Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Miêu Nhi bước ra khỏi phòng , ánh mặt trời chiếu thẳng vào khuôn mặt, chưa thích nghi với cơ thể hiện, một trận choáng váng liền ập tới, may mắn một cánh tay chắc chắn giữ vững Lâm Miêu Nhi, cậu nhìn qua thấy đó là Thương Quý Anh a mỗ, a mỗ đỡ Lâm Miêu Nhi ngồi xuống cái ghế bên hiên, chạm nhẹ lên trán cậu thở phào.

" Không còn sốt , chắc là bị sốt nên con mới bị mất trí nhớ, cơ thể con hiện tại bị suy yếu, đừng đi đứng quá nhanh, a mỗ đi làm một ít tôm cho con ". Thương a mỗ chạm vài bàn tay Lâm Miêu Nhi, nhìn dịu dàng nói, bàn tay ông trai sạn, chạm vào bàn tay mềm mại củ Lâm Miêu Nhi, ông sợ làm bị thương, không dám nắm mạnh.

Buổi chiều, mặt trời gần như muốn lặn, Lâm Miêu Nhi mới ra khỏi nhà nhìn nhưng cảnh bên ngoài, bên ngoài đúng như cổ xưa, có 3 gian phòng ngủ, 1 gian nhà bếp, 1 giận chứa củi , phía sau là trang viên, có nuôi heo và trâu, và chuồng gà, bên cạnh là rau dưa tươi tốt, Lâm Miêu Nhi đi đến ngồi trước cây ớt, định đưa tay hái một trái, cánh tay bị một bàn tay hữu lực giữ lại .

" Cái này ngươi đừng động vào, da ngươi rất mỏng, sẽ đỏ rất nóng, đi vào trong nhà với ta đi ". Sở Khánh Minh vừa đi săn về, nghe a mỗ nói việc Lâm Miêu Nhi sau khi sốt bị mất trí nhớ, hắn trong cũng có chút lo lắng, đi vào phòng không thấy người muốn tìm, đi ra trang viên , thấy Lâm Miêu Nhi ngồi trước cây ớt cay, muốn đưa tay hái, hắn sợ hãi đi đến cầm lấy tay Lâm Miêu Nhi không cho cậu động vào.

" Hả, ta chỉ muốn xem thôi, ngươi là ai ". Lâm Miêu Nhi tiếp tục giả mặt ngơ ngác nhìn Sở Khánh Minh.

" Ta là phu quân ngươi, không nhớ sao ". Sở Khánh Minh đem người ngồi dưới đất kéo lên, dắt vài nhà vừa nói.

" Buổi sáng ta tỉnh liền cảm thấy mọi thứ đều xa lạ, ta không nhớ được gì cả ". Lâm Miêu Nhi bước phía sau Sở Khánh Minh, nhìn tay đang nắm chặt tay cậu , trong lòng liền ấm áp, người đàn ông tốt như vậy, tại sao lại không thương cơ chứ.

" Đúng rồi, ngươi vừa đi đâu về vậy, ngày hôm nay ta không thấy ngươi ". Lâm Miêu Nhi hí hửng sáng vai nhìn nam nhân cao hơn cậu cái đầu hỏi, nhìn từ dưới lên có chút mỏi cổ.

" Ta vừa đi săn về ". Sở Khánh Minh cũng nhìn qua nụ cười xinh đẹp nhiều năm không thấy, tim liền đập loạn một hồi mới trả lời.

" Đi săn sao, ngươi biết đi săn sao ". Lâm Miêu Nhi liền ngây ngốc, trong trí nhớ chỉ có hình dáng và tên của Sở Khánh Minh, nhưng không nói Sở Khánh Minh làm việc gì, có lẽ tra thụ kia không quan tâm việc này cho lắm.

" Tất nhiên". ' Ngươi thật sự không nhớ được gì sao, ngay cả kẻ kia ngươi có còn nhớ không '. Sở Khánh Minh yên lặng hồi lâu, tiếp tục nói, " Thạch Nhị Cường, ngươi có nhớ cái tên này không ". Sở Khánh Minh dừng cước bộ nhìn Lâm Miêu Nhi, có chút mong chờ.

" Thạch Nhị Cường, là ai, hắn bàn hữu của ngươi sao, hay bàn hữu của ta, ta không nhớ nổi cái tên này, bao giờ gặp ngươi giới thiệu cho ta biết, được không ". Lâm Miêu Nhi biết Thạch Bảo Cường là hán tử mà tra thụ ngoại tình, không biết ngoại hình của hắn ta ra sao, cậu cũng tò mò.

" Đó là người ngươi quen yêu thích, trước khi gặp ta, ngươi có muốn quay lại tìm hắn không ". Sở Khánh Minh có chút vui mừng, nhưng vẫn dò hỏi.

" Cũng chỉ là người cũ, quay lại làm gì, ta bây giờ có ngươi và hài tử, cùng a mỗ một nhà là đủ rồi, ngươi còn muốn tặng ta chi người khác sao, ngươi đúng là không đáng mặt phu quân mà, ta đi nói với a mỗ ngươi muốn tặng ta cho hán tử khác ". Lâm Miêu Nhi giật mạnh tay Sở Khánh Minh ra, giọng điệu giận dỗi đi vào nhà bếp.

" A mỗ, người xem, Sở Khánh Minh muốn đem con tặng cho Thạch Nhị Cường, người nói xem, tên đó là hán tử trước kia con yêu thích, bây giờ con là tề quân của Sở Khánh Minh, vậy mà muốn đen xem tặng cho người khác, người xem, Sở Khánh Minh không đáng mặt làm phu quân mà ". Lâm Miêu Nhi đi đến bên cạnh Thương a mỗ cái trạng, nhìn Sở Khánh Minh liếc một cái, môi nhỏ chu chu quở trách.

" Đúng là hán tử không có cốt khí gì cả, tên Thạch Nhị Cường kia có gì tốt đâu chứ, ngươi cái tên này, lại dám đối với Miêu Nhi như vậy, hôm nay phạt ngươi rửa bát lau dọn ". Thương a mỗ nhìn Lâm Miêu Nhi vỗ nhẹ tay cậu, nhìn sang Sở Khánh Minh, véo mạnh tai Sở Khánh Minh trách móc, nhìn Lâm Miêu Nhi cười hài lòng, mới buông tay ra.

" A mỗ, a mỗ, cha , cha, Tiểu Hổ và a mỗ của Tiểu Hổ đến nhà chúng ta muốn xin thịt a ". Hai đứa nhỏ từ ngoài sân chạy lon ton vào, đầu tóc bù xù, trên tay có chút bầm tím, nhìn người trong bếp nói lớn.

" Hầy, Khánh Minh đem chút thịt chi nhà Tiểu Hổ đi, Tố ca nhi không dễ chọc đâu ".Thương a mỗ thở dài nhìn Sở Khánh Minh nói. 

" Hai đứa bị thương rồi, dám làm hài tử của ta bị thương, lại dám đến xin thịt, hôm nay xem ta xử ngươi thế nào ". Lâm Miêu Nhi cản Sở Khánh Minh lại, xoắn tay áo lên, kéo hai hài tử đi đến trước sân, thấy một nam nhân thô kệch đứng đó, tay dắt theo đứa nhỏ, đây có lẽ là Tố xa nhi đi.

" Lâm ca nhi sao, ngươi đem chi nhà ta chút thịt đi, Tiểu Hổ nhà ta lại thèm thịt rồi ". Tố ca nhi không biết xấu hổ nói thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro