Chương 24. Nữ phụ số 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy! Ngươi cũng biết ả ta sao?"

Vừa nghe cô hỏi, vị phu nhân kia liền đỏ mắt hỏi lại.

"Không biết, nhưng ta cảm thấy rất quen. Dường như đoạn ký ức đã mất của ta có liên quan đến cái tên này." Dạ Thiên Huyết mờ mịt hai mắt nhìn ngoài cửa sổ đáp.

Thiếu niên đỡ cô dường như có suy nghĩ sâu xa, thử hỏi:

"Tiểu cô nương, muội đã cảm giác được oán khí trong nhà ta, vậy muội có thể hay không xem xem thử?"

"Ừm! Cũng được, luồng oán khí này cho ta cảm giác rất quen thuộc, để ta đi xem thử. Chắc 'nàng' vẫn còn ở đây nhỉ?" Dạ Thiên Huyết gật đầu hỏi.

"Ân! Đi nào!"
.....

Trong một căn phòng tối om, có bốn người đẩy cửa đi vào, họ đốt nến lên, mọi thứ sáng lên đôi chút nhưng vẫn không rõ, quanh phòng lạnh lẽo, mùi tử thi theo một cái sàng (giường) gần đó tỏa ra.

Vừa bước vào phòng, Dạ Thiên Huyết đã nhíu mày, tử khí, hận ý và oán khí đặc quá. Cô không thích nơi này, trước đây giết người, oán khí cũng không kinh khủng như ở đây, có chuyện gì ở đây vậy?

Dạ Thiên Huyết suy nghĩ, trước mặt bóng trắng chợt lóe, hàn ý đánh úp lại, hận ý cùng oán khí đập vào mặt mà đến.

Một thiếu nữ tầm 12,13 tuổi, gương mặt trắng bệch dọa người, đôi môi đen tím, mắt mở to không cam lòng, gương mặt được cho là thanh tú nay bị hận ý vặn vẹo, xấu xí tới cực điểm, nó há miệng than khóc, mùi tử thi ngào ngạt bay vào mũi cô, hôi kinh khủng.

'Hic hic, ta chết thật là oan! Ngươi có hiểu không? Ngươi có biết ta đau khổ thế nào không? Chắc là ngươi không hiểu đâu nhỉ?

Trông ngươi sống vui vẻ thế kia mà. Sao ngươi lại đi cùng cha mẹ ta? Ngươi muốn thế chỗ ta sao? Hệt như ả tiện nhân kia vậy.

Không được, ta đã mất Tam hoàng tử rồi, ta không thể lại mất đi thân nhân của mình. Ngươi....hay là ngươi đi cùng ta đi, không thì đưa thân thể của ngươi cho ta cũng được.

Ta muốn sống, ta muốn trả thù, ta không muốn chết thảm thế này, đưa đây, đưa thân thể đây cho ta. Mau, mau!!!!'

"Làm sao vậy?" Thiếu niên đi cùng đang định nói chuyện, thấy cô mở to mắt nhìn tiền phương không nói lời nào, trong mắt có khó chịu, nghi hoặc cùng ẩn ẩn hiểu rõ, hắn tò mò lên tiếng, hai vợ chồng trung niên nam nhân cũng nhìn cô.

"Mặt trái xoan, mắt hạnh đen, mũi hơi cao, có một nốt ruồi ở gần mũi, tóc đen hơi xoăn. Đây là vị Thục nhi gì đó sao?"

Mn kinh ngạc, vị phu nhân kia vồ vập hỏi:

"Đúng rồi, sao ngươi biết? Ngươi thấy nàng sao? Nàng ở đâu?"

"Trước mặt ta, không ngừng phun tử khí và kêu oan nãy giờ. Còn muốn lôi ta theo." Dạ Thiên Huyết thản nhiên nói.

"Sao? Nàng ở trước mặt ngươi? Thục nhi! Là nương, nương đây. Con có nghe thấy nương nói gì không?" Phụ nhân khóc rống lên, dáo dác nhìn xung quanh, ý đồ tìm con gái.

'Nương, Thục nhi rất nhớ người. Muốn ở bên người, muốn trả thù, ta muốn giết chết ả tiện nhân yêu quái kia! Ta hận, hảo hận. Nương, ngươi giết ả ta giúp nữ nhi được không?' Hồn ma Thục nhi nhìn phụ nhân, huyết lệ tuôn trào, hận ý mãnh liệt gào thét.

"Chính ngươi đã bị giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn nương của ngươi cũng chết theo ngươi sao?" Nhìn nàng ta như vậy, Dạ Thiên Huyết nhăn mặt nói.

"Thục nhi của ta nói gì?" Phụ nhân hỏi.

Cô không đáp, từ trong lòng lấy ra ba viên thuốc, đưa cho họ nói:

"Thứ này giúp các ngươi nhìn thấy linh hồn trong vòng ba canh giờ, tuy nhiên, trong ba canh giờ đó, đừng để nhiều linh hồn biết các ngươi nhìn thấy họ, nếu không họ sẽ giết các ngươi để đoạt xá đó."

"A, đưa ta! Ực! A!" Phụ nhân không quan tâm, cướp lấy viên thuốc nuốt vào bụng, rồi thống khổ ôm ngực rên rỉ.

'A? Nương, ngươi làm gì nương ta? Nói mau.' Hồn ma Thục nhi thấy thế đứng trước mặt cô hét lên, dữ tợn vô cùng.

"Không sao đâu. Chỉ là bước đầu thích ứng thôi, cái gì cũng phải có cái giá của nó chứ nhỉ?

Ngươi nên hạnh phúc vì có một người mẹ như vậy. Thật đáng tiếc, dường như ngươi vì nam nhân mà bỏ đi nàng phải không?" Dạ Thiên Huyết không sợ hãi, thản nhiên nói.

'Ta...Sao ngươi biết?'

"Thì hồi nãy ngươi nói cái gì tam hoàng tử đó thôi."

"Thục nhi! Là con sao? Ta nhìn thấy con rồi. Lại đây với nương nào!" Vừa khôi phục, vị phu nhân kia liền cuống quýt nhìn quanh, vừa thấy hồn ma Thục nhi đứng trước mặt cô liên khóc gọi.

'Nương, nữ nhi bất hiếu. Không phụng dưỡng lúc về già cho người được rồi!' Hồn ma Thục nhi bay lại chỗ mẫu thân khóc nói.

"Nữ nhi ngoan của ta! Nói ta nghe vì sao lại như thế này? Sao con lại bỏ nương ở lại mà đi."

'Hức, nương, ta không muốn xa người nhưng tiện nhân kia không cho ta có lựa chọn nào khác. Ả ta khiêu khích con rồi dụ con đánh ả, để tam hoàng tử thấy và ghét con.

Sau đó, ả ta bắn một luồng khí màu đen vào cơ thể con, trở về phủ con liền đổ bệnh mà chết.

Nhưng không phải chết bình thường, ả tiện nhân kia chính là một con yêu quái, một con yêu xà, chính nó đã hút sạch sự sống của con, khiến con như bị bệnh mà chết.

Nương, người phải cẩn thận ả ta, không ở bên người con rất buồn nhưng thế này còn tốt hơn người đi theo con, nương, con rất muốn báo thù nhưng không muốn mất người đâu.

Con ra đi đã khiến phụ thân và người buồn lắm, phụ thân rất yêu người, đừng để phụ thân lại một mình nha nương!'

Lần đầu tiên trong đời, Thục nhi rũ bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo, hống hách, nàng ta khóc lóc, phát tiết những uất ức cùng khuyên bảo tận tình. Xuất phát từ lòng hiếu thảo của một người con đối với phụ mẫu mà nói.

"Của ta đáng thương nữ nhi!"

Phụ nhân không biết nói gì, chỉ khóc nhìn con.

"Nương thực sự thấy Thục nhi sao? Sao nàng khóc và nói chuyện một mình với không khí thế?" Thiếu niên nhìn mẫu thân một hồi khóc, một hồi cười, rồi lại khóc, thắc mắc nhìn cô hỏi.

Dạ Thiên Huyết trợn trắng mắt nói:

"Vô nghĩa. Dĩ nhiên là thấy rồi, không những thấy còn biết nguyên nhân nàng ta chết thì hỏi sao không khóc?"

"Tại sao muội ấy tử?"

"Bị hại. Để ta xem đã." Nói rồi di chuyển đến chiếc giường đặt thi thể Thục nhi kiếm tra.

Vừa chạm vào thân thể Thục nhi, một luồng hàn khí truyền vào đầu ngón tay cô, gây ra cảm giác đau đớn nhưng càng nhiều là quen thuộc.

"Thiên Huyết....ngươi sao rồi?" Yêu Mị mệt mỏi bị hàn khí làm tỉnh lại, yếu ớt hỏi cô.

"Mị...."Giọng cô thều thào, trước mắt tối sầm lại, cô ngất xỉu.

Phịch.

"Tiểu cô nương, muội sao vậy?" Thiếu niên chạy lại đỡ cô dậy, lo lắng gọi.
.
.
.
"Ừm...."

Dạ Thiên Huyết từ hôn mê trung tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu nhưng cô thấy mệt mỏi quá.

"Tiểu cô nương, muội tỉnh?" Thiếu niên đã đỡ lấy cô ngủ quên bên giường nghe tiếng động tỉnh lại hỏi.

"Ân! Đây là..." cổ họng khô khốc, cô khàn khàn đáp.

"Đây là phòng của ta, lúc nãy vừa chạm vào Thục nhi muội đột nhiên ngất xỉu, cha ta vì phải lo cho mẫu thân nên bảo ta đưa muội đi nghỉ.

Muội mê man cũng được 3 canh giờ rồi, chắc hiệu lực viên thuốc cũng đã hết, mẫu thân và phụ thân sẽ sớm đến đây thôi.

Phải rồi, huynh là Lý Thừa Ân, con trai trưởng của Lý gia, muội gọi là gì?"

Lý Thừa Ân cẩn thận đoan một chén nước cho cô uống, chậm rãi tường thuật lại câu chuyện rồi hỏi.

"Dạ Thiên Huyết! Vừa rồi sở dĩ ngất xỉu là vì 'thứ' ở trên người Thục nhi tấn công muội, đồng thời vô tình gợi nhớ một vài thứ cho muội.

Bây giờ chúng ta quay lại chỗ hồi nãy đi, muội lo với tính cách của nương huynh, nàng thế nào cũng đòi uống thêm thuốc để nói chuyện với nữ nhi cho xem."

Cô lo lắng nói, thúc giục Lý Thừa Ân đỡ cô đến nơi đó. Thừa Ân sợ cô mệt liền ôm lấy cô theo kiểu công chúa ôm, vừa đi vừa hỏi:

"Sao vậy? Như thế không ổn?"

"Ân! Huynh biết khinh công không? Cấp tốc đến đó đi! Từ từ muội sẽ giải thích cho." Dạ Thiên Huyết hối thúc.

"Ôm chặt huynh!" Thừa Ân nói, bàn tay to siết chặt thân thể bé nhỏ của cô lại, nhún chân bay đi.
........

Phịch.

"Tới nơi rồi. Mẫu thân, không được uống thêm thuốc." Vừa bước vào trong, Thừa Ân liền thấy mẫu thân mình định uống tiếp một viên thuốc nữa, vội hô to.

"Thừa Ân? Tiểu cô nương? Con tỉnh rồi sao? Sao vậy? Có vấn đề gì ư?" Đang định uống thuốc nghe con trai gọi thì vị phu nhân kia liền dừng lại, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy! Thuốc này nhiều nhất là một ngày uống một viên, nếu uống hơn sẽ gây ra hậu quả khó lường, bá mẫu, chắc người không muốn chỉ vì hành vi nhất thời đưa thân nhân đến bờ vực sống còn chứ?" Dạ Thiên Huyết gật đầu, từ tốn nói.

"Sao? Sao cơ?" Viên thuốc đã đến miệng rơi xuống đất, phụ nhân kinh ngạc há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro