Chương 26: Mua nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi cầm vở viết giấy cam đoan cho Ấn Thiếu Thần, viết hai bản, ngẩng đầu liếc mắt ngó Ấn Thiếu Thần một cái, thật sự cảm thấy hành động này có hơi kỳ lạ.

Ấn Thiếu Thần khoanh tay trước ngực, vô cùng nghiêm túc, vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.

Giấy cam đoan:

Minh Hi đồng ý giúp Ấn Thiếu Thần học bổ túc khoa học tự nhiên, mỗi ngày ba tiếng, địa điểm tự chọn.

Cùng với đan một chiếc áo len.

Ghi chú: Muốn màu đen.

Ký tên: Minh Hi, Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi đem giấy cam đoan xé xuống đưa Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần gấp cẩn thận cất vào trong túi, còn rất quý trọng.

"Kỳ thật không cần viết, tôi cũng sẽ không đổi ý." Minh Hi còn rất bất đắc dĩ.

"Cậu luôn đã hoặc đang làm chuyện khiến tôi tức giận, làm sao có thể bảo đảm cậu sẽ không lại chọc giận tôi?"

"Được đi được đi...... Ngày mai chạng vạng chúng ta tìm địa điểm học đi, tôi hẹn Mạn Mạn ngày mai cùng đi dạo phố."

Ấn Thiếu Thần đánh giá Minh Hi, nhịn không được hỏi: "Cậu không phải cả người nhức mỏi sao, như vậy cũng có thể đi dạo phố? Đi ra ngoài biểu diễn thân kiên chí tàn*?"

* Thân kiên chí tàn: ý chỉ thân thể cứng cỏi, mạnh mẽ nhưng ý chí tan rã. Câu gốc là thân tàn chí kiên mang nghĩ ngược lại thân thể đã tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường.

"Cậu không hiểu, đây là kiên trì của phái nữ." Minh Hi trả lời đặc biệt có tinh thần không biết sợ.

"Mấy giờ xuất phát?" Ấn Thiếu Thần có ý đưa Minh Hi đi.

"Phải xem trình độ phát huy kỹ thuật trang điểm." Minh Hi ngầm từ chối.

"Cũng không hẹn thời gian sao?"

"Ai tới trước người đó đi mua trà sữa!"

Ấn Thiếu Thần nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Minh Hi tiễn cậu tới cửa: "Buổi tối hôm nay tôi liền sửa lại bút ký, nghĩ lại xem hẳn nên dạy cậu như thế nào."

"Cậu chừng nào thì bắt đầu học tập tốt?"

"Sau khi chuyển trường đã bắt đầu tức giận phấn đấu."

"Cậu còn nhớ rõ trước kia từng nói gì với tôi sao?"

"Cái gì?"

Ấn Thiếu Thần đứng dưới bậc thang, nhìn Minh Hi đứng ở cửa nên phải ngẩng đầu, cằm nâng lên vẻ cao ngạo tự nhiên lộ ra.

Cậu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Minh Hi, tiếp theo gằn từng chữ một hỏi: "Trước khi cậu chuyển trường, đơn độc tới tìm tôi nói."

"Ách......"

Minh Hi không biết.

Sau khi cô tiến vào thân thể này, không có ký ức nguyên chủ, nguyên chủ cũng không có thói quen viết nhật ký.

Tất cả mọi chuyện cô biết đều là thông qua nội dung trong sách biết đến. Cô còn đọc quyển sách này qua loa, căn bản nhớ không rõ ngày tháng cụ thể trong sách, tên vai phụ đều chỉ nhớ kỹ vài người.

Nội dung trong sách không viết, Minh Hi cũng không biết.

"Tôi quên mất, ngại quá, tôi nói câu gì làm cậu tức giận sao?" Minh Hi thử hỏi.

Ấn Thiếu Thần nghe được đáp án sau đó khóe miệng cong lên mỉm cười, cười thành hình trăng non trong ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

"Cậu có phải cũng quên mất, trước lúc cậu chuyển trường chúng ta căn bản chưa từng nói chuyện hay không? Thậm chí không có bất luận giao thoa gì?" Cậu hỏi.

"Ách......"

Ấn Thiếu Thần đang thử cô.

Cô trúng kế.

Minh Hi biểu cảm trở nên cực kỳ vi diệu, nhưng mà rất nhanh đã bình thường trở lại.

Để Ấn Thiếu Thần phát hiện không thích hợp cũng khá tốt, như vậy có thể khiến Ấn Thiếu Thần giảm bớt công kích cùng giám thị đối với cô đi?

Cô rất muốn thoát ly câu chuyện này, tự mình trải qua cuộc sống của mình, thích ý lại hạnh phúc.

Trước khi nguyên chủ chuyển trường, Minh Hi cùng Ấn Thiếu Thần đến tột cùng có qua lại gì hay không đều không quan trọng, hiện tại Minh Hi biểu hiện càng nhiều khác lạ, những điều Ấn Thiếu Thần phát hiện cũng càng nhiều.

"Minh Hi, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi, hỏi đặc biệt nghiêm túc, "Là cậu cũng quay trở lại, thay đổi kịch bản, hay là cậu căn bản không phải Minh Hi vốn dĩ kia? Đừng giả ngu, tôi biết cậu nghe hiểu được."

Thật khó giải quyết mà, nam chính này tương đối đa nghi, có thể nghĩ vậy một chút cũng không kỳ quái.

Bản thân Ấn Thiếu Thần đều có thể trọng sinh, người khác phát sinh chút tình huống gì, cậu cũng có thể tiếp thu.

Chỉ sợ loại chuyện xuyên sách vớ vẩn này cũng có thể tiếp nhận.

Thời điểm Minh Hi do dự không nói lời nào, Ấn Thiếu Thần đột ngột tiến lên vài bước, duỗi tay túm tay Minh Hi, kéo cô xuống bậc thang.

Minh Hi vốn dĩ đang tự hỏi, bị kéo như vậy có chút hoảng sợ, trực tiếp lao vào trong lồng ngực Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần là cố ý, lập tức giơ tay đỡ eo Minh Hi, ở gần nhìn biểu tình của cô.

"Cậu rốt cuộc là ai?" Cậu hỏi.

"Tôi rất muốn nói cho cậu." Minh Hi ngẩng đầu nhìn Ấn Thiếu Thần, tiếp theo cười khổ.

Cô không nói nên lời.

Nếu lộ kịch bản cô sẽ bị mất tiếng, nghiêm trọng hơn thậm chí đầu sẽ đau muốn nứt ra, trực tiếp ngất xỉu.

Cô không nói được.

"Tôi xuyên vào sách." Minh Hi nói xong, đau đầu trực tiếp nhíu mày, vạn phần khó chịu.

Ấn Thiếu Thần kinh ngạc nhìn Minh Hi.

Thanh âm gì cậu cũng chưa nghe được, chỉ nhìn thấy môi Minh Hi mấp máy. Cậu không hiểu môi ngữ, nhìn không ra nội dung gì, tiếp theo liền thấy dáng vẻ Minh Hi khó chịu.

Ấn Thiếu Thần kinh ngạc đỡ Minh Hi, xem xét tình huống của cô, lại thấy cô cố chống lui về sau một bước, rời xa ôm ấp của cậu, dùng tay xoa huyệt thái dương.

"Chính là như vậy......" Minh Hi nhìn cậu nói.

"Nói không nên lời sao?"

Minh Hi gật gật đầu.

Ấn Thiếu Thần nhìn bộ dáng Minh Hi, không biết Minh Hi đến tột cùng là đang diễn kịch, hay là thật sự không cách nào nói ra điều gì.

Cậu rất nhiều lần hoài nghi trong lòng Minh Hi này không thích hợp, nhưng trước sau không thể xác định chỗ nào không đúng.

Là Minh Hi cũng trọng sinh, hay là bên trong thân xác căn bản đã thay đổi một người khác.

Cậu vừa rồi đang thử.

Trước khi Minh Hi chuyển đi trường khác học, hai người bọn họ hoàn toàn là người qua đường.

Ấn Thiếu Thần trời sinh tính lạnh nhạt, mấy năm nay mới tốt hơn chút, khi còn nhỏ càng trầm mặc, thậm chí tính cách có hơi tối tăm, lệ khí rất nặng. Trừ đánh nhau, chỉ qua lại cùng mấy người Thiệu Dư, Hàn Mạt, những người khác đều không để ý đến.

Minh Hi thì vội vàng xoay quanh Hà Nhiên, cũng không rảnh để ý tới Ấn Thiếu Thần.

Cậu cố ý nói chuyện không xảy ra, muốn thử Minh Hi, quả nhiên thấy Minh Hi không phù hợp.

Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ Minh Hi, cậu lại mê mang.

Cậu thậm chí suy nghĩ, Minh Hi có phải liền coi cậu thành đồ ngốc mà chơi đùa hay không, đang cố làm ra chuyện mơ hồ, khiến cậu để ý đến cô ấy.

Vẫn là không thể xác định.

Nếu phán đoán sai sẽ lại khiến Minh Hi đắc ý.

Cậu nhìn Minh Hi, trong ánh mắt mang theo rối rắm, cuối cùng lưu lại một câu: "Tôi sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm cậu."

Minh Hi nghe xong liền bất đắc dĩ, sao vẫn còn nhìn chằm chằm a......

Cậu đi trêu chọc Đường Tử Kỳ đi, cô ấy thật cô đơn.

Chờ Ấn Thiếu Thần lái xe rời đi, Minh Hi mới thở dài một hơi.

Xem ra chỉ có ngày mai đi dạo phố có thể chữa khỏi cho cô.

*

Kỳ nghỉ đi ra ngoài dạo phố, tất nhiên sẽ không mặc đồng phục.

Minh Hi thay quần áo của mình, thuận tiện trang điểm, còn cố ý lựa chọn đồ phục cổ.

Cô cảm thấy ngoại hình của mình vô cùng thích hợp loại phong cách trang điểm này, sẽ đặc biệt có ý tứ, còn kiểu trang điểm đậm mi dày cộp không thích hợp với cô, cô thích mi chỉ hơi cong chút.

Son môi cùng mắt tuyệt đối là điểm nhấn, hôm nay cô lựa chọn son môi màu đỏ gạch, phấn mắt cùng seri rất mốt.

Lại dùng máy uốn tóc, vẫn là kiểu tóc quăn phục cổ như cũ, mặc vào váy dài màu đỏ sậm hai dây, đội một cái mũ che nắng.

Thời điểm đứng trước ngăn tủ lựa chọn túi, cô bắt đầu cảm thấy túi xách của mình không đủ dùng, hẳn nên mua túi mới.

Thật vất vả xách lên một cái túi nhét hết đồ vào, nhìn tủ giày mấy chục đôi giày, lại cảm thấy giày mình cũng nên mua.

Mang theo tiếc nuối ra biệt thự, lập tức phát hiện đến tháng mười rồi nhiệt độ hình như còn chưa hoàn toàn hạ xuống.

Đứng ở cửa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bảo vệ, không đến một lát đã có một chiếc xe con ngắm cảnh đi tới, tài xế khách khí hỏi cô: "Là ngài gọi xe sao?"

Thu phí bất động sản cao như vậy cũng không phải không có lý do, phục vụ thật sự đúng chỗ.

Khuôn viên biệt thự nơi này rất lớn, nếu không có phương tiện đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho bảo vệ sẽ có xe đến đón, đưa người đến tận cửa khu nhà, như vậy cũng đỡ cho chú Lý phải chạy vào.

Minh Hi lên xe.

Loại xe này bên sườn không có che đậy, chỉ có một lan can tay vịn.

Cô đặt một cánh tay trên lan can, một bàn tay khác ấn mũ, ngắm nghía trái phải xung quanh.

Dưới ánh nắng chói chang, trong không khí đều có cuộn sóng trong suốt.

Rõ ràng hôm qua mới mưa, hôm nay đã không còn một chút dấu vết.

Mùi hương cỏ cây xanh ngát lặng yên không một tiếng động chui vào cánh mũi, cây cối cành lá khô trên đỉnh đầu chiếu xuống bóng dáng loang lổ trên đường nhỏ, bện thành chiếc dreamcatcher thật lớn.

Xung quanh hoa cỏ phảng phất lặng yên, quan sát lẫn nhau, an tĩnh không nói.

Trên đường cô thấy được biệt thự nhà Ấn Thiếu Thần, vô cùng quạnh quẽ, giống như đã lâu không có người ở, trong viện thậm chí còn có cỏ dại.

Nhìn ra được, Ấn gia vốn dĩ cũng có hoa viên nhỏ, hiện tại không người chăm sóc, chỉ còn lại cái giàn không.

Tới cửa khu, Minh Hi xuống xe, mỉm cười nói cảm ơn với tài xế.

Làn da cô trắng dưới ánh mặt trời như phát sáng, thời điểm cười dường như cướp đi một chút hào quang của mặt trời.

Cho dù nhìn không hết cả khuôn mặt, vẫn có thể từ cằm, mũi và thân hình xác định, đây là một tiểu mỹ nhân.

Tài xế nhìn Minh Hi có hơi ngây người, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nói một câu "Ngài khách khí".

Ở cửa chờ đợi không đến 2 phút, chú Lý đã đến cửa khu biệt thự đón cô, cô báo địa chỉ cho chú Lý.

"Buổi tối cần tôi đi đón cô sao?" Chú Lý hỏi cô.

"Có thể, đến lúc đó cháu gọi điện thoại cho chú."

Bởi vì nơi này đúng thật rất xa, Minh Hi đến so với Phùng Mạn Mạn trễ hai mươi phút.

Lúc ấy Lưu Tuyết và Phùng Mạn Mạn đang rối rắm mua cái mũ nào.

Sau khi Minh Hi đến, Phùng Mạn Mạn liếc mắt nhìn Minh Hi một cái, nhịn không được "chậc chậc" hai tiếng: "Tiểu Minh của chúng ta thật là xinh đẹp không thể bắt bẻ! Nhưng mà hình xăm của cậu lộ ra rồi."

"Đợi lát nữa mình sẽ đi xóa lazer."

"Đây xăm hoa văn gì thế?" Lưu Tuyết nhìn chằm chằm hình xăm của Minh Hi cả nửa ngày.

Hình Minh Hi xăm rất có cảm giác nghệ thuật, chính là tên Hà Nhiên ghép vần Hán ngữ, còn thêm chút hoa văn.

"Tùy tiện chọn, xăm xong liền hối hận." Minh Hi hàm hồ cho qua chuyện, bắt đầu cùng bọn họ thảo luận mũ, "Thấy phân vân liền chứng minh tất cả đều thích, vậy mua hết đi!"

"Câu trả lời của cậu chính là giải pháp!" Phùng Mạn Mạn lập tức quyết định mua cả hai cái mũ.

Lúc sau đi dạo phố, bọn họ liền kiến thức được mức độ điên cuồng của Minh Hi.

Thích sản phẩm mới của một nhãn hiệu sẽ mua toàn bộ số đo thích hợp của cả bộ sưu tập, túi mua xong không tiện cầm, người bán ngỏ ý sẽ đưa đến tận nhà Minh Hi.

Những món đồ khác cũng càn quét giống như vậy, điên cuồng mua một lúc, đôi mắt đều không chớp một cái.

Phùng Mạn Mạn cùng Lưu Tuyết ngày thường đã xem như có điều kiện tiêu xài, nhưng cũng không giống Minh Hi không cần e dè như thế.

"Nhà cậu bình thường đều cho cậu bao nhiêu tiền?" Lưu Tuyết nhịn không được hỏi thăm.

"Kỳ thật cũng không nhiều lắm, nhưng sau khi chuyển nhà trở về, ba ba cảm thấy hổ thẹn với mình, cộng thêm mình biểu hiện khá tốt, nên lại chuyển cho mình một khoản tiền, hiện tại vẫn coi là có chút của cải." Minh Hi trả lời.

Hai cô cũng không hỏi nhiều nữa.

Ba người đi dạo một vòng, lát sau Phùng Mạn Mạn cũng không còn bao nhiêu tiền.

Tới trong tiệm một cửa hàng, thấy một cái váy liền thân thì cực kỳ thích, Phùng Mạn Mạn thử xong mới nhìn giá, tiếp theo thở dài một hơi: "Quá đắt..."

"Đẹp." Minh Hi cảm thấy Phùng Mạn Mạn mặc cái váy này tuyệt đẹp.

Phùng Mạn Mạn chần chờ một hồi, vẫn thôi đi ra khỏi cửa hàng.

"Tháng này tiền tiêu vặt đều sắp bị mình tiêu sạch!" Cô vừa rồi mua ba cái túi liền, lập tức đã tiêu vượt mức.

Minh Hi thở dài một hơi, không nói gì nữa.

"Mình biết một nhà hàng bún cực kỳ ngon, ăn một lần liền khiến cậu lưu luyến quên về! Bên cạnh còn có điểm tâm sầu riêng, vô cùng mỹ vị!" Phùng Mạn Mạn càng nói càng kích động, mang theo Minh Hi đi lầu một ăn cơm.

"Các cậu gọi cơm trước, mình đi toilet." Minh Hi nói với hai người bọn họ xong, liền xoay người rời đi.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết gọi cơm xong, ngồi trước bàn đợi hồi lâu cũng chưa thấy Minh Hi tới, nhịn không được hỏi: "Minh Hi không phải là rơi vào bên trong đi?"

"Chắc ngồi hơi lâu, cái hình xăm kia của cậu ấy...là tên Hà Nhiên đi?" Lưu Tuyết kỳ thật đã nhìn ra.

"Đừng nói, ai mà không có vài lịch sử đen, xóa đi thì lại là một anh hùng hảo hán."

Hai người đang trò chuyện, Minh Hi xách theo hai cái túi đã trở lại, đặt ở trước mặt hai người.

"Minh Hi, cậu đây là tranh thủ vừa đi WC lại tự mình dạo phố?" Phùng Mạn Mạn kinh ngạc hỏi.

"Váy mình mua rồi, mình cảm thấy cậu mặc rất đẹp, mình liền muốn nhìn cậu mặc, cho nên nhất thiết phải mua." Minh Hi sợ Phùng Mạn Mạn từ chối, lúc nãy không nói, quay đầu lại liền tự mình đi mua.

Phùng Mạn Mạn nghe xong cũng kinh ngạc, lấy túi nhìn thoáng qua, quả nhiên là cái váy vừa rồi mình thử: "Ôi đ*, một cái hơn một vạn, cậu điên rồi?"

"Mặc cho mình xem nhiều chút mình liền vui vẻ!" Minh Hi nói xong, đem một cái túi khác cho Lưu Tuyết, "Mình thuận tiện chọn một cái áo khoác cho Tuyết Tuyết, mình cảm thấy rất tôn da cậu."

Lưu Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, cầm túi đều sắp nói năng lộn xộn: "Chờ, chờ tháng sau mình có tiền, mình tặng cậu một cái vòng cổ."

Minh Hi mua hai món đồ cũng là vì không nặng bên này nhẹ bên kia, đối với cô mà nói, khoản tiền này thật sự không tính là gì.

Trong sách nhà Minh Hi kiếm tiền giống như đùa giỡn vậy, tác giả chỉ viết hai dòng thiết lập, để cho Minh Hi tiền tiêu không hết.

Phùng Mạn Mạn kích động không thôi.

Kỳ thật cô ấy không hiếm một cái váy, chính là chuyện Minh Hi làm khiến cô ấy cảm thấy cảm động, nghĩ đến bản thân lúc trước còn muốn bắt nạt Minh Hi, chỉ thấy trong lòng quá áy náy.

"Minh Hi sao cậu lại tốt như vậy đây?" Phùng Mạn Mạn hỏi.

"Lần trước các cậu bảo vệ mình, mình đều nhớ kỹ, mình cảm thấy người khác đối xử tốt với mình, mình phải đối tốt lại với họ, thật tình đổi thật tình. Được rồi, chúng ta ăn cơm đi."

Ở trong mắt Minh Hi, Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết tính tình đặc biệt tốt, ngay cả Minh Nguyệt cũng như thế.

Nhưng Ấn Thiếu Thần thì quá đặc biệt.

Cô có hơi sợ Ấn Thiếu Thần đối xử tốt với mình, bởi vì thiếu nhân tình cũng không biết nên trả như thế nào mới tốt.

Lần này là giúp Ấn Thiếu Thần học bổ túc các môn, lần sau đây?

Sau khi bắt đầu ăn, ánh mắt Minh Hi sáng lên: "Ăn ngon!"

"Đúng không!" Phùng Mạn Mạn cũng kích động nói theo.

"Hương vị tô bún này cùng trước kia từng ăn qua hoàn toàn khác biệt, hơn nữa, canh là trọng điểm."

"Đúng đúng đúng, chính là canh, còn có vị bún, cực kỳ ngon đúng không!"

Minh Hi điên cuồng gật đầu.

Ba người ăn xong bún, rõ ràng đã no căng đến không thể nhét thêm, thế mà vẫn đi sang bên cạnh ăn điểm tâm sầu riêng, ba người ăn một miếng, một người ăn mấy muỗng cũng đỡ thèm.

"Cái này ăn cũng siêu ngon!" Minh Hi kích động không thôi.

Ba nữ sinh đỡ bụng, hạnh phúc lại thống khổ mà tiếp tục ăn.

Ngồi ở phía trước cửa sổ, Minh Hi chống cằm cho bụng nghỉ ngơi, cảm thán với Phùng Mạn Mạn: "Thật tốt a, mình thích như này, ăn món mình nghiện, mua đồ mình ưng, cùng người mình thích ở bên nhau."

"Y ——" Phùng Mạn Mạn chịu không nổi Minh Hi buồn nôn.

Lưu Tuyết nhịn không được hỏi Minh Hi: "Cậu có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình không?"

"Đúng vậy, đọc rất nhiều, còn gặp báo ứng." Minh Hi nói tới đây thở dài một hơi.

Minh Hi nhìn phía đối diện một lúc lâu, sau đó đột nhiên thấy được một quảng cáo, chỉ vào bên đó nói: "Đối diện bán nhà kìa."

"Đúng vậy, hiện tại nhà ở trung tâm thành phố rất ít, mấy tòa nhà phía đối diện này vẫn là nhà cũ di dời mới có đất. Cũng không phải chỉ để ở, là hai mục đích vừa kinh doanh vừa để ở." Phùng Mạn Mạn trả lời, cô đối với bên này cũng coi như có hiểu biết.

"Nếu có thể ở phía đối diện, sẽ có thể thường xuyên đi dạo phố, mỗi ngày được ăn đồ ăn ngon như vậy." Minh Hi cảm thán.

"Đúng vậy."

"Chúng ta đi xem nhà đi." Minh Hi nháy mắt lập tức quyết định.

"A???"

Dưới tình huống Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết còn đang mờ mịt, Minh Hi đã đi sang phía đối diện xem nhà.

Thời điểm các cô vào trong trung tâm bất động sản còn rất náo nhiệt, không ít người đều đang xem nhà, nói là hôm nay vừa mới bắt đầu mở bán một tòa nhà.

Có mấy nhân viên tư vấn bất động sản đang nghỉ ngơi, nhìn thấy là ba cô gái nhỏ nên cuối cùng không có ai lại đây.

Chắc hẳn đều cảm thấy ba cô gái nhỏ mười mấy tuổi sẽ không mua nhà ở, chỉ là vào xem náo nhiệt, lại đây tiếp đón cũng lãng phí thời gian.

Ba cô gái liền đứng trước sa bàn tự mình xem, tiếp theo nhìn hình nhà mẫu.

Loại tòa nhà này một tầng có rất nhiều căn thiết kế hình hộp, vây quanh một vòng, ở giữa là thang máy và thang bộ, vòng ngoài là phòng ở.

Một tầng trong tòa nhà có đến hai mươi mấy căn, diện tích lớn nhỏ không bằng nhau.

Hơn nữa là thiết kế nhảy tầng, chiều cao của các căn hộ là 4.8m, tòa này 10 tầng nhưng cao bằng tầng 19 và 20 ở các tòa nhà khác.

Minh Hi nhìn một lúc, Phùng Mạn Mạn đã lấy ra di động tìm kiếm: "Nơi này có quyền sử dụng tài sản 40 năm, hơn nữa hàng xóm không nhất định dùng nhà để ở, có thể dùng làm gì đó, ví dụ như tập nhảy, phòng tập thể thao sẽ vô cùng phiền đến cư dân, cảm giác không thích hợp để ở."

"Như thế không sao cả." Minh Hi lẩm bẩm một câu.

Minh Hi có chút muốn mua, đi tìm một nhân viên tư vấn bất động sản dò hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, tòa nhà kia đã bắt đầu mở bán sao?"

"Tòa nhà đó hôm nay mới bắt đầu phiên giao dịch, nhưng có một bộ phận đã nhận đặt trước."

"Còn thừa nhiều không?"

"Rất nhiều." Nhân viên bán nhà nói xong, liền gọi một nhân viên tư vấn khác đến đây, "Tiểu Trang, cô giới thiệu cho bọn họ đi."

Sau khi đem Minh Hi đẩy cho người khác xong, nhân viên bán nhà lúc trước đi về hướng một đôi vợ chồng vừa mới bước vào, người tài giỏi như thế mới là người mua nhà đứng đắn, cô ta không muốn ở chỗ mấy người Minh Hi lãng phí thời gian.

Tiểu Trang thoạt nhìn rất trẻ, thời điểm giới thiệu lắp bắp, chắc hẳn là mới đến không tới hai ngày, rất nhiều vấn đề giới thiệu không rõ, bị hỏi chuyện còn phải đi hỏi giám đốc một chút.

"Các vị chưa thành niên, là không thể cho vay." Nhân viên tư vấn yếu ớt nói.

"Ừ, tôi không vay." Minh Hi chỉ vào tòa nhà mới bắt đầu mở bán, "Tòa nhà kia toàn bộ tầng 6, 7, 8 tôi muốn, có phải trong tòa nhà ngoại trừ tường chịu lực chính đều có thể tùy tiện đập thông, đúng không?"

Nhân viên bán nhà đều bị làm cho sửng sốt, lặp lại xác nhận vài lần với Minh Hi: "Ngài chắc chắn?"

Minh Hi còn rất thích, tòa nhà kia không sát đường, hơn nữa phía sau gần khu dân cư, tương đối yên tĩnh, lấy ánh sáng cũng tốt.

Nơi này ra cửa chính là trung tâm thương mại, không xa còn có một bệnh viện cùng công viên, vị trí địa lý cũng không tồi.

Phùng Mạn Mạn nhịn không được hỏi Minh Hi: "Cậu mua nhiều như vậy làm gì hả?"

"Tớ ở tầng 7, một nửa dùng để chính mình ở, một nửa dùng để đặt quần áo, túi xách và giày của mình, lầu trên lầu dưới dùng để cách âm."

"Cậu trâu bò." Phùng Mạn Mạn đều bị Minh Hi chấn động rồi.

"Tôi đi hỏi giám đốc một chút, tòa nhà này có mấy tầng hình như có mấy hộ đặt trước."

Tiểu Trang nhanh chóng chạy đi hỏi, hỏi xong, giám đốc và những nhân viên bán nhà khác tất cả đều bị dọa rồi, đặc biệt là nhân viên đem Minh Hi đẩy cho Tiểu Trang, nửa ngày cũng không động đậy nổi.

Giám đốc lại đây cùng Minh Hi xác nhận, nói là Minh Hi nếu chắc chắn muốn mua, có thể cùng mấy hộ lúc trước đặt trước thỏa thuận.

Minh Hi gật gật đầu: "Ừm, chắc chắn, thanh toán toàn bộ."

Bọn họ sợ Minh Hi đùa giỡn, lấy ra hợp đồng cho Minh Hi ký, trước mắt có thể bán mấy căn, liền lấy tới mấy bộ hợp đồng, còn lại giám đốc đi gọi điện thoại.

Không đến một lát một người từ trên lầu xuống dưới, đi tới bên cạnh giám đốc kinh doanh, nhìn thấy Minh Hi còn rất ngoài ý muốn: "A."

Minh Hi thấy Hà Nhiên cũng sửng sốt, hỏi: "Cậu cũng mua nhà hả?"

"Cũng không phải, tôi bán nhà." Hà Nhiên lắc lắc đầu.

"Làm thêm?"

"Không phải, nơi này là nhà tôi bán, có người muốn mua nguyên tầng, vừa vặn cùng phòng tôi dự định ở xung đột, tôi lại đây nhìn xem..." Hà Nhiên nhìn về phía hợp đồng trên mặt bàn, lại nhìn Minh Hi, "Cậu mua à?"

Minh Hi nhìn hợp đồng mình đã ký một nửa, đột nhiên có hơi xấu hổ.

Hóa ra nhà Hà Nhiên kinh doanh bất động sản?

Hà Nhiên ngồi xuống đối diện Minh Hi, lấy bảng biểu các căn đã bán nhìn xem, đồng thời cùng Minh Hi giới thiệu: "Tòa nhà kia thừa dịp quốc khánh mới vừa bắt đầu giao dịch, lúc trước bán trong nội bộ, tôi liền đặt trước một nửa số căn tầng 6, nếu cậu muốn tôi có thể nhường cho cậu, lựa chọn ở tầng 5 hoặc là tầng 9."

"Ừ, có thể, cậu đặt trước một nửa số phòng là chuẩn bị làm gì đó?"

"Trước mắt còn chưa nghĩ kỹ, cậu thì mua làm gì?"

"Ở a."

Minh Hi vẫn luôn muốn mua nhà ở, không muốn tiếp tục ở tại cái khu biệt thự chim không thèm ỉa kia, hoàn cảnh đúng là tốt, nhưng nơi đó khoảng cách gần Ấn Thiếu Thần, còn không thể gọi cơm hộp.

Cô có thể ở chỗ này mua nhà, ra cửa liền đi dạo phố, còn có thể ăn món ngon, vị trí rất tốt.

Nếu muốn yên tĩnh, còn có thể chỗ khác mua thêm hai căn biệt thự ở.

Dù sao cô có tiền.

Hà Nhiên nghe xong liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Minh Hi: "Hình xăm rất đẹp."

Minh Hi mới nhớ tới cái này, lập tức che kín: "Tôi lát sẽ lập tức đi xóa."

"A... Tôi đây có thể ở trước khi nó lâm chung cùng nó chụp ảnh chung sao?"

"Không được."

"Vậy thôi." Hà Nhiên cũng không chấp nhất, cúi đầu ký một đống văn kiện, đem phòng mình dự định chuyển nhượng.

Phùng Mạn Mạn đối với đống hợp đồng này chụp một cái ảnh, tiếp theo còn chụp túi đựng váy Minh Hi mua cho mình, chuẩn bị đăng lên nhóm bạn bè khoe giàu.

Phùng Mạn Mạn: Tôi lần đầu tiên gặp được đại gia đi dạo phố một nửa liền bắt đầu đi mua nhà, còn một hơi mua ba tầng lầu, một nửa dùng để ở, một nửa dùng để chứa quần áo, túi xách, tầng trên tầng dưới dùng để cách âm. Không sai, chính là bạn thân mới tôi siêu yêu quý, cô ấy còn tặng tôi một cái váy. [ hình ảnh ]

Đăng xong lên vòng bạn bè, Phùng Mạn Mạn liền nhìn thấy một đống comment, vòng bạn bè đều sôi trào. Tuy rằng nói học sinh Quốc tế Gia Hoa hoàn cảnh gia đình đều khá tốt, cũng không phải toàn bộ đều là cấp bậc hào môn, khu vực này tổng cộng không mấy nhà hào môn, Ấn gia là một trong số đó.

Cấp độ giống Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết tiền tiêu vặt một tháng mười mấy vạn, ở lớp bọn họ rất bình thường.

Cô cười hì hì trả lời lại, ngay sau đó liền thấy được một comment thần kỳ.

Chưa bao giờ bình luận bất kỳ ai trong nhóm bạn bè, tự mình cũng không đăng gì Ấn Thiếu Thần, vậy mà bình luận ảnh cô đăng.

Ấn Thiếu Thần: Mua ở đâu? Tại sao Hà Nhiên cũng ở đấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro