CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy lời khai xong, cảnh sát cũng đem hai thi thể đi, căn hộ đối diện tạm thời giăng dây vàng cách ly, để cảnh sát tùy thời có thể đến đây tìm bằng chứng. Tầng này ba phòng đều thuộc sở hữu của một người, lúc đến đây thuê Triều ca cũng đã lân la làm quen, quả thật cảm thấy chị chủ đó có chút lợi hại. Tự nhiên bây giờ căn hộ lại thành hung trạch , tuy tức giận nhưng vẫn đến trấn an hai vị khách thuê , rồi còn chủ động giảm bớt tiền thuê nhà.
Lăn lộn nửa ngày, trời đã tối rồi, Triệu ca đóng cửa lại, nằm liệt trên sô pha vặn ra chai nước uống lên mấy ngụm, đối với Bạch Ngọc Trạch nói: “Kỳ thật chúng ta có thể đổi chỗ thuê……"
Xúi quẩy quá mà! Người bình thường dù có được giảm tiền thuê nhà cũng bỏ chạy. Huống hồ tiền thuê là công ty trả . Trước đó anh đã chuẩn bị tâm lí về sự khó chìu của mỹ nam , nhưng lại không ngờ tới cái gì mà khó chìu, trong mắt ánh Triệu ca, Bạch Ngọc Trạch từ mỹ nam đã thăng cấp thành tiểu thiên sứ, quả thật đẹp người đẹp nết là có thật. Anh nghĩ tiểu thiên sứ đang cần tiền gấp liền chủ động đưa 1000 tiền phí giảm ra mà nói" anh đưa cậu cầm trước, chờ khi kí hợp đồng rồi , tiền sẽ thêm mấy vạn nữa .... Dù sao bây giờ cũng hơi căng, chờ khi cậu phát sóng chương trình thì sợ gì thiếu tiền nữa!!! Bạch, Bạch thiếu, anh về sau sẽ kêu cậu là Bạch thiếu. Câu này Triệu ca nói thật lòng , cậu đừng cảm thấy tiền tục , tiền chính là mục đích để ta có động lực đó! Cậu xem nhiều đại võng hồng, kiếm tiền rất nhiều từ công ty , nhưng xoay đầu lại nói đó là tiền dơ này nọ chửi ngược lại công ty . Thành Vũ sẽ không ép buộc cậu chuyện gì, nhưng cũng không nhịn ai cả, cậu cứ là con người thật của mình là được, cậu hiểu ý anh chứ?"
Bạch Ngọc Trạch cười cười, trong mắt tràn ra một tia ấm áp.
Cậu cũng không làm ra vẻ , liền cầm tiền mà nói
" Sự thật mất lòng, tôi cảm ơn lời này của Triệu ca."
" Đừng khách khí, đều là người một nhà" . Vẻ mặt Triệu ca hớn hở.
" Đã trễ thế này chắc cũng đói rồi phải không, để anh đặt bàn ở Đỉnh xuân lâu ,sau đó gọi người bên bộ pháp vụ tới , chúng ta vừa ăn vừa kí hợp đồng, chuyện này đừng để chậm trễ."
Bạch Ngọc Trạch nhớ lại thời khoá biểu , tối nay cậu có hai tiết , là môn học tự chọn ngành giám định và thưởng thức điện ảnh thế giới, đó chính là xem liên hoan phim bằng ngoại ngữ , rồi lại phân tích văn hoá , ngôn ngữ trong những bản điện ảnh, xem nó phản ánh về chuyện gì.
Cậu là con Mị ma không còn gánh nặng học hành nên cúp hai tiết mà không cần suy nghĩ nhiều, liền gật gật đầu
" Cũng được".
Triệu ca lập tức gọi cho bộ pháp vụ soạn hợp đồng , một tay rảnh rỗi để trên bàn trà sờ vào đồ trang trí.
Chỉ là hành động vô thức, nhưng khi tay đụng vào con Garfield, Triệu ca bỗng ngớ ra, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng alo mới kéo linh hồn nhỏ bé của anh trở lại.
" Cái bà nội choa nó!!!"
Nhân viên bộ pháp vụ cùng anh quan hệ không tệ, nghe anh chửi thề , cũng liền chửi lại ngày
" Ông trẻ trâu sao? Con tôi 3 tuổi cũng không trẩu bằng ông."
Triệu ca chán chả thèm nói, mà đem con Garfield cỡ trái trứng gà cẩn thận cầm lên đánh giá, sau đó lại kề đến mũi ngửi ngửi, chính là đôi mắt liền trừng lớn.
" Thật điên mà,  khắc bằng cà rốt cũng được sao?"
Nhân viên bộ pháp vụ : " ???? Khắc cái gì bằng cà rốt???"
Triệu ca: “…… Đợi chút tôi gọi lại ông sau. !”
Nhân viên bộ pháp vụ :" alo alô? Con mẹ nó dám cúp? Triệu Chính Nghĩa con mẹ mày!!!"
Triệu ca cúp điện thoại thì liền mở ra chế độ camera sau đó ngồi chồm hổm dưới sàn nhà đặt con Garfield lên bàn trà sau đó xoay trái xoay phải tìm góc độ mà chụp vài tấm , cả người đều khẩn trương vội vàng vào WeChat của  nhân viên bộ pháp vụ khi nãy gửi qua
Nói thật, tỉa hình bằng đồ ăn Triệu ca thấy không ít , hậu nhân ngự trù trong tiết mục còn tỉa phượng hoàng! Nhưng đồ ăn tỉa hình không nhìn kỹ thì thấy đẹp nhưng khi nhìn một chút sẽ nhận ra ngay , chỉ là con Garfield này khiến anh chấn động, không chỉ hoa văn , mà còn là hình dáng, quả thật dưới ánh đèn điện thoại nó cứ như ngọc thạch ! Nếu không phải anh cảm giác ướt lạnh khi cầm thì sẽ không nhận ra , mũi còn ngửi được chính là mùi cà rốt .
Triệu ca cực ghét cà rốt , nhưng hôm nay nhìn con Garfield anh chỉ muốn một ngụm mà nuốt nó vào bụng . Triệu ca vội vàng xoay sang Bạch Ngọc Trạch mà hỏi
" Bạch thiếu! Cái này là cậu tỉa đúng không?"
Quả thật tâm tình Triệu ca cực kì kích động , giống như ra đường nhặt được cục vàng nhưng vào nhà rửa thì nó lại hoá thành kim cương . Mẹ ơi, hạnh phúc quá đi thôi...
Bạch Ngọc Trạch nhìn ánh mắt tha thiết của Triệu ca thì từ tốn gật đầu.
Vừa được cái gật đầu xác nhận, tâm tình của Triệu ca muốn bay thẳng lên chín tầng mây mà nhảy múa, nhưng cùng lúc chuông điện thoại réo lên làm ảnh bừng tỉnh, nhìn vào thì thấy là tin nhắn mới mà đồng nghiệp rep , tay có hơi run rẩy mà mở ra coi
Trịnh Hoàng là đứa mù luật: 【 cái mẹ gì đây, Triệu béo mỗi ngày mày than hết tiền , hết bạc vậy mà dám mua ngọc ? 】
Trịnh Hoàng là đứa mù luật: 【 từ từ……】
Trịnh Hoàng là đứa mù luật: 【 mày mới nói cái này là cà rốt tỉa ra? Là con mèo này sao?  】
Trịnh Hoàng là đứa mù luật: 【 tao không tin! 】
Trịnh Hoàng là đứa mù luật: 【 alo, aloooo??? 】
Ta là anh Triệu : 【 ha ha ha ha ha ha 】
Ta là anh Triệu: 【 tao nhặt được bảo a ha ha ha ha 】
Trịnh Hoành là đứa mù luật: 【……】
Ta là anh Triệu : 【 nói túm lại là mang hợp đồng đến Đỉnh xuân lâu nhanh lên! Mang cái loại hạng B , và chi phiếu 15 vạn, đừng quên đó! 】
Trịnh Hoành là đứa mù luật: 【…… ông điên hả? Cho người mới hợp đồng  cao  ]
Bộ pháp vụ đang chuẩn bị tan tầm , liền có người thấy Trịnh Hoành có vẻ không đúng liền nhiều chuyện hỏi
" Có chuyện gì vậy? Không phải có người mời cậu đi Đỉnh xuân lâu hay sao? Sao sắc mặt như táo bón vậy?"
Trịnh Hoàng liền ném điện thoại lên bàn cái cốp
" Mẹ nó ! Hèn gì sao Triệu béo có thể sáng chảnh mà mời chứ, là Hồng Môn Yến ....!!!"
Y cũng không nói rõ ràng , vì chuyện này cũng phải có tính bảo mật. Hợp đồng ở Thành Vũ cũng chia thành nhiều cấp độ ABCDE .
Hạng A chính là đại lưu lượng,  từ bên công ty khác chiêu mộ lại đây, phí hợp đồng cùng lương đều chia tương đối khả quan, trên mạng không ai không biết, giá trị con người hơn trăm triệu  , giống như A thiêm đại lão.
Hạng B là đối với người mới tiềm  năng, mỗi chủ quản đều có cơ hội, phí hợp đồng cao nhất là 15 vạn , điều lệ hợp đồng tương đối thoải mái. Là người mới nếu nổi thì dễ nói chuyện . Còn nếu không nổi được thì chủ quản cũng bị kéo theo mà liên lụy.
Trịnh Hoành cảm thấy, Triệu Chính Nghĩa phỏng chừng là đập nồi dìm thuyền, hợp đồng hạng B, đây là người thế nào mà có thể khiến gã béo Triệu Chính Nghĩa gấp gáp như vậy?
Nửa giờ sau.
Trịnh Hoành mang theo hợp đồng hạng B và hạng C , cùng với chi phiếu 15 vạn đến Đỉnh xuân lâu.
Y cùng gã béo Triệu Chính Nghĩa nhận thức đã nhiều năm,cả hai năng lực đều giống nhau, ở Thành Vũ cũng được coi là nguyên lão, nếu Triệu béo mà thần kinh làm loạn thì y thật không đành lòng.
Người phục vụ nhanh chóng bước ra chào đón
“Tiên sinh , ngài có hẹn trước sao?”
Trịnh Hoành: “Ở phương thảo các.”
Người phục vụ ánh mắt sáng lên: “ Mời ngài đi hướng này.”
Trịnh Hoành đi theo hướng của phục vụ , vừa đi vừa nghĩ thái độ phục vụ ở đây thật tốt, không nhìn trang phục mà đối xử.
Đi một chốc lát , người phục vụ dừng tại phương thảo các, nhẹ đẩy cửa ra giùm , ánh mắt lia vào bên trong mới lưu luyến quay đầu đối với  Trịnh Hoành nói: “Mời ngài vào, chúc ngài dùng cơm vui vẻ.”
Trịnh Hoành: “…… Cảm ơn.”
Nếu lúc này y còn không nhận ra ý tứ của người phục vụ , y đúng là mù. Giọng của Triệu Chính Nghĩa từ bên trong truyền ra: “Lão Trịnh? Là lão Trịnh sao? Mau vào,  chờ ông nãy giờ!”
Trịnh Hoành liếc một cái xem thường: “Đừng gọi tôi là  lão Trịnh, tôi mới 30……”
Câu phía sau tự dưng mất âm,Trịnh Hoành nhìn sườn mặt người ngồi đối diện Triệu béo mà á khẩu, chân cũng như đóng cọc tại chỗ. 
Bạch Ngọc Trạch đang cúi đầu xem menu , làn da trắng tinh như ngọc, mặt mày mỹ mạo, hàng lông mi hơi hạ  chiếu ra một đoạn bóng râm, đường cong sóng mũi lưu loát , cánh môi phía dưới lại hồng hào . Một sợi tóc đột nhiên từ trán rơi xuống, cậu đưa tay vén nhẹ lên sau đó xoay đầu mà nhìn qua.
Trịnh Hoành dùng cả tay và chân mà tìm vị trí ngồi xuống, Triệu ca rót cho y  ly trà, y liền cầm lên mà uống một ngụm sau đó liền phun ra, má nó nónggggggg !!!!!!!
Triệu ca: “Ai nha, có sao không? Ông chờ tôi kêu phục vụ lấy li đá.!”
“Không cần không cần!” Trịnh Hoành mặt mũi mất hết vội vàng giữ chặt Triệu béo, nếu gọi phục vụ hẳn người ta sẽ biết lí do vì sao y bỏng lưỡi...
Càng nghĩ càng muốn chửi thề, đậu phộng! Đã hơn 30 vậy mà nhìn soái ca lại mất hồn, đúng là mặt mũi vứt ống cống mà.
Triệu ca nhìn y ý vị thâm trường cười, chờ ý hết thẹn mới ho khan một tiếng: “ Nào nào , để tôi giới thiệu mọi người làm quen nhà. Đây là Trịnh Hoành anh em tốt của anh cũng làm ở Thành Vũ nhưng trong bộ pháp vụ. Còn đây là Bạch Ngọc Trạch Bạch thiếu , sinh viên top 2 chuẩn bị kí hợp đồng."
Bạch Ngọc Trạch: “ Chào anh.”
Trịnh Hoành mặt đỏ như cà chua, ánh mắt lập loè , nhưng không dám nhìn Bạch Ngọc Trạch : “ Chào cậu, chào cậu.. cậu khoẻ ... khỏe chứ !”
Giàng ơi!! Triệu béo tại sao vận khí lại tốt đến thế? Vậy mà là sinh viên top 2 , y nghi hoặc tại sao trên tin tức không có tin " trai đẹp học giỏi" ? Theo lý , người như cậu phải nổi tiếng lắm, đâu có tới lượt Triệu béo .
Một bữa cơm ăn không thấy ngon, phục vụ thì thay phiên nhau đưa nước đưa trái cây đưa khăn lông, ân cần chu đáo như hầu hạ lão phật gia , cứ như họ đang dùng tiệc cung đình vậy.... vẫn là lời nói kia, dù có ăn mấy vạn chưa chắc được hầu hạ như lần này.
Bữa ăn này chỉ có Bạch Ngọc Trạch là ăn đến bình thường , vì nhân viên đều chăm sóc cho cậu . Còn Triệu Chính Nghĩa cùng Trịnh Hoành không quen được hầu hạ và cũng không có cái gọi là ' Khí chất quý tộc' nên cảm thấy không được tự nhiên.
Chính là nhìn Bạch Ngọc Trạch xong , Trịnh Hoành liền dùng ánh mắt ra hiệu với Triệu béo , gần ngươi đủ lớn ha, một người như vậy mà ngươi không biết xấu hổ lôi kéo làm võng hồng? 15 vạn tiền ký hợp đồng? Làm vậy cũng làm được nữa hả????
Triệu ca chỉ đạm đạm cười, ẩn sâu công cùng danh.
Trong lòng cảm tạ ba người thân thích  kỳ ba kia của nam thần ! Anh phải về thắp hương vái họ như vái tổ tông mới được!
Ăn xong bữa cơm, ký xong hợp đồng, Triệu ca thập phần khoe khoang mà đem con mèo Garfield bằng cà rốt đưa ra trước mặt Trịnh Hoành.
Chỉ cho nhìn không cho sờ, anh phải mua hộp trang sức bỏ nó vào đó, nó mà bị hư anh tiếc lắm.
Trịnh Hoành đánh giá nửa ngày, vẫn như cũ cảm thấy không thể nào là cà rốt ? Cảm xúc ôn nhuận nhu hòa,động tác của cái tượng y hệt mèo Garfield, cho dù là điêu khắc bằng ngọc thạch , làm ra được phải thuộc hàng đại sư!
Từ từ ——
“Như thế nào lại có mùi ?”
Triệu ca không chờ y kề mặt lại gần , anh đã nhanh chóng đóng nắp hộp lại , ôm vào ngực như bảo bối.
Ở đầu vai Bạch Ngọc Trạch , mèo béo sung sướng mài mài móng vuốt.
Xem ra nhân loại thích pho tượng của nó....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei