† CHƯƠNG 6 †

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" mĩ nữ ! Mạn phép hỏi , ta có thể ngồi đây ko " một chiếc quạt đặt nhẹ dưới cằm nàng nâng lên
Một nam nhân bận y phục xanh ngọc bích , tóc được vấn lên gọn gàng còn được cài thêm một cây châm xanh ngọc. Khuôn nặt tuấn tú cộng với thanh âm lả lơi dễ nghe , đây đích thị là "hoa hoa công tử"trong truyền thuyết

"quanh đây còn rất nhiều bàn" ám chỉ trả lười cho câu của ngươi ! Ko dc!
" nhưng bàn đó đã được đặt rồi nha ! Chúng ta ngồi ghép bàn có dc ko!" Ám chỉ nhưng ta thích ngồi đây , ngồi cạnh ngươi
Hai người nhìn nhau cười trừ, nàng thì muốn đuổi ,hắn thì kiên quyết ko đi .chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt mà cãi nhau
" Lục Nhất ! Chẳng lẽ cả một nữ hài ngươi cũng ko tha sao"
Nàng nhìn người vừa nói , hắn một thân y phục đen cả người toát ra khí chất của nam tử nơi xa trường

Nàng gật đầu với lời nói của hắn nhưng nhớ ra việc thân thể này đã 16 tuổi rồi liền quay lại phản bác
" êy ! Ta ko phải nữ hài ! Ta là cô nương 16 tuổi rồi ... "
" Cơ nhi ? " hắn đột nhiên đến gần nàng đẩy tên hoa hoa công tử kia ra
Nàng bất ngờ lần trước Ải Hổ cũng Gọi nàng là cơ nhi ! H lại có cả hắn nữa . Chẳng nhẽ hắn cũng quen biết thân chủ của thể xác này sao
" sao...sao ngươi biết tên trước đây của ta !"
Hắn nắm lấy tay của nàng mặt bày ra vẻ không dám tin
" nàng ko nhớ ta sao? " nàng lắc đầu " được nàng nghe cho kĩ ta là Hoắc Cẩm Thành !! Cũng chính là người mà ba năm trước nàng hứa sẽ thành thân sau khi ta dẹp loạn quân phía Bắc ." Giữ vai nàng" nàng từng hứa với ta ở TÚY THANH LẦU rằng ! Nếu ta trở về nguyên vẹn sau khi cầm quân dẹp loạn phía bắc thì sẽ gả cho ta. Cơ nhi! ta dùng ba năm...ba năm để dẹp loạn quân phía Bắc , ba năm trở thành chiến thần . Ba năm gặp qua vô vàn mĩ nữ.... nhưng lòng ta chỉ có nàng. Đến lũc nàng thực hiện lời hứa rồi . Gả cho ta đi...."
Lời hắn nói ra làm nàng choáng váng, cái quái gì .... Tự nhiên ở đâu tên này mọc ra nói cái gì vậy. Mà cho dù có hứa thật , thì lúc đó thân thể này cùng lắm chỉ là một nữ hài 13 tuổi . Ko lẽ hắn thật sự tin để rồi giữu ong lòng lời nói của nữ hài chưa thành niên
" Cẩm Thành !ngươi muốn tranh giành nữ nhân với ta sao !" một nam nhân áo trắng kéo Cẩm thành ra khỏi người nàng.
Nàng nhìn lên , là nam nhân tối qua giúp nàng . Nàng kéo tay áo hắn lại hỏi
" huynh là người tối qua đúng ko! "
" ừm...là ta " Bạch Nhật gật đầu cười với nàng
Nàng gần như si ngốc với vẻ ngoài ko vướng bụi trần của hắn. Đặng biệt là đôi mắt hổ phách lạnh của hắn
" Cơ Nhi ! Nàng đừng để vẻ ngoài của hắn ta gạt. Hắn là con hồ yêu 9 đuôi "
Cẩm Thành kéo nàng về phía hắn , bạch nhật lại kéo tay còn lại của nàng . Nhìn qua chả khác gì tình tay ba
" ai za! Chuyện này là sao? " Lục Nhất giúp nàng giải vây " có gì từ từ ngồi xuống đàm đạo ko dc sao.! Nào...nào ngồi xuống "
Cả bốn người ngồi xuống Lục Nhất rót trà để trước mặt bốn người
" chuyện này đầu đuôi là như thế nào ! Nữ nhân này và các ngươi có quan hệ gì ? "
" nàng là hôn thê / nữ nhân của ta " đồng thanh
Hai người nhìn nhau điên cuồng giao tiếp bằng ánh mắt
" ồ ! Có nghĩa là cô nương đây là người mà Cẩm Thành hay nhắc tới , đối tượng thành thân " uống trà" còn là người mà hôm trước trên thuyền Bạch Nhật đã chọn là phu nhân "
Nàng ngồi nghe nhưng căn bản ko hiểu họ nói gì cái gì mà phu nhân rồi hôn thê
" khoan đừng nói nữa .... " nàng nói lớn " vị Hoắc công tử này, quả thực ta có tên cũ là Cơ , cũng từng ở TÚY THANH LẦU ....nhưng sảy ra một số việc ta hoàn toàn ko nhớ gì về ký ức trước đó. Còn nếu như trước đây ta thực đã hứa như vậy , thì ta mong ngài bỏ qua ....lúc đó ta chỉ đơn thuần là một nữ hài 13 tuổi mong ngài ko để trong bụng ." Quay qua bạch y" còn vị này , tối qua ngài mời ta cũng thưởng rượu ta thật sự ko biết là lúc mà ngài đang tìm phu nhân , hơn nữa ta cũng đã từ chối nên ko tính ...ko tính" nàng xua tay muốn đứng lên chạy
Nhưng chưa chạy được thù đã bị hai tên này lần nữa lầm chặt hai cổ tay
" ko thể bỏ qua! Vì nàng ta phải hi sinh bản thân trên chiến trường 3 năm , suýt chết ko biết bao nhiêu lần ! Ko thể nói một câu bỏ qua là bỏ qua" cười khẩy " vả lại cơ thể nàng từ đầu tới cuối đều bị ta nhìn thấy hết rồi.! Ta là đang chịu trách nhiệm"
" Ngươi!!!!" Nàng uất ức nhìn hắn ta
" thế thì sao? " Bạch nhật
" từ trên xuống dưới nàng đều bị ta nhìn thấy...ngươi ko ngại sao..."
" CHÁT "
Âm thanh vang trời do nàng gây ra, nàng vừa tát hắn.Nàng ko chịu nổi nữa , chẳng nhẽ nữ nhân ở đây rẻ dúng tới vậy sao
Mặt hắn đen lại , mắt lóe lên tia thâm độc tay nắm cổ tay nàng siết chặt như muốn bóp chết ai đó
" ý của ngài là chê ta bẩn ! Được ! Nếu vậy thì tốt nhất cả đời cũng đừng để gặp lại ta ! Để tránh bẩn mắt ngài " bước ba bước " và ta cũng tự cảm thấy ko xứng với hai người .... Hẹn ko gặp lại ! Cáo từ !" Nàng bước nhanh ra khỏi dịch quán
Nàng vừa đi vừa âm thầm khóc, cái này ko phải là đau lòng khóc ,mà đích thị là tức đến chảy nước mắt
Chẳng bao lâu nàng đã đi tới cửa khai phong phủ. Dù sao thì với cái bộ dạng này cũng chẳng thể đi đâu . Chạy nhanh vào nhà bếp trước con mắt khó hiểu của trương long vs triệu hổ nàng đi tìm nước rửa mặt ....ko thể để ai biết nàng khóc, nếu ko Triển Chiêu cũng sẽ biết lúc đấy ko biết phải giải thích thế nào
____dịch quán_____
" ngươi tưởng ta ko nhìn ra nàng còn là xử nữ sao " Bạch Nhật từ từ thưởng trà
" ngươi!!!" Cẩm Thành ngồi mạnh xuống ghế, bên má bị nàng đánh in rõ 5 ngón tay
" aiza! Ngươi nói vậy chẳng khác nàng nói nàng bẩn ! Nữ nhân.... Ko ai thích bị người khác coi thường vậy đâu" lục nhất lắc đầu
" nếu biết ! Sao lúc đó ko cản nàng lại mà an ủi " hắn siết chén trà trong tay
Bạch Nhật cười khẩy , đúng là như vậy .... Lúc đó hắn có thể lên tiếng thanh minh cho nàng! Nhưng hắn ko làm. Bởi như vậy nàng sẽ ko có thiện tốt với Cẩm Thành .... Con đường truy thê của hắn cũng sẽ bớt đi một tình địch
" so việc lấy lòng nàng thì để nàng hận ngươi sẽ tốt hơn ! " Bạch Nhật nói như một điều hiển nhiên
" NGƯƠI !!! KHỐN KHIẾP" hắn vứt cái chén trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan
Vậy mà hắn ko để ý lạu trúng chiêu của tên cáo già này.
Bạch Nhật ko phản bác lại chỉ đơn thuần lấy bình trà rót ra chén rồi thưởng thức tiếp
____Khai phong phủ_________
Nàng đi từ trong bếp ra, liên tục vỗ vào mặt để lấy tinh thần mà ko để ý đường đi . Đi qua một hàng cây trong phủ thì nàng vô tình nghe được
" ko biết sắp tới lại có bao nhiêu người chết đây "
_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro