Chương 06: Lâm An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau đó, Lâm An xuất quan.

Nhị đệ tử của chưởng môn, Thanh Hàn am Song Mộc tiên tử.

Nàng là một trong những vị đệ tử trẻ tuổi ít ỏi của Thanh Hàn am không mặc áo trắng.

Thanh xam xanh biếc, sa mỏng che mặt. Nàng đứng cách xa, ở đó hành lễ.

Quý Dao đáp lễ.

Hắn nói với Cố Tam: "Tam Thanh, đây chính là Lâm An sư tỷ của đệ."

Cố Tam gọi một tiếng: "Sư tỷ."

Mũi chân nàng nhẹ điểm, bay tới trước mặt anh.

"Tiểu sư đệ."

Âm thanh của nàng khá lạnh lùng, vẳng lặng. Trên lưng đeo một thanh kiếm nặng.

Đầu ngón tay vạch một đường, biến ra một cái mộc bài, đưa cho Cố Tam Thanh.

Nàng nói: "Ta bế quan nhiều ngày, sợ là đệ cũng không nhận ra, tạm thời đây là quà ra mắt."

Cố Tam nhận mộc bài, nhìn thấy trên mặt khắc một chữ "Vũ".

Hệ thống giải thích: "Đây là bài phong ấn linh sủng phía sau núi, tên "Vũ", tám phần mười là chính là hạc tiên."

Cố Tam hành lễ nói: "Tạ ơn sư tỷ."

Nàng gật đầu không nói.

Cố Thanh Liêu cười nói: "Song Mộc có lòng."

"Có điều nếu ngươi đã xuất quan, như vậy chúng ta bây giờ liền có thể xuất phát. Đi thôi."

"Tuân lệnh!"

Thanh Hàn am không hổ là một đại tông môn, dãy núi chập trùng, thiên địa bao la, phóng tầm mắt ra xa, đều không thấy điểm dừng.

Cố Tam bất kể là nhìn bao nhiêu lần, vẫn là cảm khái.

Quý Dao ôm anh leo lên xe, ngồi cùng với Cố Thanh Liêu.

Quý Dao đem anh thả ở trong xe ngựa, sau đó hộ tống Cố Thanh Liêu đi ra ngoài, cùng mấy đệ tử cấp thấp nói chuyện.

Đi vào địa cung bí cảnh, phần lớn là các đệ tử ngoại môn tài năng xuất chúng. Lần này từ bí cảnh trở về, không bao lâu sẽ có thể được tuyển chọn vào nội môn.

Cố Tam ngồi ngốc ở trong xe ngựa, có chút buồn chán.

Các đệ tử bên ngoài rất náo nhiệt. Vốn là bí cảnh như vật mở ra, căn bản không cần đệ tử dưới trướng chưởng môn ra tay, huống chi là Thanh Hàn am trưởng lão Cố Thanh Liêu.

Thế nhưng lần này Cố Tam Thanh cùng xuống núi, bảo vệ anh trở nên quan trọng nhất.

Cố Tam gõ vài cái lên mộc bài kia, sau đó dựa cửa sổ ngủ mất.

Thời điểm sau tỉnh lại, anh đã gối lên đùi Quý Dao.

Tiếng võ ngựa không tiếng động, con đường phía trước xa xa.

Ngựa này quả nhiên là đang phi trên trời.

Cố Tam có chút sững sờ, đứng lên vén màn che, đã thấy bên ngoài là trời xanh mây trắng.

"Tỉnh rồi?". Quý Dao hướng anh cười nói: "Không lâu nữa sẽ đến thị trấn, mua cho đệ cái bánh ngọt."

Cố Tam gật đầu.

Anh nhìn chằm chằm bên ngoài, cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.

Cả đời này, chưa từng biết trời đất lại lớn như vậy.

Anh nhìn thành phía dưới, trấn phía dưới, thôn phía dưới.

Bé như hạt gạo.

Bọn họ không phải đệ tử trúc cơ cũng không đang ngồi trên một cái xe ngựa biết bay.

Xe ngựa từ trên trời đáp xuống, lộc cộc đi vào thành.

Cố Tam thấy đầu ngón tay Quý Dao vạch một đường, đó là một xấp giấy thông hành, đưa cho binh lính ngoài cửa thành.

Mới mẻ, quá mới mẻ.

Đây là nhân gian, đây là hồng trần.

Nhìn ra ngoài thấy bên đường có đứa trẻ được chiều chuồng béo núc như cục bột, có người đang rao bán rượu nếp, người bán háng rong tay hạ lên rồi phất xuống, bánh bao trong lòng tỏa ra mùi thơm.

Kẹo hồ lô, bánh bao trắng, kẹo mạch nha, bánh không nhân.

Người làm xiếc trình diễn màn phun lửa, chiêng trống gõ "đinh đương" vang vọng. Một bên trà lâu kể chuyện đến miệng khô lưỡi khốc, tiếng vỗ tay từng trận.

Bọn họ đến khách điếm, vào nghỉ trọ.

Cố Thanh Liêu ở lại khách điếm, cho phép Quý Dao Lâm An dẫn các đệ tử đi tửu lâu.

Dù sao chuyến đi này có quá nhiều đệ tử còn chưa đến trúc cơ, chung quy không thể quá nghiêm khắc. Nên ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn.

Hành trình trước mắt còn rất dài, cũng coi như giúp bọn họ va chạm xã hội.

Đối với Cố Tam xung quanh đều rất mới mẻ, ngó đông ngó tây.

Đi cùng đều là các đệ tử thiên tư thông minh, phần nhiều đều có vẻ ngoài rực rỡ, mấy thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đứng chung một chỗ, chính là một đám rực rỡ, bao lấy Cố Tam Thanh đứng ở giữa.

Đều mặc một bộ áo trắng điểm hồng mai của Thanh Hàn am, người nào người nấy đều nhìn tuấn tú bất phàm.

"Sư tổ, vị sư đệ này là...". Một người thiếu niên cười hỏi Quý Dao, ngược lại dáng dấp trông như rất quen thuộc.

Quý Dao cười nói: "Sư đệ cái gì, hắn là tiểu sư tổ của các ngươi."

Mọi người cả kinh, vội vàng đua nhau hành lễ.

Cố Tam nở nụ cười, ngượng ngùng đáp lễ.

Sư tổ... Đây rốt cuộc là thân phận lớn chừng nào?

Hệ thống hừ lạnh: "Chỉ giỏi giả bộ."

Cố Tam mặc kệ nó.

Một đám người tuổi không lớn lắm, đều bắt chuyện lẫn nhau cho có lễ, sau đó từng người trở về vị trí dùng bữa.

Những tiểu tử chưa tới trúc cơ của môn phái này đều đã thành tinh, Quý Dao nói chưa nói ra họ tên của Cố Tam Thanh, cho dù là quên mất, hay là có gì ẩn tình, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi. Chỉ cần biết thân phận của đứa nhỏ này rất lớn, không nên đắc tội, tận lực giao hảo, vì vậy khắp nơi đều nịnh anh, gọi một tiếng tiểu sư tổ.

Cố Tam nghe như thế nào lại thành tiểu thí chủ.

Các ngươi chính là đạo sĩ, không cần nói chuyện giống như hòa thượng đến như vậy chứ?!

Anh cũng lờ mờ đoán được ý tứ của Quý Dao. Còn nhỏ như vậy, trong tên còn mang chữ "Thanh", không cần rêu rao cho mọi người cùng biết.

Ánh mắt Quý Dao rất thú vị, cười nhẹ không nói.

Hắn vừa mới sai một con rối đi ra ngoài, đến cửa hàng đối diện mua đồ tráng miệng.

Đậu xanh giòn xốp, hạt vừng đường, bánh hoa quế, dùng lá sen xanh biếc tầng tầng bao ở giữa.

Quý Dao bóc ra một tờ lá sen, tiện tay đút một miếng bánh vào miệng Cố Tam Thanh.

Chân mày Lâm An nhướng một cái, khăn che mặt nhìn không rõ thần sắc.

Bỗng nhiên, Viễn Chỉ trên lưng Quý Dao đột nhiên chấn động.

Hắn ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn.

Lâm An một tay với ra sau nắm lấy thanh kiếm nặng, hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Quý Dao cau mày, không dấu vết vòng tay bảo hộ Cố Tam Thanh đang mặt mày mờ mịt trước người, nói nhỏ: "Cẩn thận chút, huynh có cảm giác..."

"Có người đang theo dõi chúng ta."

Trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai.

Có người đôi môi khẽ mở, cười nói: "Tiểu sư tổ? Còn nhỏ như vậy, đã lại một tiểu sư tổ —— "

"Hửm?". Nàng nở nụ cười: "Cư nhiên đã là trúc cơ?"

Thanh âm nàng thực nhẹ nhàng, tựa như nước tựa như lụa, từng tấc từng tấc chảy vào tai người bên cạnh, như cây tử đằng quấn lên thân cây cao.

Đối diện nàng là người hắc y tóc đen, mặt mày băng lãnh, không nói một lời.

"Không thú vị, không thú vị." Nữ tử cười khanh khách nói.

Nàng bộ dạng tinh xảo, mị nhãn như tơ, đầu ngón tay sơn màu đỏ tươi.

"Suýt chút nữa bị phát hiện rồi, sư tổ này được lắm ——" Nàng xoa môi mà cười, bỗng nhiên mở to mắt. "Lớn lên thật tuấn tú."

Người áo đen gõ nhẹ chén trà, lạnh lùng nói: "Chuyến này lên kế hoạch không dễ, ngươi đừng gây chuyện."

Một bên còn có người nhíu lông mày: "Trường Ly nói phải. Đây chính là đại đệ tử dưới trướng Thanh Hàn chân nhân, Song Xa chân nhân Quý Dao. Đồ Mi, ngươi cũng đừng có hồ đồ."

"Thôi đi, các ngươi đừng có lo lắng... Bổn tọa chưa bao giờ hồ đồ." Đồ Mi hướng Quý Dao xa xa liếc mắt một cái, đầu lưỡi khẽ uốn.

Bổn tọa trước giờ quậy phá đều có kế hoạch.

Sắc đẹp trước mặt, không ăn, chẳng phải thiệt thòi?

.

Tác giả có lời muốn nói: Ta tuyên bố ta chính là phe 1V1, mỗi một cp trong truyện đều là 1V1, dù sao đến cải xanh còn có củ cải thương, các người nói xem có phải không nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro