Chương 36: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh

Đã một tuần kể từ khi Quý Thận Viễn hoàn thành việc thu mua trang trại, điều này hoàn toàn không đúng với hứa hẹn ban đầu với Úc Dã là sẽ về nước trong ba bốn ngày.

Tuy rằng mỗi ngày đều trò chuyện với Úc Dã, cậu cũng chưa từng thúc giục hắn, nhưng Quý Thận Viễn vẫn từ trong giọng điệu nhìn như không có gì bất thường của Úc Dã mà nghe ra chút ủy khuất, đã hứa ba bốn ngày giờ lại biến thành một tuần, Úc Dã giận dỗi cũng có lý, nhưng cậu cho rằng Quý Thận Viễn đang giải quyết công việc của công ty, cho nên cũng không phát giận với hắn.

Úc Dã càng như vậy, tâm Quý Thận Viễn lại càng mềm, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cậu, chuyện ở bên này vừa giải quyết xong, hắn liền không chút nghĩ ngợi bay trở về nước.

Quý Thận Viễn không gọi điện trước cho Úc Dã, cho nên thẳng đến khi hắn đuổi tới đoàn phim thì mới biết được cậu cũng không có ở đó, mà đã xin nghỉ.

Đạo diễn Trần Dịch nói với Quý Thận Viễn: "Tôi nghe người đại diện của Úc Dã nói khoảng thời gian này Úc Đã rất bận, lúc nhận phim thì đồng thời công ty bọn họ cũng đang chuẩn bị buổi hòa nhạc cho cậu ấy, có đôi khi cậu ấy diễn xong sẽ vội vàng chạy đến công ty tập luyện. Bây giờ càng lúc càng gần buổi biểu diễn, Úc Dã có xin phép với tôi mấy lần, tôi thấy cậu ấy là thật sự bận rộn, nên giảm bớt suất diễn của cậu ấy vào buổi sáng, hiện giờ cậu ấy không có ở đoàn phim, chắc là đang tập luyện ở công ty rồi."

Sau khi nghe xong Quý Thận Viễn vừa tức giận vừa đau lòng, bận như thế tại sao không nói với hắn, hằng ngày giọng nói lúc trò truyện với hắn vẫn tràn đầy năng lượng, sớm biết như vậy đã không đầu tư vào bộ phim này, vô duyên vô cớ gia tăng lượng công việc cho Úc Dã.

Lúc này hắn nơi nào còn nhớ tới lúc trước đầu tư phim chính là vì có thể tiếp xúc với Úc Dã, nếu không phải có bộ phim này, còn không biết đến khi nào bọn họ mới có thể ở bên nhau.

Hắn nói chuyện với Trần Dịch một lát, nhờ anh ta đã tận lực chiếu cố Úc Dã, điều chỉnh thời gian quay phim rộng rãi hơn một chút, để báo đáp, Quý Thận Viễn có thể đầu tư thêm hai mươi triệu.

Trần Dịch cười đến miệng cũng không khép lại được, sau khi khách khách khí khí tiễn Quý Thận Viễn đi, anh ta gọi cho phó đạo diễn và người điều phối mở họp, điều chỉnh lại suất diễn của Úc Dã.

Sau khi Quý Thận Viễn rời khỏi đoàn phim, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, khoảng thời gian này bị thiếu ngủ nghiêm trọng, thường xuyên tập thể hình như hắn cũng có chút chịu đựng không nổi.

Trạng thái mỏi mệt như vậy căn bản không thích hợp để lái xe, Quý Thận Viễn gọi điện thoại cho tài xế, để tài xế lái xe đến đoàn phim đón mình, bản thân hắn thì ngồi vào ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lúc chờ đến nơi hắn đã ngủ thiếp đi, tới khi tài xế gõ lên cửa kính mới đánh thức hắn dậy, giấc ngủ ngắn ngủi chẳng những không giúp tinh thần của hắn tốt lên, mà ngược lại còn cảm giác khắp người đều đau nhức, mềm oặt không có sức lực.

Hắn hạ cửa sổ xe, đưa chìa khóa cho tài xế: "Đến Giải Trí Thụy Thiên."

Tài xế thuần thục khởi động xe, Quý Thận Viễn nhắm hai mắt lại, đại khái nửa giờ sau thì đã đến Giải Trí Thụy Thiên.

Giải Trí Thụy Thiên là công ty quản lý của Úc Dã, thực lực mạnh mẽ, nắm giữa lượng lớn tài nguyên bài hát phim ảnh, sản xuất âm nhạc rất lợi hại, từ phát hành album đến tổ chức concert, hầu như là một con rồng dịch vụ, mỗi năm đều có thể hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi ước mơ đổ xô đến đây.

Úc Dã khác với mấy người nghệ sĩ khác là phải bắt đầu từ thực tập, xuất thân quyết định sự khác biệt, lúc trước vừa ký hợp đồng cậu đã bắt đầu xuống tay làm album, hoàn toàn bỏ qua phần huấn luyện.

Vốn dĩ mẹ Úc muốn thành lập cho Úc Dã một studio, nhưng chủ tịch Thụy Thiên và ba Úc Dã là bạn tốt, hơn nữa các loại tài nguyên của Thụy Thiên vừa vặn là thứ Úc Dã cần nhất vào lúc ấy, cho nên Úc Dã từ chối mẹ Úc mà lựa chọn Thụy Thiên.

Sự thật chứng minh lựa chọn của cậu không sai, khi mới vào cậu đã nhận được sự chiếu cố tốt nhất, tài nguyên cũng vẫn luôn là nhiều nhất, điều duy nhất không thế nào hài lòng chính là người đại diện và trợ lý.

Quý Thận Viễn không hiểu những điều đó, hắn không biết Úc Dã ở Thụy Thiên xưng vương xưng bá như thế nào, chỉ nhìn thấy người đại diện và trợ lý đối đãi chậm trễ với Úc Dã, đương nhiên cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với công ty quản lý này.

Đặc biệt là liên quan đến các vụ bôi đen trên mạng của Úc Dã, hắn đối với Thụy Thiên càng không có thiện cảm, lão cán bộ Quý Thận Viễn không biết rằng dù quan hệ công chúng có tốt đến đâu cũng không thể khiến tất cả mọi người đều thích Úc Dã, nhóm anti luôn có thể tìm được đủ loại lý do để bôi đen một người, kỳ thật Thụy Thiên đã làm rất tốt.

Quý Thận Viễn không thích Thụy Thiên, cho nên hắn cũng không muốn đi vào, mà gọi điện cho Úc Dã.

Khi di động vang lên cũng là lúc Úc Dã đang luyện tập vũ đạo cho buổi biểu diễn, cậu nghiêm túc đi theo giáo viên vũ đạo một lần rồi lại một lần tập luyện, cả người đều là mồ hôi.

Nghe tiếng nhạc chuông độc quyền của Quý Thận Viễn vang lên, Úc Dã phản xạ có điều kiện mà dừng tập luyện, mỉm cười chạy đến khu nghỉ ngơi cầm di động lên, nào còn hình tượng vừa ngầu vừa đẹp trai như vừa rồi.

"Lão Quý, sao lúc này anh lại gọi điện thoại cho em? Anh đã trở về rồi sao?"

Lúc Quý Thận Viễn còn ở nước A, đô chênh lệch múi giờ với trong nước, lại không muốn quấy rầy công việc của Úc Dã, nên hắn luôn gọi điện thoại cho cậu vào buổi sáng, bây giờ giữa trưa mới gọi tới, Úc Dã lập tức nghĩ tới khả năng hắn đã trở về.

Quý Thận Viễn nghe thấy giọng nói của Úc Dã, cảm giác mỏi mệt đều tan đi hơn nửa, hắn không tự giác mà mềm xuống: "Đúng vậy, anh trở về rồi, bây giờ đang ở dưới lầu công ty em."

Úc Dã nghe xong những lời này, liền cầm lấy áo khoác mỏng xoay người chạy ra ngoài, giáo viên vũ đạo ở phía sau gọi cậu: "Tiểu Dã! Em đi đâu vậy?"

Úc Dã đưa lưng về phía anh ta lắc lắc di động, lớn tiếng trả lời: "Thầy Tưởng, bạn em tới tìm, em ra ngoài một chuyến đây."

Âm thanh nhảy nhót vui sướng cách thật xa cũng có thể nghe được, thầy Tưởng lắc đầu, nhìn thấy Úc Dã như vậy, nhất định là đang yêu rồi.

Quý Thận Viễn cúp điện thoại không quá vài phút, đã nhìn đến Úc Dã cấp tốc từ công ty chạy ra, cậu nhìn xung quanh một chút, lúc nhìn đến bên này, hai mắt liền sáng lên.

Quý Thận Viễn hạ cửa sổ xe, vẫy tay với Úc Dã.

Úc Dã giống như một viên đạn pháo nhỏ mà bay vọt lại đây, sau khi mở ra cửa xe thì liền ngồi vào, nhìn cũng không nhìn tài xế phía trước, cả người đã thò tới ôm lấy Quý Thận Viễn.

"Lão Quý ~~ em rất nhớ anh ~~ sao bây giờ anh mới trở về nha?"

Quý Thận Viễn bị sự nhiệt tình ấy làm cho giật mình, sau đó liền bật cười hăng hái ôm lấy mặt trời nhỏ.

Trên người Úc Dã mang theo mồ hôi, nhưng Quý Thận Viễn một chút cũng không cảm thấy khó chịu, hắn hôn lên vành tai cậu, hỏi: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Anh cũng không chạy mất."

Úc Dã siết chặt cánh tay, Quý Thận Viễn vòng tay ôm eo cậu có chút không thoải mái, hắn nghĩ thầm tư thế ôm gấu này của Úc Dã vẫn nên sửa cho cậu đúng lại.

Hắn rút khăn giấy lau mồ hôi cho đối phương: "Sao ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Úc Dã cầm lấy khăn giấy tùy ý lau một phen, không để ý chút nào nói: "Không có việc gì, vừa rồi đang tập luyện thôi." Nói xong lại thò qua định hôn.

Quý Thận Viễn đẩy cậu ra, nói: "Đừng nháo, còn có người khác."

Úc Dã lúc này mới nhìn thấy tài xế ngồi trên ghế điều khiển phía trước, cậu không chút nào ngại ngùng: "Sợ cái gì, chỉ là hôn môi, cũng không phải là làm chuyện xấu gì."

Quý Thận Viễn bất đắc dĩ, Úc Dã hào phóng như vậy, hắn nhưng không muốn để người khác nhìn bọn họ hôn môi.

Hắn vuốt ve mái tóc mới cắt của Úc Dã, ngắn ngủn có chút ngứa tay, vừa ngứa vừa ướt, đều là mồ hôi.

Tài xế vốn tưởng rằng hai người ôm nhau là xong rồi, không ngờ lại còn càng thân mật hơn, đứng ngồi không yên muốn xuống xe nhường không gian lại cho hai người, rồi lại sợ Quý Thận Viễn còn phải dùng xe, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Quý Thận Viễn nói: "Lái đến bãi đỗ xe ngầm, anh đi về trước đi."

Tài xế như được đại xá, nhanh chóng lái xe đến bãi đỗ xe, lúc mở cửa xe cũng không quay đầu nhìn lại, mà có nhìn thì cũng không dám nhìn về phía sau.

Bãi đỗ xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đang xa dần của tài xế, còn có tiếng hít thở của hai người bên trong xe.

Úc Dã thấy người đi rồi, liền tiến đến gần, lần này Quý Thận Viễn không đẩy cậu ra, mà một tay đỡ lấy ót cậu hôn lên.

Nụ hôn sau nhiều ngày xa cách, khiến hai người cũng có chút kích động, suýt chút nữa đã khiến gỗ khô bóc lửa, khi dừng lại, hô hấp của hai người cũng trở nên dồn dập.

Hai mắt Úc Dã sáng quắc nhìn chằm chằm Quý Thận Viễn, cậu duỗi tay sờ mặt hắn, trông thấy mắt hắn tràn đầy tơ máu, đau lòng nói: "Mấy ngày nay có phải ngủ không đủ giấc không? Có mệt không?"

Quý Thận Viễn có chút chịu không nổi bạn trai nhỏ nhiệt tình như vậy, nhưng trong lòng lại được an ủi, thời điểm mỏi mệt, có người nhớ thương mình, quan tâm mình như vậy, có là người sắt cũng sẽ tan chảy thôi.

"Ừm, hơi mệt một chút."

Úc Dã nắm lấy tay Quý Thận Viễn, nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, tính toán thời gian, nói: "Sắp 4 giờ rồi, em gọi điện thoại xin phép, chúng ta về nhà đi."

Nói xong không đợi Quý Thận Viễn ngăn cản, cậu liền gọi cho giáo viên vũ đạo, đối với tiểu thiếu gia mà nói, lúc này không có gì quan trọng hơn Quý Thận Viễn.

Cậu nói mấy câu xin nghỉ phép, nếu là người khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng xin nghỉ như vậy, nhưng đối với tiểu bá đạo Úc Dã mà nói, chỉ cần cậu mở miệng, đừng nói là xin nghỉ, cho dù buổi hòa nhạc gần ngay trước mắt không mở cũng không có người dám nói cậu, tiểu thiếu gia có tính tùy hứng của tư bản.

Thầy Tưởng bất đắc dĩ đồng ý cậu xin nghỉ, nghĩ thầm ngày mai phải đến luyện thêm, bằng không buổi biểu diễn thất bại, cảnh tượng này khẳng định sẽ vô cùng đẹp.

"Lúc này xin nghỉ thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không em đi lên tập luyện đi, anh ở trên xe chờ em, thuận tiện chợp mắt một lát."

Úc Dã lời lẽ chính đáng nói: "Không được, ngủ trên xe sẽ khó chịu, anh bằng lòng dằn vặt bản thân, nhưng em thì không nguyện ý dằn vặt bạn trai mình."

Quý Thận Viễn sửng sốt, thấp giọng cười ra tiếng, bạn trai đau lòng cho mình, cảm giác này thật không tồi.

Hắn không nhịn được lại trao cho Úc Dã một nụ hôn dài, Tiểu Dã tốt như vậy, rốt cuộc hắn có phúc khí gì, kiếp trước làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gặp được cậu?

Hai người thân mật một lúc, Úc Dã mơiz đổi tới ngồi trên ghế điều khiển, lấy danh nghĩa rằng mệt mỏi không thể lái xe, rồi lái thẳng về phía nhà mình.

Quý Thận Viễn không đổi vị trí, ngồi ở phía sau, thỏa mãn nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Úc Dã, sau đó hắn phát hiện trên làn da sau tai của có Úc Dã hai chữ.

J.Y.

Hắn hỏi: "Tiểu Dã, chữ cái phía sau lỗ tai của em là chuyện gì vậy?"

Úc Dã ngừng đèn đỏ ở ngã tư, quay đầu cười với hắn: "Một tuần trước, là chữ cái đầu của tên chúng ta, đẹp không? Đây chính là Trần Tony xăm cho em đó."

Trần Tony là ai Quý Thận Viễn không biết, hắn chỉ biết hiện tại trong lòng hắn tràn đầy tình ý sắp nổ mạnh không biết nên kể ra như thế nào, Tiểu Dã làm sao có thể tốt như vậy ngọt ngào như vậy? Hắn sắp bị ngọt làm ê răng rồi.

Hai người, một người chơi âm nhạc, một người chơi tranh chữ, lại nói tiếp đều coi như là nghệ thuật gia, trong xương cốt đều chứa đựng lãng mạn, chỉ là loại lãng mạn này cũng không thể so sánh với nhau, nhưng lần này thật thần kỳ bởi vì một xăm.

Mờ mịt khắc tên đối phương vào trên người, Quý Thận Viễn cảm thấy lãng mạn muốn chết, hắn nghĩ khi nào đó cũng đi xăm một cái, xăm vào vị trí trái tim, vừa bí ẩn vừa lãng mạn.

Hình xăm này khiến lòng Quý Thận Viễn tràn đầy vui mừng không thể biểu đạt hết, chỉ có thể yên lặng nắm lấy tay Úc Dã.

--------------------------------

1972023

季慎远 (Jì shènyuǎn): Quý Thận Viễn

郁野 (Yù yě): Úc Dã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro