Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể của Tô Mạt đích thị là liễu yếu đào tơ, tối hôm qua đi chân trần lâu như vậy, lại thêm ăn mặc mong manh hứng gió cả một tối, kết quả là cả tối đó tôi sốt cao bất tỉnh nhân sự. Với hào quang nữ phụ thảm hại này, tôi cư nhiên bất tỉnh tận hai ngày, sốt dai dẳng cả một tuần trời.

Trong một tuần này, tôi thực sự nhàn rỗi, mỗi ngày không phải Tô phu nhân đến giục nhanh chóng khỏe lại mà đi tìm nam nhân gả đi thì lại nằm ườn trên giường bệnh phòng VIP, hết ăn đồ ăn bồi dưỡng sức khỏe do Tô phu nhân tự tay làm, lại trêu chọc mấy anh bác sĩ đẹp trai, là hết ngày.

Đúng là thế giới ngôn tình có khác, trai đẹp nhan nhản, đến bác sĩ chỉ là nhân vật qua đường thôi cũng đẹp trai hết sảy.

Mấy ngày này, Lăng Thân Cẩn méo có đến nhìn tôi một chút nào cả, thậm chí một cái tin nhắn hỏi han cũng không thèm gửi, thế mà ngày hôm đó người bế tôi vào bệnh viện lại là anh ta cơ chứ? Tô phu nhân cũng vì vụ này mà lải nhải suốt ngày, nói là cái gì mà lúc đó Lăng Thân Cẩn nó ôm tôi sắc mặt cực kì căng thẳng, dọa bà một phen hoảng loạn!

Hừ, cẩu nam nhân!

Lúc Lăng Thân Cẩn gọi điện cho tôi, tôi đang chơi game, với là lúc đấy, mấy đứa trong đội của tôi luôn miệng mắng tôi chơi cùi.

Dĩ nhiên, lúc đang chơi game lại còn bị chửi như vậy thì làm sao có tinh thần mà nghe điện thoại chứ? Tôi còn không thèm nhìn xem là ai gọi đến trực tiếp tắt máy luôn, bực mình chửi cả nhà cái tên gọi đến không đúng lúc này nữa!

" Em ý, đừng có suốt ngày chơi game nữa, hại mắt lắm! Có thời gian thì ra ngoài mà đi đi lại lại, đến vườn hoa của bệnh viện cũng hay, hít thở chút không khí trong lành cũng được, biết chưa?"

Tôi ngẩng đầu lên, Bác sĩ Đường đứng ngay bên giường bệnh, giống hệt như một ông bố già khuyên nhủ con gái.

Bên tai tôi giáo huấn tôi không ngừng, đội trên game của tôi thì chửi bới thấy bà luôn, nghĩ đến lại thấy chán, hay là đi quanh quanh vậy, mùi của phòng bệnh cũng chẳng có thơm tho gì.

" Vậy anh đi với em nhé!"

Tôi phát hiện niềm vui nhất của tôi từ lúc nằm viện đến giờ, chính là trêu đùa Bác sĩ Đường. Tôi thích nhìn bác sĩ Đường vì bị tôi trêu mà khuôn mặt và vành tai đều đỏ lên, miệng thì nói dăm ba cái câu triết lí, cơ mà nét mặt lại xấu hổ không yên.

Ây da, xem tôi kìa, thật là đổ đốn, nhưng mà nhìn dáng vẻ chính nhân quân tử của bác sĩ Đường bị chọc thật sự rất buồn cười,

"Tô Mạt, em có còn là đứa trẻ đâu mà đi dạo cũng cần người khác đi cùng?"

" Ai da, người ta thân thể yếu mềm như vậy, chẳng có ai ở bên, nhỡ lúc nào đó lại ngất thì sao, vẫn là nên làm phiền bác sĩ Đường thôi"

Tôi nũng nịu nói, dùng cái giọng điệu chảy nước của Tô Mạt thật hay làm nũng người khác. Thế mới nói đây là chiêu ruột của một nữ phụ tiêu chuẩn mà.

Bác sĩ Đường mấy nay bị tôi làm phiền không ít, đành chấp thuận theo

" Vậy em đợi chút nhé! Anh đi xem mấy bệnh nhân khác nữa, xong việc rồi anh sẽ đi dạo với em một chút nhé!"

"Vậy cho em làm cái đuôi anh nhé? Một mình ở đâu cũng chán chết à!"

Tôi bày ra bộ mặt tủi thân chớp mắt nhìn anh ấy, chỉ cần anh ấy từ chối thôi, tôi sẽ ngoác mồm ra cho mà xem.

Bác sĩ Đường nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu, trên mặt hiện lên nét cười bất đắc dĩ.

" Em chẳng đàng hoàng gì cả?"

Khi tôi đang ríu rít nhảy theo đuôi bác sĩ Đường ra vườn hoa bệnh viện thì bắt gặp cái bản mặt thối tha của nam chủ, tôi có chút hoảng loạn.

Chẳng biết hoảng loạn từ đâu mà tới, nó giống như hoảng loạn của cô vợ đi chơi với tình nhân bị anh chồng bắt gian tại trận vậy.

Có điều tôi đâu phải cô vợ ấy đâu, mà anh ta cũng chẳng phải anh chồng kia. Nhưng tôi vẫn rất bối rối.

" Sao không nghe máy?"

Lăng Thân Cẩn chậm rãi bước về phía tôi, tôi cảm nhận được không khí xung quanh có chút áp lực.

"Nhiều ngày như vậy, anh cũng đâu có điện cho em đâu, chắc chắn cũng chẳng phải đại sự gì? Tìm em có việc gì không? Liên quan tới Tống Tư Vũ à!"

Tôi rất hối hận khi nói câu này, làm sao nghe có mùi chua chua, cứ làm như vẻ tức phụ ý.

" Tôi có chuyện muốn nói với cô"

Lời là nói với tôi thật, như mắt lại nhìn chằm chằm bác sĩ Đường.

Kìa! Bác sĩ Đường tỏ ra hiểu chuyện đến nhìn tôi cũng chẳng nhìn, cứ vậy mà bỏ đi? Vứt lại tôi ở đây một mình đối đầu với cái tên cẩu nam nhân này???

"Làm cái gì vậy?"

Tôi rất không ưa nhìn anh ta, cúi đầu thật thấp nhìn ngón tay mình, ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao lại khó chịu như vậy??

Lăng Thân Cẩn không thèm trả lời tôi, trực tiếp cởi áo khoác ra khoác cho tôi

" Lần này đừng có mà đang nói thì ngất nữa đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro