Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua tháng ngày buồn bực nhốt mình ở nhà, nhưng bao nhiêu đen đủi vẫn theo hào quang nữ phụ mà tìm đến tôi. Tôi quyết định sẽ đi đến một nơi thật xa, cách xa nam nữ chủ nửa vòng Trái Đất để giãi bày tâm trạng.

Sau khi có ý nghĩ này, tôi liền nhanh chóng đặt vé máy bay, nhất định ngay ngày mai bay qua nước M luôn. Đừng có hỏi tôi lí do vì sao nói được lại làm được dễ dàng như vậy, đơn giản tôi là tiểu thư nhà giàu mà!

Sau khi đặt vé máy bay xong tôi lại có chút ân hận.

Tôi thế mà một mình đi thôi sao? Ở cái nơi đất khách quê người bất đồng ngôn ngữ đó. Một mình đi nhỡ ra gặp bất chắc gì thì phải nhờ vả ai đây?

Thế là tôi vội vã gọi điện cho Bác sĩ Đường xem ý kiến anh ấy thế nào.

"Bác sĩ Đường! Anh có muốn cùng đại mĩ nữ như tôi cao chạy xa bay đến một đất nước khác không?"

Tôi còn suýt nữa nói ra cái từ bỏ nhà theo tôi với Bác sĩ Đường!

"À, à, Tô Mạt, anh phải đi làm mất rồi!"

Hự, trái tim của tôi! Bác sĩ Đường đã từ chối yêu cầu bỏ nhà ra đi với tôi rồi!

Thôi không sao, tôi xuyên tới thế giới này cũng đâu có bạn tốt nào đâu, nếu đã mua vé rồi, thì cứ thẳng tiến mà đi thôi! Sao phải xoắn!

Huống hồ tôi đâu có đi một mình, tôi còn mang theo cả trí thông minh và đạo đức ngời ngời của mình cơ mà!

Tôi dùng nguyên cả một buổi tối để tra vài thông tin về kế hoạch du lịch cho mình, học một số câu tiếng anh thông dụng. Ngày hôm sau tôi mang nguyên bộ dạng mất ngủ cả đêm đến sân bay.

Đã vậy lúc trên đường ra sân bay, tôi cứ gật gà gật gù mãi, bác lái xe thấy thế cũng lo lắng cho tôi

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"à, không sao, không sao, Vương thúc chú cứ lái xe đi ạ!"

Haizz, con đường phía trước sẽ dài đây mà...

Không sao, lên máy bay là tôi có thể ngủ một giấc ngon lành rồi mà. Nhưng mà cả đời tôi đây là lần đầu tiên được đặt mông ở khoang hạng nhất, chẳng lẽ lại lãng phí thời gian chỉ để ngủ thôi sao?

Khó khăn lắm tôi mới thắt được đai an toàn, tôi buồn ngủ díu cả mắt vào rồi. Nhưng mà không thể phủ nhận được ghế nằm ở khoang hạng nhất lại tuyệt vời đến thế, tôi thiếu chút nữa không kìm lòng được mà vỗ đùi cái tét mà nói"Sướng"!

Ồ! Bên cạnh tôi hình như vẫn còn một chỗ trống, cầu mong đừng có ai ngồi, hoặc là có ngồi làm ơn cách xa tôi chút. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi ngủ mà chảy cả nước miếng, đối với hình tượng đại tiểu thư như tôi như vậy rất là mất hình tượng!

Vì vậy, tôi vẫn nên đeo kính râm vào thì hơn??? Cho đến khi tôi nhìn thấy Lăng Thân Cẩn tiêu sái đặt mông vào vị trí cạnh tôi, tôi vừa cảm thán muốn thốt lên rằng thế giới trong tiểu thuyết thật cẩu huyết biết bao, đồng thời cũng nhẹ nhõm khi thấy mình đang đeo kính râm. Ngươi không nhận ra ta đi, ta là người tàn hình, tàn hình, không, nhận, ra, ta..!!!

"Tô Mạt, sao cô đeo bám tôi đến tận chỗ này thế?"

"...."

Tôi sớm chẳng muốn giải thích nhiều, càng chẳng buồn mà bận tâm tới nam chính. Tôi hi vọng là anh ta có thể tự biết lí do tôi không dám động tới anh ta nữa!

AAA, tôi không muốn lãng phí khoảnh khắc tươi đẹp của mình ở khoang hạng nhất với cái tên cẩu nam nhân bên cạnh này???

Thế là tôi vờ như câm điếc, bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Tạm biệt tên cẩu nam nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro