Chương 44: Vùi vào ngực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Thiếu Thần nhìn video trên điện thoại, lại nhìn Hứa Trà trước mặt trên mặt mang vết thương.

Hứa Trà đêm hôm qua náo loạn Thiệu Dư cả đêm.

Thiệu Dư bị Hứa Trà làm cho phòng ngủ cũng không thể về, đặc biệt bất đắc dĩ đi phòng điều hành thư viện trường Quốc Tế Gia Hoa, tìm được video theo dõi hồng ngoại, tìm đoạn bọn họ muốn cắt ra.

Thiệu Dư mệt đến đầu choáng váng não căng, ứng phó đặc biệt không kiên nhẫn.

Thiệu Dư xem trong video thật sự là Minh Hi đánh Hứa Trà, hơn nữa xuống tay đặc biệt tàn nhẫn, không khỏi cũng có chút kinh ngạc.

Hứa Trà còn thuật lại lời Minh Hi nói ngay lúc đó.

Ấn Thiếu Thần biết, nếu là Minh Hi cậu biết trước khi trọng sinh, sẽ làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ.

Minh Hi kia tính cách vô cùng ác liệt, giống như trời sinh chính để khiến người khác ngột ngạt, sẽ làm ra những chuyện khiến người xung quanh không thoải mái.

Ngay cả thời điểm theo đuổi cậu đều kiêu căng ngạo mạn, giống như theo đuổi cậu cũng là ban ân, mang theo cảm giác ưu việt khó mà giải thích.

Sau khi bị từ chối càng quá mức, tìm được cơ hội liền phải khiến cậu ngột ngạt.

Một kẻ sẽ lừa gạt em gái đi hút độc, vu oan cậu cưỡng bức, mưu hại làm cậu thất bại về gia tộc, còn bị gia tộc xua đuổi có thể là người tốt gì?

Cậu nhìn video, xem trong ánh mắt Hứa Trà rưng rưng, có chút không rõ: "Cậu tìm cái video này tới cho tôi xem có lợi ích gì?"

"Nói cho cậu cậu bị cô ta lừa! Cô ta căn bản không ngốc bạch ngọt giống như những gì biểu hiện ra bên ngoài, kỳ thật chính là một kẻ xấu đến tận xương tủy! Cô ta đánh người đặc biệt tàn nhẫn, cậu nhìn trán tôi bị đạp đi! Hơn nữa cô ta còn nói ra những lời ác độc như vậy."

"Điện thoại của cậu đưa cho tôi." Ấn Thiếu Thần vươn tay tới.

Hứa Trà đưa điện thoại di động cho Ấn Thiếu Thần, sau đó thấy Ấn Thiếu Thần xóa video, tiếp theo ngẩng đầu hỏi Thiệu Dư: "Video ở phòng điều khiển xóa chưa?"

"Ừ, đã xóa." Thiệu Dư điểm này vẫn làm được rất sạch sẽ lưu loát.

"Hứa Trà, cậu chủ động đi tìm ngược thật sự rất LOW, lăn lộn tìm nhiều cách đi dọa người như vậy cuối cùng bị người ta đánh, theo ý tôi, cậu chính là xứng đáng, lại còn đánh hơi nhẹ." Ấn Thiếu Thần đưa điện thoại di động trả lại cho Hứa Trà, đồng thời nói mấy câu như vậy.

Hứa Trà cảm thấy khó có thể tin.

Đám thẳng nam ngu ngốc luôn bị trà xanh kỹ nữ lừa đến xoay quanh.

"Loại thẳng nam như cậu rất dễ bị loại trà xanh này lừa." Cô ta hung hăng nói.

"Cậu thế nào không biết xấu hổ nói người khác là trà xanh?" Ấn Thiếu Thần cười lạnh hỏi.

Lời Hứa Trà lập tức nghẹn lại.

"Phần video này tôi sẽ giữ, đây là chứng cứ các người ác ý trêu đùa bạn học, tôi mà tung ra một giây thôi cậu sẽ bị trường học đuổi. Đừng tưởng rằng cậu có thể về Gia Hoa, nơi này không phải cảng tránh gió của cậu." Ấn Thiếu Thần nói xong, có chút chán ghét liếc mắt nhìn Hứa Trà một cái.

Hứa Trà lắc đầu: "Không, là cậu bị lừa."

"Tôi có bị lừa gạt hay không trong lòng tôi rõ ràng, không cần cậu phải nhắc nhở tôi, tôi chỉ cảm thấy chuyện cậu làm thật sự rất ghê tởm."

Điều khiến cho người ta thương tâm, đơn giản chính là bị người mình thích nhiều năm nói ghê tởm.

Ấn Thiếu Thần còn toàn tâm toàn ý bảo vệ Minh Hi.

Điều này cũng làm cho trái tim Hứa Trà vỡ vụn từng chút một, khâu không lành lại.

"Ấn thiếu, tôi sai rồi được chưa? Cậu đừng nóng giận, tôi chỉ là muốn đùa chút, tôi..." Hứa Trà cố gắng cứu vớt hình tượng của mình.

"Tôi cũng không cảm thấy đây là trò đùa, đây là một loại hành vi suy đồi đạo đức làm người rất chán ghét, chỉ vì ngại cậu là nữ sinh, tôi không có cách nào xử lý cậu."

Thiệu Dư nhìn một lúc khụ một tiếng, nói tiếp: "Hôm qua tôi cũng đã nói với cậu, về sau cậu cũng đừng tới tìm Ấn thiếu, cậu ấy không thích cậu, cậu trêu đùa người cậu ấy thích như vậy, cậu cũng thực sự quá mức. Chúng ta cũng quen biết nhiều năm, cậu dọa người ta sau đó bị đánh đến mức thiếu chút nữa phá tướng, chuyện này coi như hòa nhau đi."

Hứa Trà bắt đầu rơi nước mắt, cô ấy lau lung tung một phen rồi chạy về phía ngoài trường.

"Không nghĩ tới Minh Hi đánh nhau còn rất lợi hại, xem ra con thỏ nóng nảy cũng cắn người, cậu ngày thường cũng khách khí với Minh Hi chút đi, cô ấy không phải không có biện pháp, chỉ là không muốn so đo với cậu mà thôi." Thiệu Dư nhắc nhở Ấn Thiếu Thần.

Xem xong cậu ta thật sự có phần nghĩ mà sợ.

Ấn Thiếu Thần giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đau đầu không thôi.

Hiện tại đầu óc cậu rất loạn.

"Hôm nay tôi không đi học, giúp tôi xin nghỉ." Ấn Thiếu Thần nói xong liền đi về hướng phòng ngủ.

Thiệu Dư hết cách, chỉ có thể một mình về phòng học.

Ấn Thiếu Thần cả ngày không đi học, Minh Hi quay đầu lại có thể nhìn thấy chỗ ngồi trống trơn, không khỏi quan tâm chút: "Thiệu Dư, Ấn Thiếu Thần bị bệnh sao?"

Cô có hơi lo lắng Ấn Thiếu Thần do hôm qua đi tìm cô, sau đó sinh bệnh.

"Nói là đau đầu, tôi sẽ đem sự quan tâm của cậu truyền đạt cho cậu ấy."

"Thôi thôi."

Minh Hi ít nhiều có hơi áy náy, lấy ra điện thoại tìm kiếm đau đầu thì phải làm sao.

Ngay sau đó liền tìm một đống truyện cười gửi cho Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần:???

Minh Hi: Cười to sẽ giảm bớt đau đầu, thả lỏng tâm tình.

Ấn Thiếu Thần: À.

Minh Hi: Cậu cố lên nhé.

Ấn Thiếu Thần: Cố cười lên?

Minh Hi: Thân thể cố lên.

Ấn Thiếu Thần: Cười, bị cậu chọc cười.

Minh Hi: Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt.

*

Buổi tối Minh Hi trở lại phòng ngủ, rửa mặt xong sau đó phát hiện trạng thái Nguyệt Nha không đúng lắm, tiếp theo ở trong phòng ngủ tìm được bãi nôn của Nguyệt Nha.

Minh Hi cảm giác không tốt lắm, ôm Nguyệt Nha xem xét tình huống, lại lấy ra di động tìm kiếm.

Rất nhiều bệnh nhân đều là sau khi tìm kiếm trên mạng, liền cảm thấy bản thân quả thực mắc bệnh nan y, vẫn nên đến bệnh viện đi, Minh Hi cũng là càng tra càng sợ.

Dưới tình huống sốt ruột cô không biết nên làm gì bây giờ, theo bản năng nghĩ tới một người, dù sao cũng là người cùng nuôi nấng Nguyệt Nha.

Cô gọi điện thoại cho Ấn Thiếu Thần, bên Ấn Thiếu Thần một lát sau mới nhận, hình như trước khi tiếp cuộc gọi có điều gì do dự: "Alo, làm sao vậy?"

"Nguyệt Nha nôn, trạng thái không khỏe lắm, tôi muốn mang nó đi bệnh viện, không biết trường học có thể cho tôi ra ngoài hay không ......" Minh Hi không ngừng sốt ruột, rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ, điểm này từ ngữ khí là có thể nghe ra.

"Không có việc gì, cậu đừng gấp, tôi qua ngay đây." Ấn Thiếu Thần nói xong liền cúp điện thoại.

Rõ ràng nhận điện thoại thì do dự, phát hiện Minh Hi đang sốt ruột vẫn lập tức chạy tới, gần như không suy nghĩ.

Minh Hi bên này cũng nhanh chóng thu dọn đồ.

Cô vì buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn một chút nên đều gội đầu buổi tối, tóc còn chưa sấy khô, cô dùng khăn lông nhanh chóng xoa xoa.

Sau đó mặc một chiếc áo khoác hơi dày, đội mũ lên.

Cô còn mặc quần ngủ, bên ngoài trực tiếp mặc thêm một cái quần jean, một cô gái thích đẹp lần đầu tiên ăn mặc không bận tâm hình tượng như vậy.

Bên này cô thu dọn gần xong, Ấn Thiếu Thần cũng xuất hiện ngoài cửa sổ gõ cửa sổ.

Minh Hi bỏ Nguyệt Nha vào ba lô chuyên cho mèo, trước đem ba lô đưa cho Ấn Thiếu Thần, tiếp theo tự mình bò ra ngoài.

Ấn Thiếu Thần rất nhanh đỡ Minh Hi, thời điểm cô xuống có thể dựa vào trong ngực cậu.

Minh Hi vì sốt ruột căn bản không để ý những chi tiết này, xoay người đem cửa sổ đóng lại quay đầu lại hỏi Ấn Thiếu Thần: "Chúng ta đi thế nào?"

"Cùng tôi lại đây." Ấn Thiếu Thần giúp Minh Hi kéo kéo mũ, tiếp theo cõng ba lô, dắt Minh Hi đi về phía sau trường học.

Bọn họ học ở Quốc Tế Gia Hoa đã nhiều năm như vậy, không có khả năng không biết làm cách nào trốn học, đối với mỗi địa điểm đã sớm ngựa quen đường cũ, đi đến một chỗ không có theo dõi, bờ tường tương đối dễ trèo Ấn Thiếu Thần ngừng lại.

Nơi này là một kho hàng nhỏ phía sau trường học, trong kho hàng đều là dụng cụ không dùng đến, ví dụ như xẻng, máy cắt cỏ, thoạt nhìn chỉ là một căn nhà cấp 4 thấp bé, được quét sơn vàng, còn bị vẽ mấy người màu vàng tí hon xấu xí.

"Tôi đi lên trước, sau đó kéo cậu lên." Ấn Thiếu Thần cõng ba lô, tiếp đó chạy lùi ra sau vài bước nhanh chóng lấy đà nhảy qua, rất nhanh nhẹn đã bò lên.

Minh Hi nhìn cậu suýt chút nữa vỗ tay: Tùy tùng này được nha!

"Cậu dẫm lên chỗ nhô ra kia, sau đó bắt lấy tay tôi." Ấn Thiếu Thần chỉ vào phía dưới nói.

"Được." Minh Hi lập tức dẫm lên chỗ nhô lên nhảy một cái, sau đó ngã xuống.

Minh Hi cũng không nhụt chí, lập tức thử lại lần nữa.

"Cậu thế nào ngốc thành như vậy?" Ấn Thiếu Thần không hề có dục vọng cầu sinh hỏi.

"Tôi đã rất cố gắng..."

"Rõ ràng thời điểm đánh Hứa Trà động tác rất nhanh nhẹn."

Minh Hi ngẩng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, hỏi: "Tôi không phải thật sự đánh cậu ta hủy dung chứ?"

Không có bao nhiêu hoảng loạn, cũng không kinh ngạc, ngược lại hỏi rất chân thành.

Ấn Thiếu Thần chần chờ một chút trả lời: "Không có việc gì, có thể lành."

"Vậy là tốt rồi, tôi thử lại một lần." Minh Hi dẫm lên chỗ gồ lên lại cố gắng lần nữa, rốt cuộc bắt được tay Ấn Thiếu Thần, sau đó bị Ấn Thiếu Thần cứng rắn kéo lên đầu tường.

Minh Hi ngồi trên đầu tường nhìn xuống, nhịn không được oán giận: "Tường cao như vậy sao không sửa chút kết hợp thành pháo đài luôn đi, người khác không vào được, chúng ta cũng không ra được, ai không thành thật liền một phát súng bắn chết."

Ấn Thiếu Thần đã lưu loát nhảy xuống, nói với Minh Hi: "Nhảy xuống, tôi đón cậu."

"Tôi sẽ không đụng cậu ngất chứ?" Minh Hi hỏi.

"Không đến mức, nhanh lên đi, tôi gọi xe sắp tới rồi." Ấn Thiếu Thần nói với cô.

Minh Hi hạ quyết tâm nhảy xuống.

Chiều cao giống Minh Hi thật sự chính là hiệu quả đại bàng giương cánh, Ấn Thiếu Thần duỗi tay tiếp theo thân thể tiến lên, sau đó được cảm thụ một phen cảm giác "mặt vùi ngực".

Thiếu chút nữa không thở nổi.

Tình huống thảm nhất không phải khi nhảy tường mặt hôn đất, mà là nam sinh đỡ bạn, ngực bạn trên mặt cậu ta, còn là trạng thái trống không không có mặc nội y.

Minh Hi nhanh chóng lùi lại, muốn cho Ấn Thiếu Thần một cái tát lại đột nhiên ngừng lại, sau khi nghĩ nghĩ thừa nhận sai lầm: "Tôi nhảy không chuẩn......"

Ấn Thiếu Thần khó có khi mặt già đỏ lên, khụ một tiếng sau đó trả lời: "Không sao."

Tiếp theo duỗi tay kéo Minh Hi, mang theo cô đi đến chỗ hẹn xe.

Hai người cùng nhau tới bệnh viện thú cưng, Minh Hi giao mèo cho thú y, miêu tả tình huống mình biết.

Bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Nguyệt Nha, hỏi tiếp: "Cô ngày thường đều không chải lông cho mèo sao?"

"Ặc... thỉnh thoảng."

"Tháng chín đến tháng 11 đều là mùa mèo rụng lông, mèo còn có thói quen liếm lông, nên sẽ nuốt lông vào bụng. Mèo ngày thường sẽ tự mình nôn ra, cái này không có vấn đề gì, nhưng nếu nghiêm trọng sẽ ở trong bụng sinh ra quả bóng lông, còn phải làm phẫu thuật lấy ra, chúng tôi cần kiểm tra cẩn thận một chút." Bác sĩ giải thích cho Minh Hi.

Cả mùa rụng lông từ bắt đầu đến kết thúc, trong thời điểm này Minh Hi xác thực không chú trọng chải vuốt lông cho Nguyệt Nha, cô lần đầu tiên nuôi mèo, cũng không biết điều này.

Bị bác sĩ nói xong không khỏi có phần áy náy, vành mắt nháy mắt đỏ.

Ấn Thiếu Thần đứng bên Minh Hi, quay đầu nhìn về phía cô, kéo cô sang một bên rồi hỏi: "Trong tiệm có máy sấy tóc không?"

"Có." Rất nhanh, người trong tiệm mang máy sấy tới.

Ấn Thiếu Thần đích thân giúp cô sấy tóc còn chưa hoàn toàn khô: "Không có việc gì, chúng ta chờ kết quả đi."

"Tôi cảm giác tôi không nuôi nó tốt, đặc biệt tự trách." Minh Hi hồng con mắt nói với Ấn Thiếu Thần.

"Cậu đã rất cố gắng." Ấn Thiếu Thần dịu dàng xoa tóc Minh Hi, giúp cô làm khô tóc.

"Đầu cậu còn đau không?" Minh Hi hỏi cậu, vừa rồi sốt ruột hoàn toàn quên chuyện này.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô, lập tức cảm thấy cái gì đau đầu đều biến mất hết, tất cả đều tốt.

"Không sao, cậu chữa khỏi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro