CHƯƠNG 44: Phế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến yên lặng kiểm tra lại số đồ trong tủ lạnh, bò bít tết hẳn là hôm qua mới mua, trước đó trong nhà không hề có bò bít tết, rượu vang và nến đương nhiên cũng vậy, nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đều có hai phần.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh ở lúc anh đang làm việc.

Cho nên - -

Tiêu Chiến tính đi tính lại cũng chỉ có vài khả năng.

Thứ nhất, Vương Nhất Bác vốn dĩ không hề đi công tác mà thừa dịp anh không ở đây hẹn người yêu tới nhà ăn bữa tối dưới ánh nến.

Thứ hai, chuyến công tác của Vương Nhất Bác bị hủy cho nên quyết định hẹn bạn gái tới nhà bữa tối dưới ánh nến

Thứ ba, Vương Nhất Bác có người yêu.

"..."

Tiêu Chiến tỏ vẻ không thể dựa vào phán đoán và chứng cứ ít ỏi để định tội một người nào đó, anh nhất định phải tìm ra chứng cứ thuyết phục. Anh khép cửa tủ lạnh lại, Chiến Sherlock Homes online, ánh mắt sắc như tia chớp, nhanh chóng tìm ra các dấu vết trong gian phòng.

Con người mà cẩn thận lên thì thực đáng sợ. Tiêu Chiến xem xét cửa ra vào, phát hiện trên mặt thảm có hai vết bùn đất đã khô, vết giày của anh và Vương Nhất Bác lưu lại thì ướt sũng. Tối hôm qua tuyết mới rơi, thảm đã được giặt, đây chắc chắn là dấu vết của người thứ ba.

Sau đó, Tiêu Chiến lại thành công tìm được vài cọng tóc trên ghế sô pha và trên bàn ăn, không dài, màu đen.

Trong đầu Tiêu Chiến lập tức hiện lên hình ảnh một cô gái tóc ngắn.

Đang lúc Tiêu Chiến tưởng tượng ra tình cảnh hai người âm thầm qua lại, Vương Nhất Bác đã thay một chiếc áo ngủ rộng rãi, xoa xoa mắt, biếng nhác đi ra khỏi thư phòng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tiêu Chiến: "!"

Vương Nhất Bác: "?"

"Tôi cảm thấy chúng ta nên chính thức giải đáp vấn đề này, " Tiêu Chiến vỗ bàn một cái, chững chạc đàng hoàng, "Lúc trước chúng ta vẫn chưa bàn bạc cẩn thận vấn đề này, nếu như một trong hai người có người mình thích, vậy thì có thể gặp nhau cũng có thể chia tay đúng không?"

"..."

Ánh mắt Vương Nhất Bác bỗng nhiên trở nên hơi kỳ quái, mới đó vẫn là mông lung không tập trung nhưng lời Tiêu Chiến còn chưa dứt, nháy mắt đã chuyển thành sắc bén nhìn chằm chặp vào anh.

Bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm như thế, có chút dọa người. Tiêu Chiến giật nảy mình, lập tức nhận ra, không đúng, là Vương Nhất Bác không tuân thủ ước định, sao anh lại phải chột dạ chứ?

Tiêu Chiến đứng thẳng người, tranh thủ dùng khí thế áp bách đối phương.

"Cậu còn nhớ không?"

Vương Nhất Bác đi đến trước khay trà, cúi người xuống cầm lấy một cái quả cam. Một lúc lâu sau, chậm rãi hững hờ nói: "Không nhớ rõ."

Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại dám chơi xấu như vậy.

Anh cầm chứng cứ đi đến sau lưng Vương Nhất Bác, níu lại cánh tay của cậu, muốn ngả bài cùng Vương Nhất Bác: "Vậy tôi sẽ nói rõ a..."

Đang bóc cam, cậu bỗng nhiên quay mặt chỗ khác. Lọn tóc cậu xoã tung lộn xộn, rải rác trên cái trán no đủ, đôi môi mờ nhạt nhếch lê, đôi mắt thon dài buông xuống, liếc nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy như mình đang bị một động vật ăn thịt cỡ lớn đe dọa, đột nhiên căng thẳng lên.

Anh ý thức được khoảng cách của hai người thật sự quá gần, vô thức lui lại một bước, bắp chân đâm vào một góc của ghế sô pha, nửa người trên nghiêng về phía sau theo quán tính, nhất thời mất lực ngã ngồi trên ghế sofa, không khống chế nổi phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Vương Nhất Bác bước một bước về phía anh.

Thân hình của cậu cao lớn, đèn chiếu sáng lên, bóng người màu đen bao phủ lấy anh, một tay cậu dễ dàng chống lên chỗ tựa lưng của ghế sofa, khuỷu tay sát bên tai Tiêu Chiến, cậu đưa lưng về phía ánh đèn, không thấy rõ ánh mắt.

Tiêu Chiến có thể ngửi được vị chan chát nhàn nhạt của vỏ cam.

Anh bừng tỉnh đại ngộ - - thằng nhóc này, thế mà lại dám dùng mỹ nhân kế làm cho thần trí anh mơ hồ, dụ anh quên đi chuyện này sao!

Không! Thể! Nào!

"Mặc dù khuôn mặt cậu nhìn rất đẹp nhưng mà chuyện có bạn gái vẫn phải thương lượng một chút, tôi muốn chen chân vào tình cảm của người khác đâu..."

"Có bạn gái?"

"Chính là cậu bên ngoài có người!"

Vương Nhất Bác đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra Tiêu Chiến không phải muốn nói với cậu chuyện của Giang Trừng. Toàn thân cậu lập tức được thả lỏng, hỏi: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"

"Trong tủ lạnh có bò bít tết và rượu vang, chuyện gì xảy ra? Tự trong lòng cậu tự hiểu rõ, đừng có giả ngu với tôi." Tiêu Chiến đang muốn giơ lên vài cọng tóc trong tay, lại nhận ra không biết mình đã buông tay từ lúc nào, rơi vào trên mặt đất.

Vẻ mặt anh ảo não hết nhìn đông tới nhìn tây: "Còn có tóc mà, tóc đâu rồi? Đâu..."

"Đó là Cảnh Nghi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến: "A? Cảnh Nghi sao lại chạy đến chỗ này?"

Vương Nhất Bác bâng quơ: "Cậu ta... Nói muốn ăn tết cùng tôi."

"Cho nên là Cảnh Nghi biết cậu không đi công tác, nên đã chạy đến ăn tết cùng cậu, lại quên cho tôi biết?"

Vương Nhất Bác lựa chọn đáp lời Tiêu Chiến: "...Ừ."

"Quả thực quá đáng! Sao lại sơ ý như thế!"

Vương Nhất Bác đang muốn gật đầu tiếp tục đáp lời, khuôn mặt tức giận của Tiêu Chiến thoáng chốc đã biến thành cười lạnh.

"Cậu cho rằng tôi sẽ như vậy nghĩ đúng không? Cho nên, vì sao cậu ta không nói cho tôi biết, cậu cũng không nói cho tôi biết? Đã thế lại còn thoải mái ăn bò bít tết uống rượu vang, được lắm, tôi ăn mảnh thì không được, cậu ăn mảnh thì được phải không, để cho tôi mất trắng bao nhiêu tiền cũng được phải không?"

Mắt thấy chuyện trở nên càng ngày càng phức tạp, dục vọng muốn sống của Vương Nhất Bác trỗi dậy: "Kỳ thật đây đều là chuẩn bị cho anh."

"Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?"

Nói dối nói quá nhiều dẫn đến lúc nói thật không ai tin tưởng, Bác Pinocchio đã phải trả một cái giá lớn cho việc này.

Không chỉ có không có cơm sáng, cơm trưa, cơm tối mà cả ngày đầu tiên của năm mới, Tiêu Chiến ngay cả nửa chữ cũng không nói với cậu, coi cậu như không khí. Anh chỉ làm một phần cơm, một mình bưng bát trở về phòng ăn, chỉ còn lại Vương Nhất Bác cô đơn đứng trong nhà bếp. Cậu thở dài.

Vương Nhất Bác yên lặng trở lại thư phòng, bật máy tính lên, đi vào trang web mà cậu mua cuổn « dạy bạn cách nhanh chóng và hiệu quả lấy trái tim của người mình thích ».

Lần đầu tiên trong đời cậu đưa ra một đánh giá, bình luận: Phế.

Quyển sách kia vinh quang hi sinh trong thùng rác.

...

Xui xẻo nhất vẫn là Cảnh Nghi

Vừa mới cảm thấy mình thật là tài năng thì sau khi tỉnh lại lại thấy cả đại boss lẫn anh dâu đều kéo cậu vào danh sách đen.

"..."

Cảnh Nghi khóc ròng, đang một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: Tôi sẽ không bao giờ thè lưỡi ra liếm chó nữa!*

*Ý ở đây là không bao giờ nịnh hót nữa ấy mà.

Chưa được vài phút.

Bố của Cảnh Nghi gửi tin nhắn Wechat tới: Mày nuôi chó từ bao giờ thế, sao lại muốn liếm một con chó?

Mẹ của Cảnh Nghi: Con lại uống rượu nữa à! Nhanh xóa đi, để cô gái khác nhìn thấy thì không tốt đâu!

Cảnh Nghi: "..."

*

Ban đêm, Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế sofa chơi PUBG.

Anh rất phiền muộn, nhất là sau khi anh bị rớt xuống một cái hộp liên tục mấy lần, bị đồng đội điên cuồng cà khịa lại càng buồn bực hơn

"Anh trai à, anh không biết chơi thì đừng chơi nữa."

"Với kỹ thuật này của anh nên treo máy thì hơn."

Tiêu Chiến: "... Muốn chết à."

Anh đang định đi mua dụng cụ để về đánh cho bọn họ một trận tơi bời thì vừa vặn Vương Nhất Bác từ thư phòng đi tới. Tiêu Chiến ai một tiếng, quên mất chuyện mình vẫn đang tức giận, vội vàng gọi cậu lại: "Cậu biết chơi trò này không? Nhanh tới giúp đây giúp tôi đi!"

Vương Nhất Bác một tay đút túi, vẻ mặt lười nhác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, đúng lúc nghe được một giọng nam bỉ ổi: "Anh trai à, anh gọi em một tiếng chồng, em sẽ đưa ngươi tám lần kính."

Tiêu Chiến đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí.

Phía sau lưng anh run lên, da gà da cóc nổi hết cả lên. Ghế sô pha nhún xuống, Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh của anh, trên người cậu còn mang theo hương vị tươi mát sau khi tắm rửa, một giây sau, hương vị tươi mát kia hoàn toàn bao phủ lại toàn thân Tiêu Chiến.

Một tay quàng qua vai phải Tiêu Chiến, khuỷu tay trĩu nặng đặt trên vai của anh, hai người rất gần nhau, Tiêu Chiến quay đầu, suýt nữa đụng phải cổ cậu, anh không khỏi căng thẳng.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động lên, ngắn gọn nói một tiếng: "Nhìn xem."

Tiêu Chiến nhơ ngác: "Nhìn cái gì?"

Ngón tay Vương Nhất Bác có thể nói là vô cùng linh hoạt rồi.

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn cậu nhanh nhẹn đổi súng, thăm dò hai bên, chạy lên hai bước, bắn một phát súng. Phát súng này bắn hụt, những người khác bắt đầu nhôn nhao cười nhạo nói: "Ơ ơ người đẹp tức giận sao? Nắm chắc súng vào nha!" Vương Nhất Bác mặt không có biểu tình, trong lúc đồng đội đang hi hi ha ha cười đột nhiên bịch một tiếng, bất ngờ bắn nổ đầu một người chơi.

Tiêu Chiến: "!!!"

Các người khác cũng ngơ ngác, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Đậu móa! Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy, không cẩn thận bắn trúng sao? Vẫn là mua bug vậy?"

"Ầm!"

Lại là một tiếng nữa, bắn chết một người chơi khác trốn ở góc tường đang chuẩn bị tập kích.

Các đội hữu bị phen này tao thao tác cả kinh trợn mắt hốc mồm.

Mới vừa rồi còn cười nhạo Tiêu Chiến, nhất thời có chút ngượng ngùng. Đúng lúc này, họng súng của Vương Nhất Bác quay sang mấy người bọn họ, không đợi bọn họ load kịp, ném lựu đạn qua, ngoẻo tại chỗ. Trong mic chỉ còn lại mấy lời chửi rủi không cam lòng của họ, Vương Nhất Bác đóng mic lại, báo cáo xong việc.

Tiêu Chiến xem hết toàn bộ quá trình, kinh ngạc.

"Tôi cho là cậu sẽ không chơi loại game xạ kích này chứ!"

Vương Nhất Bác bình tĩnh ừ một tiếng.

Chỉ là đối phó với mấy loại người bỏ đi này, dư sức.

_End chương 44_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro