[XVLBNCCL] Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41 : Thần thánh ma pháp sư 4

Edit + Beta : Thiên Trạch

Một lúc lâu sau, khối tinh thạch to lớn vẫn không có bất kì phản ứng nào. Nam nhân đứng trên cao đã sớm mất đi hi vọng với việc Elvis khôi phục pháp thuật, vì vậy gã cũng chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, lập tức chán ghét quay mặt đi.

Elvis nhìn chăm chú khối tinh thạch, một chút hi vọng nhen nhóm liền biến thành thất vọng, tuy rằng mấy năm trước cũng xảy ra tình trạng tương tự nhưng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ buông tha. Bàn tay Elvis giấu trong ống tay áo nặng nề siết lại, móng tay bấu chặt vào da thịt mềm mại đến mức rỏ máu, nhưng trên mặt hắn không có bất kì biểu cảm nào khác, chỉ khẽ nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc thất lạc. Sau đó hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Lê Lạc, từ từ bước xuống phía dưới.

Ở phía dưới mọi người đã giải tán gần hết, chỉ còn lại hai ba con mèo con, đến lúc Elvis kiểm tra xong bọn nó cũng đã đi mất.

Nam nhân chủ trì thấy mọi người đã kiểm tra xong, lập tức phủ một tấm vải đen lên khối tinh thạch, sau đó rời đi ngay.

Trên đài lập tức khôi phục vẻ vắng lặng như ban đầu. Bởi vậy không có ai phát hiện ra một tia sáng nhỏ màu vàng nhạt hiện lên trên khối tinh thạch, nhưng vệt sáng này giống như một làn khói, lập tức biến mất.

******

"Hôm qua vừa có mưa, trong rừng nhất định sẽ mọc lên rất nhiều nấm. Bây giờ bà đi ra ngoại thành hái nấm cùng với dì Meira, bữa trưa con hâm nóng bánh ở trong bếp nhé, tối bà sẽ nấu canh nấm cho con." Vichya với tay lấy cái rổ trúc trên gác, cười híp mắt nói với Elvis đang ngồi chơi với con mèo nhỏ.

"Vâng." Elvis quay đầu vẫy tay với Vichya, trên môi là nụ cười vui vẻ, "Bà nhớ cẩn thận nhé, về sớm một chút."

Vichya gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Elvis cúi đầu trêu đùa con mèo, tiểu tổ tông tức giận ngồi chồm hỗm trên mặt đất, xoay cái mông mập mạp về phía hắn, sống chết không chịu quay đầu.

Lê Lạc cảm thấy sau khi mình trở thành mèo thì liêm sỉ cũng rơi hết rồi. Tay chân lúc nào cũng ngứa ngáy, gặp được cái gì là liều mạng cào, thỉnh thoảng còn cúi đầu liếm lông liếm móng vuốt, đến khi cậu kịp phản ứng mình đang làm gì thì mọi chuyện cũng đã xong rồi. Đối với việc xoa đầu và cằm thì hoàn toàn không có sức chống cự, đừng nói đến cuộn len hay lông vũ, phỏng chừng cho cậu mấy thứ đó cậu có thể nghịch đến quên hết mọi thứ.

Mặc dù Lê Lạc đã nhiều lần tự cảnh cáo mình nhưng vẫn chẳng có một chút tác dụng nào cả, chỉ cần gặp mấy thứ mà loài mèo yêu thích thì dù đang ở trong hoàn cảnh nào cậu cũng có thể bất chấp mà đùa nghịch, cảm thấy mình hết thuốc chữa thật rồi _(:3)∠)_.

Đến khi nào mới biến thành người được? Tuy rằng khi cậu là mèo vẫn được cho ăn uống đầy đủ, nam chủ cũng đối xử với cậu rất tốt, thế nhưng từ khi sinh ra cậu đã là một con người chứ không phải là mèo. Cậu vẫn muốn mình có thể ngồi bàn ăn cơm cùng những người bình thường, giao lưu nói chuyện với nhau.

Lê Lạc ngồi xổm trên thảm, nhắm mắt lại giống như đang giận dỗi nhưng thật ra là đang suy nghĩ. Cậu nhất định phải xem lại cốt truyện, xác định thời gian mình hóa thành người.

Lê Lạc vừa nghĩ vậy thì lập tức những điểm sáng tụ lại thành một bức tranh, triển khai cốt truyện trong đầu cậu.

Cậu nhanh chóng suy nghĩ đến khoảng thời gian này, đang muốn xem diễn biến phía sau thì đột nhiên một vài dòng chữ hiện lên trong đầu cậu. Hôm nay, ngoại thành Mika đã yên bình mấy chục năm sẽ xảy ra một vụ bạo động ma thú, mà không may bà nội nam chủ không kịp trở. Đến khi nam chủ nhận được tin xảy ra bạo động, hắn cầu xin người trong tộc nhưng không nhận được bất kì sự giúp đỡ nào. Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, nam chủ tìm thấy thi thể bà nội hắn ở ngoại thành, đến lúc này hắn đã hoàn toàn mất hết hi vọng đối với gia tộc, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi thành Mika.

Cũng chính vào thời điểm đó, nam chủ bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

Lúc Lê Lạc viết tình tiết này cậu cũng không thấy có gì sai, việc nam chủ rời khỏi thành Mika là điều thiết yếu. Nhưng khi cậu biến thành một nhân vật trong truyện, sống chung cùng với nam chủ và bà nội hắn, bảo cậu tuân theo cốt truyện mặc kệ bà ấy chết đi cậu quả thật không làm được.

Lê Lạc lập tức xoay người, móng vuốt nho nhỏ kéo ống quần Elvis, há mồm muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng "meo, meo".

"Sao vậy, Ludwig?" Elvis nghi hoặc cúi đầu, kỳ quái hỏi, "Ngươi đói bụng?"

"Méo~, méo~." Lê Lạc lắc đầu, trừng mắt hoang mang nhìn Elvis.

"Cuối cùng là có chuyện gì vậy?" Elvis ôm lấy Lê Lạc, vuốt lưng mèo nhỏ mấy cái, cố gắng xoa dịu tâm tình kích động của cậu.

Nhưng vật nhỏ hoàn toàn không bình tĩnh lại, thậm chí càng lúc càng lo lắng, móng vuốt nhỏ cào loạn xạ, hỗn loạn "meo" vài tiếng.

Lê Lạc nôn nóng nghĩ cách làm sao để Elvis hiểu được ý của cậu, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa thấy được áo lông mà Vichya đan lập tức tung chân nhảy xuống.

Elvis nhìn theo mèo nhỏ, thấy nó chạy đến bên cái áo bà nội tặng hắn, đạp đạp mấy cái rồi quay đầu nhìn hắn kêu to.

Elvis lúc này mới nhận ra có chuyện không đúng, hắn nhíu mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, "Ludwig, ý ngươi là bà nội ta gặp nguy hiểm sao?"

Lê Lạc cảm động phát khóc, nỗ lực của cậu rốt cuộc cũng được đền đáp. Cậu lập tức "meo" một tiếng, sau đó gật gật đầu.

Elvis không nói gì nữa, hắn luôn có cảm giác tin tưởng vô điều kiện đối với khế ước thú chỉ to bằng lòng bàn tay của mình, hắn đem Lê Lạc bỏ vào bọc nhỏ, sau đó quấn vào bên hông mình. Chuẩn bị xong hắn lập tức chạy ra khỏi nhà, hướng về phía cửa thành Mika.

Thế nhưng vừa chạy đến gần cửa thành, Elvis liền nghe được tiếng chuông trên đài quan sát, âm thanh ấy tựa như một tảng đá, nặng nề đập vào lòng hắn.

Sắc mặt Elvis trở nên khó coi, hắn vội vã chạy đến bên cửa thành nhưng đột nhiên lại bị hai tên lính ngăn lại.

Mắt hắn đỏ lên, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, nhanh chóng mở miệng nói: "Ngoài đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Ma thú bạo động, quy mô lớn hơn tất cả những lần trước, toàn thành cảnh giới, cấm ra vào."

Ma thú bạo động?

Elvis cảm giác máu toàn thân như ngừng lại, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa.

Hiện tại hắn đã mười mấy tuổi nhưng chưa một lần gặp phải ma thú bạo động, thế nhưng hắn biết đó là chuyện đáng sợ như thế nào. Một vụ bạo động nhỏ thôi cũng có thể khiến cho hàng trăm thôn dân trong một trấn bị hủy diệt, đừng nói đến lần này quy mô lớn chưa từng có.

"Bà của ta còn đang ở bên ngoài." Elvis gấp gáp nói.

"Thật xin lỗi nhưng ta không thể cho phép ngươi đi được." Thủ vệ không chút dao động nói.

Elvis biết tòa thành này không chỉ có một mình gia đình hắn mà còn có hàng trăm nghìn người, nếu mở cổng thành sẽ gây nguy hiểm cho mọi người ở đây nhưng bà của hắn thì phải làm sao bây giờ.

Elvis rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn không nói gì nữa, hắn biết lúc này chỉ có một cách duy nhất là cầu xin sự giúp đỡ từ gia tộc. Hắn chạy nhanh về phía nhà lớn, chỉ cần có thể cứu được bà nội thì muốn hắn làm già cũng được.

Lê Lạc nằm trong túi nghe được tiếng chuông, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Elvis và hai tên lính, cậu biết bây giờ hắn đang đi cầu viện gia tộc của mình nhưng bọn họ nhất định sẽ không đồng ý đâu, vì Elvis của hiện tại không có một chút giá trị lợi dụng nào đối với chúng.

Lê Lạc đột nhiên cảm thấy khổ sở, cậu nằm nhoài trong túi, hai lỗ tai rũ xuống. Đến khi nghe thấy tiếng nói của Elvis và người giữ cửa nói chuyện với nhau, cậu mới ngẩng đầu lên. Muốn bước vào đây cần có sự cho phép của trưởng lão và tộc trưởng, hiển nhiên bây giờ hắn không có tư cách này.

Bước chân Elvis lại di chuyển, Lê Lạc biết hắn đã nhìn thấy đại trưởng lão, người mà trước kia đối xử với hắn rất tốt, nhưng người này đi ra chỉ khiến Elvis càng thất vọng với gia tộc hơn mà thôi, hi vọng càng cao thì ngã càng đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro