CHƯƠNG 253 CHO LEO CÂY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Trong phòng luyện dược.

Lâm Sơ Văn vì phối phương của Dệt Hồn dược tề mà lâm vào trầm tư. "Phối phương của dược tề này cần phải dùng tới Hồn Thạch." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nghe vậy cười, nói: "Vậy thì tốt rồi!" Có loại Hồn Thạch biến chủng thành Vô Sắc Ngọc trong suốt không màu, mấy năm nay Sở Diệp gom góp cũng được rất nhiều.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Quả thật là chuyện tốt mà!" Bình thường Hồn Thạch cực kỳ khó kiếm, mấy năm nay bọn họ gom góp được rất nhiều Hồn Thạch biến chủng, Lâm Sơ Văn cũng chưa từng thiếu Hồn Thạch để luyện tập. Hiệp hội Dược tề sư hạn chế rất nhiều con đường thu hoạch dược liệu của cậu tuy nhiên nếu chủ dược của Dệt Hồn dược tề là linh dược quý giá khác chỉ sợ cậu phải đau đầu rồi.

"Đệ muốn thử bắt đầu luyện chế Dệt Hồn dược tề hay sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy." Lúc đầu khi Lâm Sơ Văn mới bắt đầu tiếp xúc với phối phương Dệt Hồn dược tề liền phát hiện ra cấp bậc của dược tề này khá cao, độ khó khi luyện chế đã vượt quá trình độ của cậu nên Lâm Sơ Văn cũng không có tuỳ tiện hấp tấp ra tay luyện chế ngay. Trong khoảng thời gian này Lâm Sơ Văn đã tiêu hoá gần xong ký ức Bách Vương phi để lại cho cậu rồi, dược tề thuật tiến bộ như bay, cậu cảm thấy có thể thử luyện một lần coi sao.

Dệt Hồn dược tề là thứ mà rất nhiều Hồn Vương không phải cứ muốn là có được, một khi cậu luyện chế thành công sợ là sẽ có rất nhiều Hồn Vương tới cầu dược, tới lúc đó phong toả của Hiệp hội Dược tề sư đối với cậu mà nói chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi. Phụ dược Dệt Hồn dược tề cần tương đối phổ biến, chỉ có thượng phẩm Hồn Thạch mới tương đối quý hiếm. Tuy rằng Hiệp hội Dược tề sư phong toả rất nhiều nguồn thu thập linh dược của cậu nhưng đối với Lâm Sơ Văn mà nói thu thập một vài loại linh thảo bình thường cũng không phải chuyện khó khăn gì.

"Đệ phải cố gắng lên nha!" Sở Diệp khích lệ.

Lâm Sơ Văn cười cười, "Được." Lâm Sơ Văn trong ảo cảnh Tiểu Thải thêu dệt cẩn thận tiến hành bắt chước hơn một ngàn lần mới bắt đầu chính thức luyện chế Dệt Hồn dược tề. Dệt Hồn dược tề chính là dược tề Địa giai cao cấp, luyện chế vô vàn khó khăn, tuy Lâm Sơ Văn đã bắt chước qua rất nhiều lần nhưng xác suất thành công vẫn vô cùng thấp. Sau khi trải qua thử nghiệm mười mấy lần Lâm Sơ Văn mới thành công luyện chế ra được dược tề.

"Cuối cùng cũng thành công rồi." Lâm Sơ Văn nói. Giá một khối Hồn Thạch phẩm chất cao cấp khoảng năm sáu trăm vạn, hơn nữa còn cần rất nhiều phụ dược, một lần luyện chế phí tổn cũng vào khoảng bảy tám trăm vạn, Lâm Sơ Văn thất bại mười mấy lần, đốt hơn trăm triệu đồng vàng, tiêu phí thật sự khủng bố.

"Sơ Văn, đệ càng ngày càng lợi hại nha!" Sở Diệp khen ngợi.

"Ít nhiều gì cũng nhờ có linh tuyền của huynh đó." Lâm Sơ Văn hơi cảm kích nói. Linh tuyền của Sở Diệp vẫn luôn thăng cấp đều đặn, nếu không phải nước linh tuyền đề cao xác suất thành công luyện chế dược tề, lại luyện tập trước mười mấy lần, chưa chắc cậu có thể luyện chế ra được dược tề đâu. May mắn là cậu đã thành công, cứ liên tục thất bại thực sự quá đả kích lòng tự tin, Lâm Sơ Văn cảm thấy mình mà thất bại thêm vài lần nữa chỉ sợ đều phải bỏ cuộc mất thôi.

Sở Diệp cười nói: "Chủ yếu vẫn là do kỹ thuật của đệ tốt."

Lâm Sơ Văn lắc đầu nghiêm túc nói: "Không phải, linh tuyền nâng cao xác suất luyện chế thành công dược tề ít nhất gấp đôi đó."

"Linh tuyền lợi hại như vậy cũng là chuyện tốt." Sở Diệp nghĩ thầm: Xác suất luyện chế thành công dược tề cao cấp của nữ chính cũng vô cùng cao, rất nhiều nhân vật lớn trong nguyên tác đều hết sức tin phục nữ chính. Xác suất thành công của nữ chính nguyên tác cao như vậy chắc hẳn là nhờ sự trợ giúp của linh tuyền. Bọn họ rời xa Lưỡng Giới Thành lâu như vậy cũng không biết dược tề thuật của Lâm Mộng Dung bây giờ sao rồi, đã không có không gian ngọc truỵ, dược tề thuật của đối phương chưa chắc đã đạt tới đỉnh cao vốn có.

Cung Khiếu vẫn luôn cho người sửa chữa Truyền Tống Trận, có thể là trong vòng một hai tháng nữa chắc hẳn là có thể sửa xong, không biết tới lúc đó bọn họ có thể gặp phải Lâm Mộng Dung hay không. Dù sao cũng là nữ chính, là đứa con số mệnh, nghĩ cũng biết sẽ gặp được các cơ duyên khác. Sở Diệp lắc lắc đầu gạt ngang mấy ý tưởng lung tung rối loạn ra khỏi đầu. Thay vì lo lắng nữ chính sẽ liên tục gặp kỳ ngộ rồi nhanh chóng nâng cao thực lực thì tốt hơn hết nên nắm chặt thời gian nâng cao năng lực bản thân.

Sở Diệp tâm tình vui vẻ nhìn dược tề trong lọ, "Đây chính là Dệt Hồn dược tề đó hả?" Dược tề bên trong lọ có màu xanh nhạt, trong dược tề lại có từng sợi tơ trắng, có sợi tơ trắng giống võng lưới mảnh, có sợi lại giống như mạng nhện co rút lại.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng rồi, tiêu phí hết mười chín phần dược liệu mới chế được có ba lọ dược tề thôi đó."

Sở Diệp cười nói: "Tuy rằng trả giá hơi lớn nhưng nếu luyện chế ra được Dệt Hồn dược tề vậy cũng đáng giá."

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Huynh nói đúng."

Sở Diệp cười nói: "Trước đó Cung Thần có nói muốn tổ chức thêm một lần đấu giá nữa, chẳng qua còn thiếu vật quý hiếm, không biết mấy nay chuẩn bị ra sao rồi nữa." Gần đây trên Thiên Nhàn Đảo có rất nhiều Hồn Sư hoạt động vô cùng tích cực, mấy vùng cấm trên biển đều được khai phá ra hết, gần đây Cung Thần thu mua được rất nhiều thứ quý hiếm từ nhóm tu sĩ này nên dự định tổ chức một cuộc đấu giá cho náo nhiệt, những thứ quý hiếm thông thường đều đã được thu thập chẳng qua vẫn còn thiếu bảo vật chủ chốt áp chót. Nếu lấy Dệt Hồn dược tề làm bảo vật chủ chốt áp chót lên sân khấu chắc chắn có thể hấp dẫn vô số người.

Lâm Sơ Văn chống cằm nói: "Nếu Cung Thần cần thì cầm đi bán đấu giá đi."

Sở Diệp cười nói: "Đệ có đặc biệt muốn thứ gì không? Trong buổi đấu giá cũng có thể lấy vật đổi vật được đó!"

Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ rồi nói: "Có thể đổi lấy Sinh Cơ Thảo ngàn năm."

Sở Diệp như có điều suy nghĩ, hỏi: "Đệ định luyện chế Sinh Cơ dược tề cho Thuý Vũ phải không?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng rồi." Tu vi của Mộc Tiên Điểu vốn dĩ là Chiến vương ngũ giai nhưng bị mất máu đầu tim, lại bị phong ấn qua nhiều năm nên nguyên khí tiêu tán nghiêm trọng, cơ hồ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng với hung thú Chiến Tướng ngũ giai mà thôi, nếu có thể có được Sinh Cơ dược tề chắc hẳn có thể khôi phục được một phần nguyên khí năm xưa.

Lâm Sơ Văn đã tiêu hoá hoàn toàn ký ức của Bách Vương phi cậu mới biết được ký ức của Bách Vương phi đã giúp ích cho cậu biết bao nhiêu! Lâm Sơ Văn cảm thấy trong khoảng thời gian này trình độ dược tề của cậu có thể nói là tiến triển nhảy vọt, nếu dựa vào bản thân cậu mò mẫm từng bước mà nói thì cần ít gì cũng phải ba năm nữa mới có thể đạt tới tầm cao hiện giờ. Bách Vương phi đã hồn phi phách tán rồi nên tất cả những gì cậu có thể làm cũng chỉ là chăm sóc Thuý Vũ cho tốt mà thôi.

Sở Diệp chống cằm nói: "Có thể trị thì cứ trị thôi." Thực ra Mộc Tiên Điểu cũng là một Hồn Sủng rất tốt đó chứ, không nói tới việc nó là Hồn Sủng của Bách Vương phi nên tình nghĩa giữa Bách Vương phi với nó cực kỳ sâu sắc, do đó nó cũng sẽ không dễ gì đổi chủ. Sở Diệp cũng không có nghĩ tới việc khế ước Mộc Tiên Điểu, chẳng qua đã nhận lời uỷ thác thì phải làm hết sức mình, chuyện của Mộc Tiên Điểu vẫn phải chú ý lo lắng một hai.

Sở Diệp cân nhắc, chờ cho tới khi điều trị thương thế cho Mộc Tiên Điểu xong xuôi, nếu đối phương chịu ở lại thì bọn họ vẫn phải chăm sóc đối phương cho đàng hoàng, còn nếu mà nó không muốn thì bọn họ thả cho nó tự do muốn đi đâu thì đi.

......

Chuyện Lâm Sơ Văn bế quan nghiên cứu Dệt Hồn dược tề nên cho Hiệp hội Dược tề sư leo cây huyên náo xôn xao. Lâm Sơ Văn ngang trời xuất thế khiến cho rất nhiều Dược tề sư cảm thấy hết sức hứng thú. Lần này Hiệp hội Dược tề sư gửi thư khiêu chiến Lâm Sơ Văn cũng khiến cho rất nhiều người tò mò kết quả thi đấu, ai nào ngờ Lâm Sơ Văn trực tiếp cho Hiệp hội Dược tề sư leo cây làm cho rất nhiều người hoàn toàn thất vọng. Lâm Sơ Văn "Sợ chiến" khiến cho rất nhiều người bàn tán xôn xao.

"Lâm dược sư sao lại không xuất hiện vậy?"

"Đây là sợ chiến rồi, nghe ngoài kia đồn đãi Lâm dược sư vô cùng kỳ diệu, nhưng hiện giờ có vẻ như hắn chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi."

"Rất có thể là nói quá lên thôi, tuy rằng tiền bối Cung Khiếu lợi hại nhưng dù sao cũng không phải là Dược tề sư, sợ là bị Lâm Sơ Văn lừa gạt rồi."

"Nghe nói sau lưng Lâm dược sư có người, những dược tề kia đều không phải do Lâm Sơ Văn tự mình luyện chế đâu."

"Nếu không phải do Lâm dược sư luyện chế vậy thì đó là ai vậy?"

"Chuyện này thì không biết, chẳng qua Lâm dược sư khá là kỳ cục, hắn không có tới Hiệp hội Dược tề sư tiến hành chứng thực Dược tề sư, không chừng là lo lắng gì đó."

"Hơn phân nửa chính là vậy rồi, ta đã nói từ sớm rồi, khẳng định Lâm dược sư có vấn đề, ngươi coi bây giờ cuối cùng cũng lộ tẩy rồi đó thôi."

"Nghe nói Lâm dược sư không tham gia tỷ thí Dược tề sư là bởi vì bận bế quan mà."

"Dược tề sư bế quan cũng không phải là chuyện tốt đâu! Trước đó Liễu Trần Liễu dược sư cũng bế quan một thời gian xong rồi bị tẩu hoả nhập ma, nghe nói giờ đã không còn năng lực luyện dược nữa rồi."

"Nghe nói Liễu dược sư bị phế đi là do Lâm dược sư làm đó."

"Tại sao Lâm dược sư lại làm chuyện như vậy?"

"Chuyện này còn cần phải nói nữa sao? Một núi không thể chứa hai hổ chứ sao?!"

"Ta thật nhìn lầm Lâm dược sư rồi, không nghĩ tới Lâm dược sư lại chưa đánh đã đầu hàng, làm Dược tề sư vậy mà chưa đánh đã đầu hàng quả thật là không có chút khí khái nào hết."

......

Trong quán ăn.

"Sư phụ, vì sao Lâm Sơ Văn lại không xuất hiện? Không lẽ bị doạ sợ rồi?" Thường Mậu thắc mắc hỏi.

Thường Hồng cười cười: "Chắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn không chừng." Trong linh thảo hồi trước Thường Hồng đưa cho Cung Khiếu có trộn lẫn linh thảo có vấn đề. Thường Hồng còn tưởng rằng Lâm Sơ Văn sẽ bị phế bỏ nhưng dường như lại không sao. Lần này Lâm Sơ Văn tránh không ứng chiến, Thường Hồng âm thầm nghi ngờ có khi nào vừa lúc sử dụng linh thảo không dùng tới hồi trước trong khoảng thời gian này rồi không?! Thủ đoạn dùng Thiên Dụ Thảo tính kế Dược tề sư Hiệp hội Dược tề sư đã từng dùng vài lần còn chưa bao giờ thất bại. Thiên Dụ Thảo rất hiếm có, lấy nó đối phó Dược tề sư bình thường Hiệp hội Dược tề sư còn luyến tiếc đây nè.

Thường Mậu hít sâu một hơi, nói: "Chẳng lẽ thật sự bị phế bỏ rồi sao, nếu đúng là vậy thì thật tốt quá rồi."

Thường Hồng nghĩ thầm: Nếu Lâm Sơ Văn đã bị phế đi thì tốt rồi, đối phương thật sự còn quá trẻ tuổi, nếu dược tề thuật lại càng lợi hại hơn nữa thì Hiệp hội Dược tề sư cũng không thể nào áp chế được nữa.

Gần đây tin đồn Lâm Sơ Văn bị phế đi càng ngày càng ác liệt, trưởng lão Hiệp hội Dược tề sư cảm thấy dường như mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, có mấy người cứ tới chúc mừng hắn, Thường Hồng mơ hồ có loại dự cảm rất xấu, chỉ sợ chuyện này không có kết thúc đơn giản như vậy đâu.

......

Thiên Khôi Đảo, phòng luyện dược Liễu Trần.

"Liễu tiền bối, Lâm Sơ Văn vẫn còn đang bế quan." Một tiểu tu sĩ bẩm báo.

Liễu Trần gật gật đầu, nói: "Đã biết." Lúc trước đám người Liễu Bắc phản loạn, sau khi tin tức dược tề thuật của Liễu Trần bị phế được xác nhận, cổng sân nhà Liễu Trần liền trở nên vắng như chùa bà Đanh. Tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo.

Sau khi Liễu Bắc phản bội, Dược tề sư dưới trướng Liễu Trần sợ tai bay vạ gió cho nên lũ lượt kéo nhau bỏ đi, bây giờ bên cạnh Liễu Trần chỉ còn lại một vài học đồ Dược tề sư không có biện pháp rời đi mà thôi. Liễu Trần hận Lâm Sơ Văn thấu xương, đối với Liễu Bắc phản bội hắn cùng với Hiệp hội Dược tề sư nhân cơ hội giậu đổ bìm leo cũng vô cùng oán hận. Trước đó Liễu Trần vẫn luôn chú ý tới tin tức đồn đãi Hiệp hội Dược tề sư ước chiến với Lâm Sơ Văn. Lâm Sơ Văn tránh không chiến khiến cho thanh danh bị quét rác làm cho Liễu Trần cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Lời đồn đãi Thiên Nhàn Đảo có Lâm Sơ Văn cũng bị tẩu hoả nhập ma, mất đi dược tề thuật cũng lan truyền tới Thiên Khôi Đảo. Cho tới tận bây giờ lời đồn đãi Lâm Sơ Văn mất đi dược tề thuật chỉ là một vài suy đoán bắt bóng bắt gió mà thôi, Liễu Trần cấp bách hy vọng suy đoán này có thể trở thành hiện thực.

Liễu Trần cũng là thành viên của Hiệp hội Dược tề sư cho nên những thủ đoạn của Hiệp hội Dược tề sư cũng có hiểu biết. Năm đó Băng Thiên Dịch chính là bị Hiệp hội Dược tề sư hãm hại mà bị phế bỏ, Liễu Trần âm thầm hoài nghi Lâm Sơ Văn tránh mặt không ứng chiến là bẫy rập của Hiệp hội Dược tề sư.

"Liễu dược sư? Hôm trước có Hàn Thiên tiền bối tới."

Liễu Trần cau mày, trong lòng bỗng nhiên hiện lên dự cảm không tốt, "Hắn tới làm gì?"

Tên đệ tử thấy sắc mặt Liễu Trần không được tốt mới nơm nớp lo sợ nói: "Hắn nói Ngưng Thần Ngọc nhà hắn đã cho ngài mượn hai mươi năm rồi, hy vọng ngài trả lại."

Liễu Trần nghiến răng nghiến lợi, "Được, được lắm." Sau khi chuyện Liễu Trần mất khả năng luyện dược bị bại lộ, rất nhiều tu sĩ nhao nhao cắt đứt giao tiếp với hắn, vậy vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất đâu, vốn dĩ một vài người bạn tốt không những nhao nhao cắt đứt lui tới còn đòi lại quà với lễ vật từng tặng. Ngưng Thần Ngọc Hàn Thiên đưa dài tới hơn hai mét, rộng hơn một mét, Liễu Trần cực kỳ yêu thích lấy làm giường ngọc, Liễu Trần không ngờ được Hàn Thiên vậy mà lại tới đòi lại lễ vật từng tặng.

Đồ đệ nhỏ nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của Liễu Trần, nói: "Liễu tiền bối, ta giúp ngài nói từ chối với hắn nha."

Liễu Trần nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần, đưa cho hắn đi!"

Tên học đồ thở dài trong lòng, người gác cổng phủ Tể tướng cũng như quan Thất phẩm, tuy rằng mấy người bọn họ chỉ là học việc nhưng hồi trước thực sự cũng vớt được rất nhiều lợi ích, mà bây giờ tự bản thân Liễu Trần còn khó bảo toàn được nói gì tới bọn họ có thể kiếm được lợi lộc gì.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro