Chương 47. Đố zui cùng bé! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạn Ái không nói gì trợn trắng mắt, tên tham ăn này, lúc nào cũng sợ thiên hạ quá thái bình đây mà.

Bất quá, vẫn phải xử lý cái con hồ ly này cái đã, vì vậy giả vờ sợ hãi, run run nép vào lòng ca ca nói :

"Gia Ngạo thái tử...khẩu vị của ngài...thực nặng a...bất quá, ở chỗ chúng ta không thịnh hành luyến đồng phích....mà ta...cũng không muốn làm cỏ non a~"

Ho ho ho ho.

Một loạt tiếng ho nén cười vang lên trong điện, ai cũng nghẹn mặt đỏ bừng. Đồng ngôn vô kỵ a đồng ngôn vô kỵ, kể ra làm con nít cũng có cái lợi của riêng nó nhỉ,aiz, trẻ nhỏ "thuần khiết" tựa tờ giấy trắng a!

Xích Nhĩ hoàng cũng ho nhẹ vài tiếng, trong lòng thầm dựng ngón cái với Mạn Ái, hảo dạng a! Chiêu này vẫn là hắn học được từ nàng vào mấy hôm trước a.

Lý phụ cũng run run bả vai, đầu cúi xuống, không biết còn tưởng giờ hắn là đang sợ nữ nhi đắc tội thái tử, chỉ có Thừa Ân là biết cha hắn đã nghẹn đến đỏ bừng mặt rồi. Hắn cũng phục Ái nhi thực a, đôi khi hắn thật muốn bổ cái đầu nhỏ của nàng ra xem bên trong có gì a.

Xích Nhĩ Tùng một tay cầm ly rượu, ống tay áo cùng động tác giả che giấu hắn giờ này cong cong khóe miệng, nếu không phải vì hình tượng và thân phận hiện tại của mình, hắn thực muốn chỉ thẳng vào mặt tên thái tử Đại Quốc kia mà cười lớn a, bất quá không thể.

Thái tử Xích Nhĩ Lân băng sơn mặt chậm rãi hòa tan, khóe miệng nghoéo một cái, thú vị vật nhỏ, ngươi càng ngày càng thú vị rồi, thực muốn...

Muốn? Muốn cái gì? Ai mà biết.

Về phần Gia Ngạo Nhĩ, mặt trực tiếp liền đen, phía sau hắn vài vị hộ vệ trực tiếp đương trường ngốc rớt, mồm há to ba nhìn hắn, thật bất ngờ, thì ra đây là nguyên nhân đó giờ gia không tiếp xúc nữ nhân a, ra là gia có sở thích đặc biệt.

Nghĩ như vậy, cả đám nhìn Mạn Ái ánh mắt càng thêm nóng rực, hoàn toàn là tình thế bắt buộc, thệ nhất định phải đem Mạn Ái buộc về Đại quốc.

Mà họ như vậy càng làm mọi người nhịn cười đau khổ hơn , còn Gia Ngạo Nhĩ, hắn hận không thể đào cái hố nhét họ vào, sao người tài năng trác tuyệt như hắn lại có lũ thủ hạ tứ chi phát triển thế này? Thật đúng là một lũ lạc loài mà.

Kỳ thật hắn đã quên, người Đại quốc vốn là đầu óc ** tứ chi phát triển, chính hắn mới là ngoại tộc, vì phát triển đầy đủ cả hai thứ này.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng kỳ thực hắn cũng vừa buồn cười vừa tức giận, buồn cười suy nghĩ của nàng thực...đặc biệt (khác người ) , bực là nàng thế nhưng nghĩ hắn như thế... khác thường... (Mew: kỳ thật đi, hắn quả thật khác thường!)

Tuổi nhỏ mà đã như vậy, lớn lên không biết còn có thể cho hắn bao nhiêu kinh hỉ đây?

Gia Ngạo Nhĩ không biết, hắn chỉ biết, hắn muốn nàng, nhất định phải có được nàng. Cơ mà bây giờ phải thay đổi suy nghĩ kỳ lạ này của nàng cùng với thái độ của những người trong buổi yến tiệc hôm nay, bằng không, qua đêm nay, hắn sẽ là người nổi tiếng nhất thiên hạ này mất.

Vì vậy, hắn mỉm cười dụ dỗ :

"Sao lại nói cái gì luyến đồng, cái gì cỏ non nha? Ta chỉ là thực thích nàng, mà tình cảm thứ này sao? Không khống chế được, cũng không phân biệt tuổi tác, giới tính hay quốc gia, chủng tộc.

Ta thích nàng, và người Đại Quốc chúng ta thích là thích. Mọi thứ rõ ràng rành mạch, không sẽ vì mấy thứ lễ nghi giả dối kia mà thay đổi suy nghĩ của mình.

Chúng ta hiếu chiến cũng rất bộc trực, yêu ghét rõ ràng, không giống như những kẻ khoác áo bào chính nhân quân tử, lại đeo giả dối mặt nạ, còn bị nhiều thứ trói buộc tay chân, hại mình hại người.

Cũng sẽ không nhu nhược chịu đựng để cuối cùng đau khổ một mình. Hoặc là một lần thẳng thắn cùng nhau, dốc hết sức mình để không phải hổi tiếc, hoặc là xác định ngay từ đầu, tiếp tục hay buông tay. Mà ta, lựa chọn tiếp tục. "

Khi nói những lời cuối, ánh mắt hắn như vô tình hữu ý liếc về phía Tông vương cùng Tông vương phi.

Trong mắt hắn, cả hai người họ đều là kẻ nhu nhược, nhất là Tông vương, thân là một nước vương gia, dưới một người, trên vạn người, vậy mà lại không dám vì người mình yêu mà hy sinh, từ đầu tới cuối đều bị một nữ nhân dắt mũi dẫn đi (thái hậu).

Lại còn vì bà ta bị người đời chê trách, quần thần không phục, cũng đem chính mình cô độc lại, cách nữ nhân mình yêu ngày càng xa.

Về phần Tông vương phi, tuy hắn thấy nàng cũng là kẻ nhu nhược nhưng hắn vẫn bội phục nàng.

Khi Tông vương thay đổi, nàng vẫn cố níu kéo, khi thấy không thể lay chuyển được, nàng khép mình lại, tuy hèn nhát liếm thỉ miệng vết thương một mình nhưng cũng giữ lại cho mình chút tự tôn cuối cùng.

Không cùng những nữ nhân khác tranh giành tình nhân, không giống người đàn bà chanh chua chửi đổng, mắng nhiếc trượng phu vô tình, thái hậu vô nghĩa.

Nàng chỉ đứng đó, im lặng, một đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn họ, hệt người xa lạ, không còn chút lưu luyến gì nhưng sâu trong đôi mắt là nỗi bi thương khôn cùng.

Nàng mệt mỏi, nàng quyết định buông tay, không phải không muốn níu lại mà là người ta đã hết tình với mình rồi, cần gì phải tự hạ mình nữa chứ?

Cũng vì nàng như vậy, mới khiến thái hậu càng căm ghét nàng, hành động của nàng chẳng khác gì giáng một bạt tai vào mặt bà ta.

Ngày xưa vì ngôi vị của mình, bà cũng không ít lần tay nhiễm máu tươi, hoàng cung là nơi ăn thịt người, nữ nhân hậu cung là những đao phủ giết người, hoàng gia nhân, không một ai là không ích kỷ, không một ai tay không nhiễm máu tươi.

Kẻ cả tiên hoàng, bà ta, các vị tiền vương gia, hoàng thượng, Tông vương phi hay các thị thiếp của họ.

Nhưng nàng lại khác, nàng hệt một đóa Tuyết liên, lạnh lẽo, cô độc. Không hề bị trần thế dơ bẩn ô uế, nàng sạch sẽ như thế, thánh khiết như thế càng làm nổi bật sự dơ bẩn, ích kỷ không chịu nổi của họ.

Chính vì vậy, bà ta không ngừng làm khó, hành hạ nàng, chỉ để nàng giống con người một chút, để họ không phải mặc cảm sự dơ bẩn của mình trước nàng nhưng không thể, dù chà đạp bao nhiêu, tổn thương bao nhiêu, nàng vẫn ngạo nghễ như vậy.

Sự ngạo nghễ của nàng làm bà ta nhớ tới vị tỷ tỷ đáng thương của mình, bị mình tàn nhẫn hạ độc thủ chỉ vì địa vị, thế nhưng trong mắt người đó trừ không dám tin, bi thương ở ngoài, cũng không có chút gì cay độc, hận ý , sự yêu thương trong mắt vẫn như ngày nhỏ tỷ muội họ bên nhau, không vụ lợi, chỉ có tình cảm chân thành.

Có thể nói đó là một nữ nhân ngu ngốc, thiện lương là ngu ngốc, người ngốc không sống lâu, do nàng ta ngốc mới phải chết, không phải lỗi của bà ta.

Thái hậu vẫn luôn tự lừa mình dối người như thế để đem tội lỗi cho qua.

Còn Tông vương, mỗi khi nhìn đôi mắt bình tĩnh vô ba của nàng, tim hắn quặn thắt lại.

Rõ ràng ngày xưa yêu hắn là thế, nồng tình mật ý như thế, khi hắn nạp thiếp, nàng còn không thể tin, một đôi mắt đẹp mơ hồ nước mắt chất vấn hắn tại sao?

Nàng cố gắng níu kéo nhưng hắn vẫn không ngừng lại, khi hắn bắt đầu phiền chán nước mắt của nàng, nàng bỗng nhiên ngừng khóc.

Tình yêu trong đôi mắt ấy không vòn nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh dọa người, nàng dọn đến một nơi yên tĩnh, hẻo lánh, tránh xa hắn cùng hậu viện nữ nhân.

Đối các nàng khiêu khích, vũ nhục cũng không nói gì, nàng nhìn họ như lũ tiểu sửu nhảy nhót làm trò vậy, không một thứ gì có thể lay chuyển được nàng, trừ nhi tử, gặp hắn, nàng tràn ngập vui sướng muốn nhào tới ôm hôn hắn nhưng bị hắn thoát đi.

Nhưng khi thấy nhi tử chỉ bám hắn, xa lánh, coi thường nàng, mắt nàng chỉ nhòe đi rồi xoay người đi mất, vài lần nàng trốn ở góc tối xem nhi tử, hắn (Tông vương gia) biết, nhưng không nói gì.

Sau lại, nàng bệnh nặng, cũng không đến xem nhi tử nữa, chỉ là vẫn cho nha hoàn đi hỏi thăm tin tức của hắn, ngày ngày lắng nghe nha hoàn kể chuyện của hắn.

Mãi đến hôm nay, đại thọ mẫu hậu, nàng mới đứng dậy đến dự, chỉ là, không hiểu sao hắn cứ mơ hồ lo lắng, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng khiến hắn luôn bất an.

Hắn không biết rằng, dự cảm của hắn hoàn toàn đúng, đây sẽ là lần cuối cùng hắn thấy vương phi của mình, cũng là lúc một nửa lời tiên tri thành hiện thực.

....

Mọi người, bao gồm Mạn Ái và Tông vương phi đều rất kinh ngạc trước lời nói của Gia Ngạo Nhĩ, nếu là người hiện đại như họ, những lời này là bình thường, nhưng với người cổ đại như họ thì lời này quá mức kinh thế hãi tục.

Gia Ngạo Nhĩ không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ chuyên chú nhìn Mạn Ái nói tiếp :

"Mà ta cũng cùng ca ca nàng giống nhau thôi mà. Sao có thể nói cái gì trâu già, cỏ non? Nào, đến, gọi một tiếng Nhĩ ca ca xem?"

Lỗ tai ca ca? Nghe như thế nào quái dị vậy ta? Mạn Ái trợn trắng mắt, hỏi:

"Thái tử, cho ta hỏi ngài năm nay bao nhiêu? "

Nghe vậy, Gia Ngạo Nhĩ vui vẻ, tưởng nàng đổi ý, chịu chấp nhận hắn bèn nói :

"Ta mới 20."

"Vậy ngài có thái tử phi hay thị thiếp, con cháu gì chưa?"

"Chưa luôn. "

Gật gật đầu, Mạn Ái mặt bà cụ non nghiêm túc nói:

"Bình thường nam nữ 15 đã cập kê, có thể luận hôn gả thú, cha ta 15 cũng đã tiên hạ thủ vi cường đem mỹ nữ mẫu thân cướp về tay, sau đó không lâu có ca ca ta.

Mà những người có con rồi ta sẽ gọi là thúc thúc a~, bá bá a~ ngài năm nay 20 , luận tuổi, cũng có thể làm thúc thúc được rồi, cũng đã lão rồi. Sao ta có thể gọi là ca ca được nha, ta cũng chỉ có một vị ca ca thôi, không nhiều như ngài có thiệt là nhiều huynh đệ tỷ muội đâu, lỡ mà ta gọi sai, về nhà mẫu thân sẽ không vui đâu, mẫu thân mà không vui thì có phụ thân chịu tội, ta là hài tử ngoan, sao có thể để mẫu thân không vui, phụ thân chịu tội đây?"

Gia Ngạo Nhĩ :"...."

Mọi người : nhìn chằm chằm Lý lão cha.

Lý lão cha: xấu hổ muốn độn thổ.

Lý đại ca + Xích Nhĩ Tùng + Xích Nhĩ hoàng  : run rẩy nhịn cười.

Mạn Ái: vẻ mặt thanh niên nghiêm túc.

Tác giả : vốn ta định thử bắt chước mấy vị tác giả khác chơi trò bao nhiêu lượt vote, cmt sẽ tặng một chương mới.

Nhưng nghĩ lại, mắc công ta yêu cầu nhiều quá thì các nàng sẽ tặng ta chút gạch đá để xây nhà, nhà ta giờ không cần sửa chữa, vẫn thôi đi

Hơn hết nếu các nàng đáp ứng được thì ta sẽ không được lười nữa (cái này mới quan trọng !) ta sẽ rất đau khổ a~

nếu không đăng chap mới chắc nhà sẽ sáng nhất rịa quá! Haiz. Thâu thì, các nàng thông cảm ta nghen!😘

Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ và ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro