Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng thôn quyết tâm giúp Lâm lão tam và tên ma ốm này, đây là ý nghĩ trong lòng Lâm Phú cùng Lâm Quý, bọn họ biết phải thỏa hiệp ngay bây giờ, nếu không bọn họ chỉ có thể bị đuổi ra khỏi thôn.

Nếu sớm biết trưởng thôn là cái dạng này, nói cái gì bọn họ cũng sẽ không đồng ý gọi thôn trưởng làm gì, nhưng hiện tại đã như vậy, thôn trưởng đang ở đây, chuyện này còn cần giải quyết, bọn họ chỉ có thể nghe theo lời ông.

Thôn trưởng tuy rằng không thể quản chuyện nhà bọn họ, nhưng vẫn còn Lâm lão tam ở đây, chính lão bất tử này mở miệng ngậm miệng đều nói bọn họ bất hiếu, nếu thật sự đi cáo trạng thì bọn họ liền xong đời. Hai người vẫn thực thức thời, đồng ý để trưởng thôn làm nhân chứng.

Có trưởng thôn ở đây việc phân gia thuận lợi hơn rất nhiều.

Lâm lão tam đem những đồng ruộng vừa đề cập cẩn thận phân chia lại một lần nữa, "Ruộng tốt có mười mẫu, vốn là ba huynh đệ các ngươi mỗi người ba mẫu còn ta một mẫu, nhưng hai huynh đệ các ngươi đã trộm bán đi mỗi người một mẫu, thì ruộng tốt các ngươi còn là mỗi người hai mẫu, còn lại là của ta cùng tam tiểu tử. Ruộng dâu hai huynh đệ các ngươi mỗi người ba mẫu, dư lại là của ta cùng tam tiểu tử. Ruộng cạn cùng ruộng tốt phân giống nhau, hai huynh đệ các ngươi mỗi người hai mẫu. Còn bạc, trong nhà làm gì còn bạc. Tiền của các ngươi ta cũng không cần, ta cũng không có bạc để chia cho các ngươi. Việc này các ngươi đừng nghĩ."

"Còn lương thực cùng phòng ở thì sao? Ngươi muốn phân như thế nào?" Phân chia trước đó Lâm Phú rất không vừa lòng, nếu phân phòng ở cùng lương thực lại khiến gã không hài lòng, gã nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận.

Với bộ dáng này, Lâm lão tam biết không thể ở lại được nữa, sau khi phân gia còn ở cung một mái hiên, cuộc sống sau này sẽ không quá tốt, liền nói: "Phòng ở này người cùng nhị tiểu tử tự mình phân, ta và tam tiểu tử sẽ dọn ra ngoài ở. Về phần lương thực, nếu các ngươi muốn phòng ở, thì lương thực này ta cùng tam tiểu tử sẽ lấy hơn một nửa. Nếu các ngươi muốn lương thực thì không có phòng ở, lương thực kia đều cho các ngươi. Tự các ngươi muốn cái gì?" (Truyện edit bởi: KiKiWi0407)

Thật ra phòng ở này Lâm Phú rất vừa lòng, bất quá lương thực chia như vậy thì không được, Lâm Phú không đồng ý, "Không được phòng ở bọn ta muốn, lương thực này ta cùng lão nhị lấy một nửa, các người một nửa. Đồ vật trong phòng các ngươi không được động vào, trừ bỏ lương thực, cái gì cũng không thể mang đi."

"Đồ vật khác không mang theo, nhưng quần áo chăn gối thì không được, nhất định phải mang đi."

Lâm Phú nghĩ nghĩ, những thứ đó lưu lại gã cũng không hiếm lạ gì, đồng ý, "Được, Vậy thì hiện tại đi thu dọn lương thực, các người lập tức dọn ra ngoài đi."

Thật giống như gấp không chờ nổi muốn đuổi họ ra ngoài.

Lâm Dật vẫn không nói chuyện, thật ra muốn nói mà không nói được, nghĩ lại hắn cảm thấy thật đáng thương.

Cứ như vậy Lâm Phú khẩn cấp đi thu dọn lương thực, sợ Lâm lão tam đổi ý. Nhưng Lâm lão tam không nghĩ muốn đổi ý, ông để Lâm Dật đem những lời này đều viết xuống, viết tổng cộng năm phần, bọn họ mỗi người một phần còn một phần để ở chỗ trưởng thôn làm bằng chứng.

Lâm Dật liền đúng sự thật viết ra, trưởng thôn là người biết chữ, Lâm Dật cũng không có làm cái gì, sự tình biến thành hỗn loạn như vậy, ngày sau muốn thay đổi cái gì cũng đừng nghĩ tới.

Thấy không có vấn đề gì, trưởng thôn yêu cầu mỗi người bọn họ đều ấn dấu vân tay, sau đó thu lại.

"Lâm Phú, a ma ngươi còn nằm ở trong phòng, việc dọn ra chờ a ma ngươi khỏe lại rồi nói. Hôm nay đem lương thực phân ra trước, Lâm lão tam, hôm nay ngươi ra ngoài nhìn xem nơi nào trong thôn thích hợp để xây phòng ở, các người dựng trước một chỗ để ở tạm thời, chờ sau này các ngươi có điều kiện tốt một chút, các ngươi lại sửa nhà. Mấy hôm nay còn chưa có lạnh lắm, chỉ cần trước mùa đông đem chỗ ở dựng tốt là được."

Lâm lão tam gật đầu, " Hôm nay làm phiền trưởng thôn, chờ đại phu tới xem bệnh cho phu lang ta, sau đó ta liền ra ngoài xem."

"Kia được, đã như vậy, Lâm Phú liền cùng ta trở về thu dọn, các ngươi ở lại chờ đại phu tới."

Trưởng thôn đứng dậy mang theo Lâm Phú rời đi, cửa mở ra, Lâm lão đại cùng Lâm lão nhị lập tức vây đến, hỏi Lâm Phú tình hình thế nào.

Bởi vì trưởng thôn còn ở đây Lâm Phú khó mà nói được cái gì, chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, liền đi theo trưởng thôn đi mất, trưởng thôn cũng không có ý định phản ứng bọn họ trực tiếp liền rời đi.

Lâm lão đại đi theo cũng không tốt, chỉ có thể tiếp tục chờ ở bên ngoài, nhà người khác phân gia bọn họ cũng rầu thúi ruột.

Chờ mấy người trưởng thôn đi rồi, không bao lâu Trịnh Vũ liền mang theo đại phu trở lại, "Cha, tướng công, đại phu tới." (Truyện edit bởi: KiKiWi0407)

Trịnh Vũ còn chưa vào cửa đã bắt đầu kêu lên, Lâm lão tam vừa nghe thấy liền vội vã đứng lên ra ngoài đón người.

Thời điểm Trịnh Vũ đi trấn trên thỉnh đại phu có mượn một chiếc xe bò của người trong thôn, trở về rất mau. Từ thôn bọn họ đến trấn trên đi cũng mất nữa canh giờ, nãy giờ qua lại còn chưa đến đến một canh giờ đây.

Đại phu Trịnh Vũ mời đến là một lão đại phu tóc bạc râu dài, Vừa thấy có chút lớn tuổi, bắt quá tốc độ đi đường rất nhanh, thân thể thật khỏe mạnh.

Lâm lão tam đưa đại phu vào buồng trong khám cho Tôn Tú, Trịnh Vũ ở bên ngoài đem xe bò cột chắc, sau đó cũng đi theo vào nhà, đi tới trước mặt Lâm Dật, "Tướng công, ngươi thấy thế nào? Bọn họ có khi dễ ngươi không?"

Lâm Dật nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay muốn Trịnh Vũ kéo hắn lên, Trịnh Vũ liền hỏi hắn, "Tướng công ngươi muốn đi xem a ma sao?"

Lâm Dật gật đầu, trừ bỏ muốn nhìn Tôn Tú hắn còn muốn nhìn tiểu Nguyên Tiêu một chút, tiểu ca nhi này từ khi đi vào lúc sau cũng không có ra ngoài, này cũng thật kiên nhẫn đi.

Trịnh Vũ kéo Lâm Dật đứng lên, sao đó ngó trái ngó phải, không thấy tiểu ca nhi nhà mình liền hỏi Lâm Dật, "Tướng công, Nguyên Tiêu đâu? Nó đâu rồi?"

Lâm Dật duỗi tay chỉ chỉ buồng trong,
Trịnh Vũ lập tức minh bạch, "Đi, tướng công ta dìu ngươi vào xem."

Phu lang Lâm Phú cùng cả nhà Lâm Quý bọn họ đều ở lại, chẳng qua bọn họ coi như không thấy Trịnh Vũ cùng Lâm Dật, thì hai người cũng tự nhiên coi như không thấy bọn họ.

Trịnh Vũ  đỡ Lâm Dật đi vào, Lâm Dật ngồi ở chỗ này trong chốc lát, cảm thấy tốt lên rất nhiều. Không biết là do linh hồn của hắn cường đại, hay do cơ thể này phải vận động thì bệnh mới mau khỏe, cho nên lúc này hắn ngược lại cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng rất nhiều.

Y giả không tự y, cho nên Lâm Dật cũng không có cách nào tự bắt mạch cho chính mình. Hơn nữa có xem thì cũng không chuẩn, cho nên dứt khoát cái gì cũng không xem. Trong lòng Lâm Dật có một loại dự cảm, cần dọn ra khỏi nơi này, không uống những loại thuốc đó nữa, phỏng chừng là bệnh của hắn có thể thực mau khỏi.

*Y giả không tự y: Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.

Thời điểm hai người Lâm Dật đi vào buồng trong, vừa lúc đại phu đang bắt mạch cho Tôn Tú. Tôn Tú bị đánh ở trên lưng, bắt mạch là cũng để xem có bị thương đến lục phủ ngũ tạng hay không, vết thương trên lưng còn phải xát dược mới được.

Tôn Tú là một ca nhi, đại phu không tiện xem xét, vừa vặn Trịnh Vũ đi vào, nên để cho y xem, xem xong thì nói cho đại phu toàn bộ bọn họ đều đi ra bên ngoài.

Tiểu Nguyên Tiêu vừa thấy Lâm Nhật đến liền chạy tới ôm đùi hắn, còn dùng đầu cọ cọ, bộ dáng rất ngoan ngoãn, làm Lâm Dật thích không chịu được. Tiểu ca nhi này về sau chính là con của hắn, hắn nhất định phải đem tiểu ca nhi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, khi đó khẳng định sẽ càng đáng yêu càng manh hơn nữa. Chỉ nghĩ thôi Lâm Dật đã cảm thấy thực động tâm.

Lâm Dật khom lưng sờ đầu tiểu Nguyên Tiêu, Tiểu Nguyên Tiêu liền ngửa đầu hướng về phía Lâm Dật cười, còn ngọt ngào kêu, "Cha."

Lâm Dật bị manh đến tận tâm can, không cẩn thận một chút lại ho khan, còn thật nghiêm trọng.

đại phu bên cạnh thấy hắn như vậy một phen liền kéo tay Lâm Dật qua bắt mạch cho hắn. Tiểu Nguyên Tiêu sốt ruột nhìn Lâm Dật, muốn làm gì đó nhưng bởi vì người còn quá nhỏ nên cái gì cũng không làm được.

Lâm Dật tuy rằng khó chịu nhưng vẫn luôn chú ý động tác của Tiểu Nguyên Tiêu, đem một tay khác của mình vươn ra bắt được tay Tiểu Nguyên Tiêu, muốn cười với bé một chút, nhưng bởi vì ho khan quá mức gian nan, nên không làm được.

Lâm lão tam thấy nhi tử khụ lợi hại như vậy, liền sốt ruột nói đại phu, "Đại phu, tam tiểu tử nhà ta thế nào? Hắn như thế nào lại ho khan lợi hại như vậy?"

Đại phu bắt mạch một phen liền nhận ra vấn đề, sau đó lắc đầu nói, "Đây là nhanh chóng suy yếu a!"

Lâm lão tam nghe lời này liền càng thêm sốt ruột, "Đại phu, lời này của ngươi nói là như thế nào? Tam tiểu tử nhà ta chính là vẫn luôn không có dừng thuốc, làm thế nào có thể suy yếu được?"

Lão đại phu nghe lời này cũng đoán ra được vấn đề nằm ở đâu, liền hỏi, "Có phương thuốc không cho ta xem?"

Phương thức thật đúng là không có, Lâm lão tam nói, "Thuốc này là mỗi lần đại phu đến xem bệnh đem tới, hoặc là hai nhi tử ta đi trấn trên lấy thuốc, phương thuốc đúng là từ trước đến nay chưa từng thấy qua."

Lâm lão tam không biết đại phu muốn xem phương thuốc để làm cái gì, chính là trực giác cảm thấy không đúng, "Đại phu ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Lão đại phu không trả lời Lâm lão tam, mà lại hỏi, "Không có đơn thuốc, ngay cả cặn thuốc cũng không có sao?"

Cặn thuốc tất nhiên là có, cũng do mỗi ngày nguyên chủ đều phải uống thuốc, Lâm lão tam vội gật đầu, "Có có, đại phu ta đi lấy liền đây."

Lâm lão tam liền xoay người đi lấy cặn thuốc, Lâm Dật từ lời của lão đại phu nghe ra, thân thể nguyên chủ dần suy yếu như thế, chứng minh thuốc kia có vấn đề. (Truyện edit bởi: KiKiWi0407)

Lâm Dật định thừa dịp cha hắn không ở đây hỏi một chút, thì Trịnh Vũ liền mở cửa từ bên trong đi ra, "Đại phu, ta đã xem xong, a ma ta nói trên lưng hắn đau, có vết bầm xanh tím, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng."

Lão đại phu gật gật đầu, "Ngươi có dựa theo lời ta nói ấn thử qua chưa?"

Trịnh Vũ gật đầu, "Đã ấn qua, ta cũng sờ thử đến xương cốt, a ma nói không đau."

Lão đại phu tiếp tục gật đầu, "Vậy là tốt rồi, không tổn thương đến nội tạng, cũng không tổn thương đến xương cốt, đây là vận khí tốt. Liền dưỡng thương thêm mấy ngày trên lưng không đau thì tốt rồi, ta để lại chút thuốc hoạt huyết hóa ứ để thoa lên vết thương, có thể mau tốt lên một chút."

"Đa tạ đại phu." Trịnh Vũ mở miệng.

Lão đại phu lắc đầu, "Khách khí, ta là đại phu, đây vốn là chuyện nên làm."

Đại phu nói như thế, Trịnh Vũ cùng Lâm Dật vẫn thật cảm kích lão đại phu.

Chờ bọn họ nói xong Lâm lão tam cũng ôm một cái ấm sắc thuốc đi tới, "Đại phu, cặn thuốc đều ở bên trong này, đại phu xem thử?"

Trịnh Vũ không rõ Lâm lão tam ôm cái ấm sắc thuốc lại đây để làm gì liền mở miệng hỏi, "Cha, ngươi ôm ấm sắc thuốc lại đây là làm cái gì?"

Lâm lão tam nói, "Là đại phu muốn xem, nói tam tiểu tử lâu như vậy không khỏi bệnh, sợ là do thuốc có vấn đề."

Trịnh Vũ vừa nghe cũng khẩn trương, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đại phu.

Lão đại phu tiếp nhận ấm sắc thuốc, tay thuần thục ở bên trong tìm kiếm, cuối cùng từ bên trong lấy ra một loại dược liệu, "Chính là cái này."

Lâm Dật nhìn dược liệu trong tay lão đại phu, lâm vào trầm tư.

================
Đôi lời của tui:
Địt mẹ bọn ăn cắp, nay tui tìm thử thì thấy cái này đây

Lũ súc sinh vật không làm mà đòi có ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro