảm ơn Minh Nguyệt giúp cô nói chuyện, nói gì cũng muốn làm một bàn ăn ngon cho Minh Nguyệt.

Tiếp theo, ngây thơ kéo cả thân thể nhức mỏi của mình bận rộn trong phòng bếp suốt một buổi trưa, Minh Nguyệt ăn vạ trên sô pha phòng khách, đợi mấy giờ Minh Hi mới làm xong một bàn đồ ăn.

"Em thoạt nhìn giống người ăn chay niệm Phật sao?" Minh Nguyệt ở trước bàn ăn trước hỏi Minh Hi.

"Chị không dám làm món mặn." Minh Hi yếu ớt trả lời.

"Được, điểm này em miễn cưỡng tiếp thu, nhưng chị xem mấy thứ này... Cái này là cái gì, một đĩa bùn đất sao?" Minh Nguyệt bưng lên một cái đĩa trong đó cho Minh Hi xem.

"Đậu phụ xào trứng gà." Minh Hi ủy khuất trả lời, "Cũng chỉ là dằm đậu không tốt, kỳ thật hương vị... có thể ăn."

Kỳ thật hương vị vẫn bình thường.

"Cái này đây? Cà tím xì dầu sao? Một khay mấy thứ đen xì quện vào nhau." Minh Nguyệt lại cầm một món khác hỏi Minh Hi.

"Kỳ thật là địa tam tiên*."

* Tiếng Trung 地三; phiên âm: Dì sān xiān là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Có thể thêm tỏi, hành lá, v.v. Cái tên này có nghĩa là "ba báu vật của trời đất". Đây là một món ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Nguồn wikipedia.

"Chị là đem ớt xanh nghiền nát xong xào hả? Chị không phải rất khéo tay sao? Em nghe ba chị từng khoe chị biết bện nút thắt Trung Quốc còn dành cái giải thưởng gì đó." Tuy rằng Minh Nguyệt cũng từng chưa nghe nói có cuộc thi thắt dây Trung Quốc.

"Có thể là lĩnh vực chuyên môn không giống nhau, giống như lập một tài khoản chơi game mới vậy, kỹ năng điểm đều cộng vào thuộc tính khác. Chị có thể đan cho em một cái khăn quàng cổ, áo lông cũng có thể!"

Minh Nguyệt thở ra một hơi, tiếp theo bĩu môi, vừa nhìn đã cảm thấy một miếng đều không muốn ăn, đem chiếc đũa đặt trên mặt bàn.

"Em không có khẩu vị, buổi tối cũng không muốn ăn." Minh Nguyệt cảm thấy đặc biệt mất hứng, đứng lên liền muốn rời đi.

Minh Hi lập tức đè Minh Nguyệt lại: "Đừng, chị nghĩ biện pháp khác."

Kỳ thật cảm xúc của Minh Nguyệt còn chưa ổn định, ngay cả một ít chuyện nhỏ cũng sẽ đụng chạm đến chỗ mẫn cảm của Minh Nguyệt.

Về đến nhà cũng không thể ăn cơm ngon, nói không chừng cũng sẽ làm minh nguyệt nhớ lại lúc trước.

Đối đãi với Minh Nguyệt thời kỳ yếu ớt, Minh Hi vẫn luôn rất cẩn thận.

Nơi này không cách nào đặt cơm hộp, mời người giúp việc đến đây Minh Nguyệt không chừng sẽ bài xích, Minh Hi khẽ cắn môi làm ra quyết định.

Tiếp theo cô nhanh chóng lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Ấn Thiếu Thần: Có bận không?

*

Mấy ngày đại hội thể thao, tâm tình Ấn Thiếu Thần đều cực kỳ không ổn, làm cho Thiệu Dư cùng Hàn Mạt đều có chút không được tự nhiên.

Thật vất vả chờ tới khi đại hội thể thao kết thúc, bọn họ cùng đến nhà Thiệu Dư, tính toán buổi tối đi quán bar phóng túng cả đêm đi.

Thiệu Dư đã lâu không có bạn gái, có hơi tịch mịch khó nhịn, muốn đi trêu chọc em gái.

Ấn Thiếu Thần lại đi theo để uống rượu.

Còn Hàn Mạt sao, xem náo nhiệt là chính, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Ấn Thiếu Thần ngồi ở trên sô pha, trong tay chơi khối Rubik, ngày thường một lát là xoay chỉnh tề, lần này đã nửa ngày còn chưa lắp xong.

"Kỳ thật thì..." Thiệu Dư khụ một tiếng, khuyên nhủ Ấn Thiếu Thần, "Mình cảm thấy Minh Hi có để ý cậu, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu, nói cái gì mà không thể nào ở bên cậu, đó chắc chắn là để ý một mình cậu. Tất cả nữ sinh đều cổ vũ cho cậu, chỉ có cô ấy không hô cố lên, chính là muốn cậu cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, thật giống như: Tiểu yêu tinh, cậu thành công khiến cho tôi chú ý."

Ấn Thiếu Thần: "......"

Hàn Mạt lập tức đi theo nói: "Đúng đúng đúng, hơn nữa Minh Hi ngày đó không phải cũng nói sao, bên kia có một nam sinh theo đuổi cô ấy một năm cũng không theo đuổi được, cái này liền chứng minh Minh Hi đối xử như vậy không chỉ với một mình cậu."

Hàn Mạt vừa nói xong đã bị Thiệu Dư đập một cái sau lưng.

Lời Hàn Mạt nói và cậu ta nói hoàn toàn không cùng một khái niệm được không?

Đây tuyệt đối là dậu đổ bìm leo.

Ấn Thiếu Thần bực bội đem khối Rubik ném sang một bên: "Ai nói mình để ý cô ấy?"

Hai người kia điên rồi sao, như thế nào luôn cảm thấy cậu thích Minh Hi?

Sao có thể?

Nhớ tới chuyện Minh Hi đã làm, cậu hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh.

"Đúng đúng đúng, sao có thể thích cô ấy?" Hàn Mạt nói theo, "Ánh mắt kém muốn chết, coi trọng đồ Hà Nhiên ẻo lả kia."

"Cô ấy đối với Hà Nhiên không có cảm giác, không nhìn ra sao?" Ấn Thiếu Thần lập tức nhấn mạnh.

Thiệu Dư, Hàn Mạt: "......"

Được rồi, ngài không thèm để ý cô ấy.

"Nếu không như vậy, buổi tối chúng ta đi chơi đi, một đống các cô em nóng bỏng cho cậu chọn. Lần trước Xảo Xảo không phải rất thích cậu sao, còn hỏi mình xin số WeChat của cậu đấy, cô ta dáng người cũng rất......" Thiệu Dư tiếp tục khuyên bảo.

Trong mắt bọn họ, Ấn Thiếu Thần chính là thích loại các em gái nóng bỏng.

Ngày trước không nói, hiện tại diện mạo và dáng người Minh Hi tuyệt đối đứng hàng đầu, sẽ bị Ấn Thiếu Thần coi trọng cũng không lạ.

Hơn nữa tính cách Minh Hi cũng khá tốt, mềm mại đáng yêu, tính tình cũng tốt.

Ở trong trí nhớ Thiệu Dư, cũng chỉ có Xảo Xảo có thể so sánh với Minh Hi, tuy rằng còn kém hơn một ít.

"Đừng tìm những người đó tới làm phiền mình, mình chỉ đi uống rượu." Ấn Thiếu Thần đặc biệt mất kiên nhẫn nói, cậu luôn luôn không ham thích loại chuyện này.

"Ừ, được rồi, mình uống cùng cậu!" Thiệu Dư kệ bất cứ giá nào, rốt cuộc tửu lượng của cậu cũng không tốt.

Lúc này, Ấn Thiếu Thần nhận được tin nhắn của Minh Hi.

Cậu nhìn màn hình chần chờ một lúc, đánh chữ trả lời: Làm sao vậy?

Minh Hi: Giang hồ cấp cứu, có thể đến nhà của tôi một chuyến không?

Ấn Thiếu Thần ngẩng đầu nói với Thiệu Dư: "Cho mình mượn một chiếc xe."

"A? Làm sao vậy, phải đi à?"

"Ừm, mượn cái tốc độ nhanh."

Thiệu Dư còn tưởng Ấn Thiếu Thần có việc gì gấp, lập tức mang Ấn Thiếu Thần đến gara nhà bọn họ, hỏi cậu: "Cậu vừa mắt chiếc nào thì lái chiếc đó."

Ấn Thiếu Thần chỉ chỉ còn Ferrari màu đỏ gần bên nhất.

Thiệu Dư không nói hai lời cho mượn, Ấn Thiếu Thần lái xe liền rời đi.

Hàn Mạt đi theo bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Chắc không phải trong nhà Ấn thiếu lại xảy ra chuyện xấu gì đi? Đi gấp như vậy? Những thân thích đó nhà cậu ấy, thật sự không có một ai dễ hầu hạ."

"Chắc vậy, uống rượu cũng không đi."

Hai người nhìn đối phương, chần chờ một hồi, Hàn Mạt lại hỏi: "Tối hôm nay còn đi không?"

"Đi! Lão tử đã hơn một tháng không có bạn gái."

"A, hơn một tháng, nếu cậu là bạn trai cũ của Phùng Mạn Mạn, tuyệt đối bị cậu ấy đánh chết." Hàn Mạt đều sắp nhìn không nổi nữa, nhớ đến vụ Phùng Mạn Mạn ầm ĩ với Dương Hào vừa rồi.

"Tìm bạn gái không thể tìm người như cậu ấy, tính tình quá nóng, không thể trêu vào." Thiệu Dư trả lời xong, cười ha hả lên lầu.

*

Ấn Thiếu Thần dừng xe trước cửa biệt thự nhà Minh Nguyệt, đi đến cửa ấn chuông.

Đợi một lúc, là Minh Nguyệt ra mở cửa, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần đứng ở cửa không khỏi sửng sốt.

"Minh Hi đâu?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

"Chị ấy nằm liệt trên giường rồi, nói là cả người nhức mỏi không muốn động." Minh Nguyệt trả lời.

Minh Hi rất kém thể dục, đột nhiên chạy hết 1500m, cơ bắp cả người đều đau, đại hội thể thao kết thúc rồi cũng không khá hơn.

Ấn Thiếu Thần đi vào trong phòng, liền thấy Minh Hi dựa trên sô pha chơi điện thoại, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần vào, lập tức vươn tay tới suy yếu nói: "Giang hồ cấp cứu......"

Giống như sắp chết muốn nói di ngôn, trong nháy mắt diễn tinh nhập thân.

"Sao thế?" Ấn Thiếu Thần đi vào hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, thoạt nhìn cơ bản không giống người lái Ferrari phi gấp trở về.

Minh Hi giãy giụa bò dậy, mang theo Ấn Thiếu Thần đến nhà ăn, chỉ vào đồ ăn trên mặt bàn nói: "Đây là đồ ăn tôi làm."

Ấn Thiếu Thần nhìn thoáng qua: "......"

Không biết còn tưởng đây là phân bón hoa.

"Có phải cậu cũng không nhìn nổi đúng không?" Minh Hi hỏi cậu.

"Cho nên?"

"Trong bếp đầy đủ mọi nguyên liệu, cậu có muốn cứu vớt một chút hay không?" Minh Hi mặt dày vô sỉ hỏi.

"Chính là vì cái này?" Ấn Thiếu Thần nhịn không được hỏi Minh Hi.

"Người tôi có thể liên hệ, chỉ có cậu nấu ăn ngon." Minh Hi ấm ức trả lời.

"Bây giờ mới nhớ đến tôi? Lúc trước không phải vẫn luôn coi tôi như không khí sao?" Ấn Thiếu Thần nhắc đến điều này lại thấy tức.

"Nào có! Tôi có để ý cậu."

"Để ý như thế nào?"

"Chính là... Cậu trừng tôi, tôi lập tức liền tránh né."

"......"

"Nhưng mà cậu luôn trừng tôi, mỗi giờ mỗi phút đều trừng tôi, tôi cảm thấy phía sau mình lạnh buốt." Minh Hi nói xong còn thở dài một hơi.

Minh Hi cảm thấy chính mình áp lực đặc biệt lớn, bởi vì cô phát hiện Ấn Thiếu Thần không có lúc nào không nhìn chằm chằm mình, điều này làm cho cô cảm thấy những ngày tháng ở Gia Hoa đều vô cùng gian nan.

Ấn Thiếu Thần tức giận đến mức muốn quay đầu đi luôn, ngẩng đầu đã thấy Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực nhìn hai người bọn họ.

Minh Nguyệt thích một người, ngược lại không phải loại sẽ hung hăng dây dưa người ta, thấy Ấn Thiếu Thần và Minh Hi quan hệ thân mật cũng không nói gì, còn có thể thản nhiên đứng bên cạnh nhìn.

Trong nguyên tác, Minh Nguyệt không chịu được Đường Tử Kỳ, cũng là do nguyên chủ Minh Hi trước sau châm ngòi.

"Chị tìm cứu tinh đến nấu ăn." Minh Hi hưng phấn nói với Minh Nguyệt.

"Anh ấy nấu ăn?" Minh Nguyệt và Ấn Thiếu Thần cũng coi như quen biết từ nhỏ, thật đúng là không biết Ấn Thiếu Thần còn có kỹ năng này, nhiều lắm chỉ thấy Ấn Thiếu Thần biết nướng thịt.

"Ừ, nấu ăn rất ngon!" Minh Hi trả lời.

"À, hai người cố lên." Minh Nguyệt gật gật đầu sau đó rời khỏi nhà ăn, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, đoán chừng là coi hai người trở thành hai ông thợ giày cõng một Juliet*.

Ừ, Gia Cát Lượng** hai người bọn họ trèo cao không nổi.

* *Câu đúng là "Ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát" hoặc "Ba ông thợ da hơn một ông Gia Cát." Đây là một câu thành ngữ tiếng Việt có nguồn gốc từ tiếng Hán "Tam cá xú bì tượng, đính cá Chư Cát Lượng". Trên thực tế, "bì tượng" phát âm gần với "tì tướng", ở cổ đại có nghĩa là "phó tướng", nguyên bản ý chỉ trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể hơn cả một Gia Cát Lượng, truyền lưu lâu ngày lại từ "tì tướng" biến thành "bì tượng." Ở đây Minh Nguyệt ko tin 2 người kia có thể nấu ăn nên biến tấu câu này như vậy.

Chờ Minh Nguyệt rời đi, Ấn Thiếu Thần mới nhíu mày hỏi Minh Hi: "Cậu chỉ có loại thời điểm này mới nhớ đến tôi?"

"Tôi chỉ muốn chúc mừng Minh Nguyệt được giải nhất, hơn nữa, lúc trước khi tôi bị nói gian lận con bé còn giúp tôi nói chuyện đấy!"

"Tôi cũng được giải nhất, lần đó mọi người nói cậu gian lận tôi cũng nói giúp cậu, cậu cho tôi cái gì?"

"Kỳ thật tôi cũng rất băn khoăn, đến nay vẫn chưa nghĩ ra nên cảm ơn cậu như thế nào... chỉ là cậu... quá khó khăn."

Ấn Thiếu Thần bị Minh Hi chọc tức đến mức hùng hổ đi về phía Minh Hi.

Vì sao là cậu?

Vì sao chỉ có cậu?

Ấn Thiếu Thần tới gần một bước, Minh Hi liền lùi ra phía sau một bước, cuối cùng dứt khoát dựa vào tường. Ấn Thiếu Thần cũng đến trước mặt cô rồi, dùng tay "ầm" một tiếng ấn trên vách tường, chống tường "kabedon" cô, nổi giận đùng đùng nhìn cô.

"Minh Hi!" lúc Ấn Thiếu Thần nói ra hai chữ này, trạng thái gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

"Rất xin lỗi, tôi sai rồi... Tôi sâu sắc ý thức được tôi sai rồi." Minh Hi ảo não mà vỗ trán mình.

"Vậy cậu tính toán làm sao đây?"

"Tôi dạy cho cậu tiến bộ toán học đi, hoá học vật lý cũng có thể dạy cậu, còn giúp cậu làm bài tập đến cuối kỳ được chưa? A... Còn có... Còn có... Tôi đan một chiếc áo len cho cậu đi, cậu thích màu gì?"

Minh Hi thái độ đặc biệt thành khẩn, ngữ khí mang theo cả chút ý xin tha, vô cùng đáng thương.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô, hỏi: "Chỉ thế này thôi?"

"Tôi hiện tại có thể nghĩ đến chỉ mấy chuyện như vậy, đều là do tôi không tốt, tự nhiên cảm thấy quen thuộc với cậu rồi, nên không coi mình là người ngoài. Hơn nữa, Minh Nguyệt nguyện ý chấp nhận tôi, tôi liền vui vẻ đến mức cái gì cũng quên mất, đều là tôi sai, cậu tha thứ cho tôi đi."

Không coi mình là người ngoài, những lời này không hiểu sao lấy được lòng Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần rốt cuộc thái độ ôn hòa hơn một chút, tiếp theo nói với Minh Hi: "Từ hôm nay trở đi giúp tôi học bù, mỗi ngày ba tiếng, địa điểm cậu chọn."

"Có thể."

"Còn có."

"Cậu nói."

"Ta yêu cầu cậu phải cổ vũ cho tôi."

"???"

"Hiểu chưa?"

"Ồ."

Ấn Thiếu Thần buông tha Minh Hi, vào phòng bếp đi nấu ăn.

Minh Hi đi theo phía sau Ấn Thiếu Thần, nhìn Ấn Thiếu Thần lấy ra nguyên liệu nấu ăn, lập tức đối với Ấn Thiếu Thần nói: "Cố lên!"

Ấn Thiếu Thần: "......"

"Cầu giúp đỡ gì không?"

"Không cần."

Minh Hi ở bên Ấn Thiếu Thần lắc lư vài vòng, thật sự không biết nên làm gì.

"Tôi muốn lấy thực phẩm sống, cậu đi ra ngoài đi." Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nói.

"À, được." Minh Hi lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Minh Nguyệt ngồi trên sô pha xem TV, nhìn thấy Minh Hi ra liền thuận miệng hỏi một câu: "Chị hiện giờ cùng anh ấy quan hệ không tệ?"

Minh Hi biết, Minh Nguyệt tuy rằng hỏi như không chút để ý, thực ra trong lòng lại rất bận tâm.

Thiếu nữ tuổi này chính là như vậy, thích mặt ngoài không một gợn sóng, kỳ thật nội tâm bên trong lại mãnh liệt mênh mông. Trong đầu có ngàn vạn tình địch, cuối cùng tự mình anh dũng giết địch, lại tự mình quân lính tan rã.

"Không có, chị chỉ muốn nấu cơm cho em ăn." Minh Hi trả lời, mỉm cười với Minh Nguyệt.

"Sao chị lại cố chấp với điều này như vậy?"

"Không biết, chính là đặc biệt quý trọng em, cho dù chỉ là nấu cơm ăn, hoặc làm cho em một bộ quần áo."

"Chậc." Minh Nguyệt không nói được mấy lời ghê tởm như vậy, ghét bỏ nhếch miệng.

Đôi khi, Minh Nguyệt cảm thấy Minh Hi rất giả tạo, làm mấy chuyện có hơi ra vẻ.

Sau này cô phát hiện Minh Hi chính là ngốc, việc người khác không làm được, Minh Hi lại làm ra được.

"Nhà anh ấy tình huống rất phức tạp, như bọn Thiệu Dư quan hệ tốt với Ấn Thiếu Thần, kỳ thật chính là vì nhà anh ấy bối cảnh lớn. Lấy thực lực trong nhà Thiệu Dư, thật ra không cần thiết đi theo sau một người nịnh nọt, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hai người quan hệ thực sự tốt, giống như nhóm F4."

"À." Minh Hi gật gật đầu, thực ra cô đều biết, so với Minh Nguyệt còn biết rõ ràng hơn cơ.

"Bọn họ đều nói, Ấn Thiếu Thần trừ khi thật sự hoàn toàn không quay về gia tộc, bằng không nhất định sẽ cưới một thiên kim thế gia, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của cha anh ấy. Nhà chị tuy rằng có tiền, nhưng đi con đường nhà giàu mới nổi, cùng hào môn vẫn khác nhau, hiểu không?"

Minh Nguyệt đây là đang khuyên Minh Hi từ bỏ, đừng lãng phí tình cảm.

Minh Nguyệt cũng đem tình cảm của chính mình nhìn rất rõ ràng, mới có thể thoải mái như thế.

"Chị đều hiểu, OK, chị và cậu ấy hoàn toàn không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Minh Hi cảm thấy lời khuyên bảo này đều không tất yếu, cô không có khả năng sẽ thích Ấn Thiếu Thần.

Thích ai đều sẽ không thích Ấn Thiếu Thần.

Là cô không đủ xinh đẹp, hay là cô không có tiền, tìm Ấn Thiếu Thần làm bạn trai để chịu ngược sao?

"Như vậy là tốt nhất." Minh Nguyệt nói xong, dựa vào sô pha tiếp tục chờ.

Ấn Thiếu Thần nấu ăn so với Minh Hi trôi chảy hơn nhiều, không bao lâu cơm chiều đã làm xong, đem đổi hết mấy món lúc trước xuống, một lần nữa tiếp đón hai nữ sinh ăn cơm.

"Ôi đệch?!" Minh Nguyệt cảm thán một câu.

Ấn Thiếu Thần không trả lời, ngồi trước bàn, vẫn là dáng vẻ vạn sự đều không kiên nhẫn kia.

Hình ảnh này có thể làm tiêu biểu cho trùm trường trong tiểu thuyết ngôn tình, chính là kiểu tôi rất khó chịu, cậu chớ chọc tôi, chọc tôi tôi đì cậu chết tươi.

"Em nếm thử xem, ăn rất ngon." Minh Hi nói.

"Chỉ nhìn thôi đã biết so với chị làm tốt hơn nhiều." Minh Nguyệt còn quở trách Minh Hi.

Minh Hi cũng không tức giận, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Ấn Thiếu Thần làm quả nhiên so với Minh Hi giỏi hơn rất nhiều, hơn nữa ăn cực ngon.

Minh Nguyệt liền ăn không ít, tiếp theo buông đũa đứng dậy định rời đi: "Hai người nói chuyện đi, em về phòng nghỉ ngơi."

"Vừa ăn xong đừng lập tức ngồi, sẽ béo bụng." Minh Hi nói.

"Em cần chị nhắc nhở?"

Chờ Minh Nguyệt rời đi, lại là Minh Hi đi dọn dẹp phòng bếp.

Trong nhà Minh Nguyệt không có máy rửa bát, đều là rửa bằng tay, hai bàn đồ ăn chén bát chất vài đống.

Ấn Thiếu Thần vốn đi theo bên cạnh Minh Hi xem, kết quả không được một lúc đã thở dài, cũng đeo bao tay, dùng thân thể đẩy Minh Hi vướng víu ra, tự mình rửa bát, động tác vậy mà cũng rất nhanh nhẹn.

Minh Hi đứng bên cạnh nhìn, nói: "Kỳ thật tôi rửa bát cũng được."

"Lăn qua một bên đi."

"À."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro