Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường ai cũng sốt sắng nhìn tôi

Bác Đoản, mẹ chị Dịu thấy tôi tỉnh như vừa mừng vừa lo nước mắt lưng tròng lao tới lay tôi dồn dập

— Phương... con...

Tôi chẳng hiểu chuyện gì, nhưng được mọi người kể lại thì là tôi đi lạc, mọi người tìm thấy tôi ngất ở một bãi đất cách đó không xa. Dịu đi tìm tôi thì giờ biến mất không thấy đâu nữa

Được cái nọ hỏng cái kia, tìm thấy tôi thì Dịu mất tích. Đến giờ vẫn chưa tìm được

Bác Đoản cứ rấm rứt khóc mãi, tôi thấy có lỗi lắm, nếu không phải do tôi tự ý tách đoàn để mọi người phải đi tìm thì Dịu cũng không mất tích.... Tôi kể cho bác và mọi người nghe hết chuyện tôi đã trải qua lần trước và tối qua cái lý do mình yếu bóng vía nên gặp phải mà cho qua. Mặc dù chính bản thân cũng cảm nhận được điều bất ổn

Tối đó, bác mời một thầy có tiếng ở thôn bên sang làm lễ gì đó. Tôi chẳng biết, nhưng thầy Ẩm làm phép rồi vẩy muối xung quanh khắp người tôi. Buộc 18 đốt ngón tay tôi lại, rồi chúng tôi đi vào rừng

Suốt cả quãng đường, tất cả đều im lặng không ai nói một câu nào. Thầy bảo rằng không được phép phát ra tiếng nói chuyện cho tới khi đến nơi. Tâm trí tôi nặng trĩu, không khí bí bách và cả những ám ảnh tôi gặp phải. Bức bối khó chịu, trong vô thức tôi cứ cấu xé những sợi dây trong tay. Nếu không nhờ vị đệ tử đi cùng ra hiệu cho tôi dừng lại thì chắc mấy sợi dây cũng chẳng còn nguyên vẹn

Tới đúng cái dốc đó, thầy dừng lại lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm

— Con bé lại động phải thứ không nên động rồi

Chúng tôi ngó xuống dốc... trời ơi... tôi không thể tin vào mắt mình được nữa, chị Dịu đây ư?

Dưới con dốc, là một đống thịt to to tròn tròn tanh tưởi. Bầy nhầy, đủ thứ hỗn hợp, xương, tai, tóc, móng tay, răng, nhãn cầu... cái miệng nhỏ méo xệch khó khăn thì thào

— M... mẹ...mẹ...

Bác Đoản thấy thế hét lên hoảng hốt rồi ngất xỉu. Còn tôi... tôi chẳng biết làm gì lúc này nữa rồi, mới hôm trước còn là chị Dịu trắng trẻo xinh đẹp của tôi bây giờ tôi lại phải thấy chị trong hình hài này. Người chẳng phải người quỷ chẳng ra quỷ

Thầy Ẩm bước xuống dốc dùng 6 tấc vải đỏ nhẹ nhàng cẩn thận gói chị lại. Ra hiệu cho tôi đỡ bác Đoản đi về

Từ lúc tỉnh lại, bác thất thần chẳng nói chẳng rằng, đờ đẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Tôi hiểu tâm trạng của bác lúc này, bác quá sốc khi nhìn thấy đứa con gái thân yêu của mình thành ra như thế, tôi cũng vậy, dù chỉ là vài ngày nhưng tôi với chị cũng thân thiết, tôi quý chị thế mà mới vừa rồi là một con người sống sờ sờ bây giờ lại trở thành thứ này...

Thầy Ẩm lập đàn làm phép, chị Dịu vẫn được bọc trong 6 tấc vải đỏ. Thầy đốt cây nến đen, tưới sáp nến lên, lâu lâu nghe tiếng xèo xèo, âm thanh ú ớ như phát ra từ cổ họng

— M... m..ẹ ...cứ..u con... co..n đau... lắm...

Mẹ chị nghe thấy tiếng con gái cầu cứu bất lực gào lên, trực xông tới giải cứu cho đứa con gái yêu khốn khổ. Tôi và một vị đệ tử của thầy Ẩm phải cố giữ lấy bác không thì cả đàn tế lễ cũng tan tành

Thầy vẩy thứ nước gì đó đen ngòm lên chị Dịu... bây giờ thì chỉ là một đống thịt bầy nhầy. Thầy khấn vái một hồi, làm những thứ mà tôi chẳng biết giải thích như thế nào mà giọng của chị Dịu vẫn phát ra đầy tang thương

Tôi chỉ muốn bịt chặt tai lại để không phải nghe những âm thanh đau khổ ấy của chị nữa. Tôi thương chị lắm

— Thầy ơi... xin thầy cứu con tôi với...

Bác Đoản vừa nói vừa khóc nức nở

— Chẳng có gì cứu chữa được nó nữa rồi, cơ thể tan nát gần hết, gãy 4 vía, mất 2 hồn. Giờ thì tôi e là lực bất tòng tâm, chỉ còn cách giải thoát cho cô ấy để nó không phải chịu cái cảnh sống không bằng chết này...

Nghe tới đây bác Đoản hốt hoảng lao tới ôm lấy bọc vải đỏ như cố gắng bảo vệ con gái bằng hết sức bình sinh, thể lực yếu ớt của người phụ nữ trung niên và bằng tình mẫu tử to lớn hơn bao giờ hết

— Con tôi nó trước giờ sống tốt, không tạo nghiệp với ai... vì sao bây giờ lại ra cớ sự như thế này...

— Con gái bác có sống tốt hay không thì tôi không biết, nhưng nhà có vẻ đã dây tới quỷ thần rồi

Một mớ hỗn độn trong đầu tôi, cái gì mà quỷ thần? Rốt cuộc thế lực nào mà lại có thể ra tay tàn độc như thế với một cô gái nhỏ? Tại sao người gặp chuyện lại là chị Dịu? Tại sao? Bằng cách nào? Mà chị Dịu có thể biến thành như thế? Thắc mắc là vậy nhưng tôi hoàn toàn không muốn tìm lời giải đáp, tôi đã gặp quá nhiều chuyện rồi. Tôi muốn về nhà

—Tôi biết bác sẽ không để con gái phải gặp bất trắc nên Tôi vừa làm phép trấn yểm, đám ngài hồn, ngăn cho chúng không ăn hết phổi của cô ấy. May mà còn kịp, để bọn chúng chén sạch cả cái cuống phổi thì dù tim có đập, 3 hồn 7 vía vẫn còn cũng chẳng thở được mà sống...

Bác Đoản khóc ngẹn đến nỗi không thở nổi, cứ ôm khư khư cái bọc đó bên trong là đứa con gái yêu quý của bác...

— Tôi không thể lấy hết ngài hồn trong người con bé ra, chỉ có thể tạm thời trấn yểm chúng. Nhưng chúng cũng có thể dễ dàng thoát xác và ăn sạch cơ quan hô hấp của cô ấy bất cứ lúc nào

Theo như tôi được biết, thì ngài hồn là những oan hồn muốn tu thành quỷ để trả thù, làm điều tà ác nhưng tâm can không đủ tà, vẫn vương vấn rung động tình thương người nên trở thành con ngài hồn. Kẻ chênh vênh giữa cái cân thiện ác, muốn ác chẳng được muốn lành chẳng xong.

Chúng nó có hình dáng như những con ngài tằm màu đen kì lạ, ăn phổi người để tồn tại. Cứ thế ăn đủ 11 lá thì được siêu thoát... nhưng làm sao mà chúng đi ăn phổi người dễ dàng được nên 11 lá phổi là quá nhiều và quá lâu để chúng có thể xử lý nhanh chóng. Nếu không có thế lực nào tác động thì bọn chúng cũng chẳng thể ăn một lá phổi của ngừoi bình thường hay người sắp chết

Nôm na thì ngài hồn là như vậy còn bây giờ chúng đang trực chờ sâu xé chị tôi như một miếng mồi thơm ngon

Những điều tôi đã trải qua suốt thời gian này khiến tôi ngạt thở, tôi muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này cứ ở đây tôi không chết vì ma quỷ cũng chết vì lên cơn đau tim mất

Tôi mệt mỏi day day hai bên thái dương ngả mình xuống giường nghỉ ngơi. Cũng khuya rồi chắc mai kia tôi phải về Hà Nội thôi chứ chốn này không thể ở lâu. thế nhưng chị Dịu ra cớ sự như bây giờ cũng một phần là do tôi nếu cứ thế mà về thì rõ là... nên tôi nghĩ cứ ở thêm vài ngày nữa

Đêm, tôi đang ngủ say bỗng nghe thấy tiếng thì thào yếu ớt, tiếng thở nặng nhọc

— Ph...Phươn.g... tao... đó.i quá... t..ao đau...u quá... cứ..u t..ao  cho ta..o ăn...

Tôi cứng đờ người nằm trên giường sợ hãi, tôi biết Dịu đang gọi tôi nhưng bây giờ tôi còn có thể xem chị là chị Dịu mà tôi yêu quý trước kia được không

Tôi sợ nhưng những âm thanh đó vẫn cứ réo rắt bên tai tôi, lâu lâu thêm những tiếng cười khục khặc... tôi cũng không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc nữa

— Nhan..h lên... tao.. đói... qu..á...

Tôi quay mặt lại, hướng mắt về phía phòng thờ nhìn cái bọc màu đỏ đang từ từ chảy ra chất lỏng gì đó đặc sền sệt xanh ngét. Tôi sợ đến phát khóc, tay chân bủn rủn hết cả cũng phần vì tôi thương chị. Lấy hết can đảm tôi quyết định tới xem xét thế nào

Tôi tới đó, thắp lấy nén hương rồi rón rén mở từng mảnh vải ra. Lại cái mùi hôi thối ấy xộc lên mũi khiến tôi muốn nôn khan, hình ảnh đó dần dần hiện ra, tởm đến phát sợ

Run run, tôi khẽ nói

— Chị... chị... bây giờ chị thành ra thế này, em cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Thôi thì em có giúp được chị cái gì chị bảo em...

— Ta..o đói... lắm... cho tao... ăn.. cổ gà...

Cổ gà? Bây giờ tôi kiếm đâu ra cổ gà đây? Nhà chị cũng có nuôi một bầy gà. Tôi chỉ còn cách lén ra sau nhà bắt lấy hai con trống to nhất bẻ cổ nó, nhanh gọn một cách lạ thường. Trước kia tôi nhát cáy, có dám làm mấy cái thứ man rợ này đâu mà bây giờ lại dứt khoát thế. Chẳng quan tâm nhiều nữa, vứt lại xác con gà, tôi xách hai cái cổ về phòng thờ

Đặt lên cái... cơ thể của chị, đột nhiên cổ gà bị lún xuống sâu vào trong đống thịt bầy nhầy. Tôi bàng hoàng, sợ hãi, tôi đã chứng kiến quá nhiều thứ đáng sợ rồi tôi không muốn thấy gì thêm nữa

vội vã chạy về phòng chùm chăn kín mít tôi run cầm cập trên giường, một vài âm thanh như tiếng xương vỡ vụn dòn tan cứ vang vang trong đầu tôi

Sáng hôm sau, khi phát hiện ra việc tôi đã cho chị ăn thầy Ẩm hốt hoảng mặt trắng bệch quát tôi

— Cái gì? Mày cho nó ăn cổ gà? Mày biến nó thành quỷ rồi, mày còn mở đường dẫn lối cho âm vong vào nhà nữa tiếp tay cho nó nữa. Cái con bé này...

Tôi chẳng biết gì cả nhưng nghe thầy nói vậy thì có vẻ tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng

Trở thành một đống thịt như kia, vẫn thở được mà còn gọi là “người” ư? Tôi cứ nghĩ ngay từ lúc đó cô ấy đã trở thành quỷ rồi chứ

Trên thực tế, cổ gà có nhiều tuyến bạch huyết và mạch máu, những tuyến này chứa chất độc và nội tiết tố, thường tập trung ở dưới da. Khu vực cổ gà cũng là nơi chứa nhiều vi khuẩn, virus, độc tố nên nếu ăn cổ gà chẳng khác nào đang nạp chất độc vào người nhưng nó vốn dĩ là một món ăn ngon không thể thiếu trên mỗi bàn nhậu.

Đó là về mặt sinh học còn về mặt tâm linh thì gà đặc biệt là gà trống chính là một loài linh vật thiêng liêng trong một số nền văn hoá và gắn chặt với hệ thống tín ngưỡng thờ cúng, tôn giáo với tư cách là lễ vật. Cũng chính vì vậy nên có lẽ cổ gà gần như là một thứ chất xúc tác đến quỷ thần nói chung và chính việc biến chị Dịu trở thành một con quỷ thật sự nói riêng

— Nó đã thành quỷ rồi, phải xử lý nó nhanh thôi trước khi nó trở nên mạnh hơn mà đi hại người

Thầy Ẩm dõng dạc tuyên bố bằng giọng điệu chắc nịch

Bác Đoản nghe thầy nói xong thì liền rút cây kéo gần đó chĩa thẳng phía chúng tôi gằn giọng, run run

— Tôi cấm... tôi cấm các người làm hại đến con gái tôi. Động vào con bé tao giết hết lũ chúng mày... cút cút hết cho tao

Thấy bác kích động chúng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Thầy Ẩm nhìn ngán ngẩm rồi lắc đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi cùng hai đồ đệ

— Chị đã cố chấp như vậy, chúng tôi cũng đành bất lực dù sao thì việc diệt trừ con quỷ đó cũng không phải việc của chúng tôi. Rồi khắc tinh của nó cũng sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ thôi

Trước khi đi thầy còn đưa tôi một chuỗi chàng hạt rồi dặn dò tôi kĩ lưỡng rằng

“không bao giờ được phép tháo nó ra nếu còn muốn sống yên ổn”

Tôi đã hãi hùng suốt thời gian qua, người gầy rộc đi ảnh hưởng cả về sức khoẻ lẫn tinh thần. Về lại Hà Nội tôi phải trị liệu tâm lý cả tháng trời mới ổn định được một chút. Còn đám bạn tôi vẫn kiên quyết ở lại đó cho đến khi tìm được trầm, tôi chẳng dám khuyên ngăn chúng nó bây giờ tôi không còn muốn dính dáng gì tới mấy thứ đó nữa

Thế nhưng lòng tham con người ai mà lường được, cái chuỗi hạt đó là gỗ trầm hương, mỗi hạt còn được khắc chữ “Tế” tinh xảo giá cả chắc chắn không rẻ. Tôi bỏ quên lời thầy dặn, thông qua một người quen bán được cái vòng với giá rất cao. Bỏ công sức mấy năm trời ở trong rừng khéo khi còn chẳng tìm được cái xác trầm còn tôi đây đúng là có phải chứng kiến điều kinh khủng chút nhưng tôi cũng đã có trong tay thứ mình muốn đúng như mục đích ban đầu dù số tiền không phải lớn lắm nhưng cũng đủ để tôi có thể từ ăn mì hảo hảo sang ăn mì cung đình rồi. Hớn hở cầm tiền tôi không nghĩ đến những điều tôi sẽ gặp phải

Chiều hôm đó trời Hà Nội đổ mưa rào, còn tôi thì bị tai nạn. Tôi liê tiếp gặp chuyện, Mọi chuyện chẳng dừng lại ở đó đêm nằm trong bệnh viện tôi liên tục mơ thấy một đứa trẻ ở trên lưng tôi đòi tôi cõng đi ăn cổ gà. Con bé bị hở hàm ếch và tật một bên chân, nó là đứa trẻ tôi thấy trong bức ảnh ở nhà chị Dịu

Về phòng trọ, nó vẫn không buông tha cho tôi. Tôi liên tục gặp phải những điều đáng sợ, nhẹ thì trên cơ thể xuất hiện vết cắt không rõ lý do, gương trong nhà đột nhiên đổi màu đen xì xì còn nặng thì là gần đây tôi bị tấm kính từ trên tầng rơi xuống cắt mất hai ngón tay. Và trong suốt những quá trình tôi gặp điều xui rủi thì đều xuất hiện hình bóng lờ mờ của con bé đó

Không chịu được, tôi sắp phát điên rồi cứ tưởng tôi đã thoát khỏi nơi đó nhưng những thứ âm hồn bất tán vẫn cứ đeo bám tôi

Cùng với đó là những tin tức tôi được thông báo cả 4 người bạn ở lại tìm trầm đều đã mất tích, không rõ sống chết ra sao

Tóc tôi rụng ngày một nhiều, cứ lâu lâu tôi lại bị chảy máu mũi, cơ thể cứ thế suy nhược hẳn nhưng nó thì vẫn xuất hiện đều đặn trong bất kì giấc ngủ nào của tôi

Tôi cũng nhiều lần thử đi xem thầy nhưng vừa nhìn thấy tôi ai cũng lắc đầu ngao ngán rồi mời tôi ra về. Có lần tôi lên đền thắp nhang, một cô Đồng gần đó lớn tiếng

— muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông

Tôi cũng ngầm hiểu ý nghĩa nếu muốn xoá bỏ hoàn toàn những thứ không sạch sẽ thì nên đi tới nơi chúng bắt đầu tìm ra nguồn gốc của chúng và triệt để tiêu diệt mối hiểm hoạ. Thầm cảm ơn lời gợi ý của cô đồng, tôi nhờ người gửi túi hồng xiêm cho cô coi như là quà cảm tạ

Một lần nữa tôi bắt xe về lại cái nơi tôi thề rằng sẽ chẳng đặt chân đến thêm một lần nào nữa

Trước khi đi, tôi đã quyết tới tìm một bà đồng cao tay. Vừa gặp tôi bà đac nhìn ra vấn đề, tôi được trang bị những pháp bảo trừ tà rất kĩ lưỡng còn được dặn dò sử dụng cẩn thận. Tôi đã thắc mắc tại sao thầy bà không đích thân ra tay triệt hạ những thứ đó mà lại là tôi, một đứa ham tiền nhát chết.

Thầy bà bảo với tôi

— Đấy là lý do duy nhất để con được sinh ra và sống tới tận bây giờ, không ai có thể thực hiện được nhiệm vụ thiêng liêng này ngoại trừ con cả. Con là người được chọn

Tôi ghi nhớ kĩ những gì bà đã nói, đem một tâm trí vững chắc tới đó quyết tâm sẽ tìm ra sự thật và tự cứu lấy bản thân. Qua nhiều chuyện đã khiến tôi gan lì hơn, tôi cũng tin tưởng vào bản thân vào những gì tôi đã được học và rèn luyện trong thời gian theo thầy bà

Tôi tới nhà chị Dịu. Thấy tôi bác Đoản vội vã chạy ra đón tiếp tôi nhiệt tình gương mặt bác lộ ra một vẻ gì đó kì lạ

Tôi hỏi thăm sức khoẻ bác rồi gửi gói quà đem từ Hà Nội biếu bác. Tôi lân la gợi chuyện của Dịu

— À tình hình của con bé cũng tốt lên kha khá rồi đấy, may mà bác nhờ được một thầy cao tay ở camupuchia, bây giờ nó đang bình phục dần dần

— Dạ thế thì tốt quá, bác cho con xin phép vào thăm chị một lát...

Tôi ngỏ ý muốn thăm chị nhưng nghe đến đây nét mặt bác thoáng bối rối, bác khó xử đáp

— ...Con bé nó mới vừa hồi phục được một chút thôi bác sợ là không tiện, với lại cũng còn nhiều điều kiêng kị. Thầy dặn bác không nên cho nó tiếp xúc với người lạ, đợi khi nào nó khỏi hẳn thì bác để nó đi chơi với con một buổi nhé

thấy bác nói vậy tôi nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không hỏi thêm, những điều bác nói không phải là vô lý nhưng vẻ mặt của bác vẫn có gì đó là lạ khiến người ta khó mà tin tưởng

— À, con đi đường chắc cũng mệt rồi, đi vào nhà nghỉ ngơi đi. Để bác xách đồ hộ cho, rồi bác sắp phòng con ở lại đây chơi mấy ngày cho bác vui...

— Dạ bác cứ để con tự xách được ạ

— Bác xin lỗi, cái Trúc (cô người làm trong nhà) nó đi lấy chồng xa nên cũng nghỉ làm rồi, nhà cửa bừa bộn quá...

— không sao đâu bác, bác cũng lớn tuổi rồi còn chị Dịu thì...— tôi ngập ngừng — à dù sao con cũng ở đây chơi mấy ngày, có gì bác cứ bảo con phụ bác

Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn Bác cười tươi dẫn tôi vào phòng, sao tôi có cảm giác gì đó rờn rợn đột nhiên tôi lạnh hết cả người. bước vào gian nhà, lông gà xương gà khắp nơi đồ đạc đổ vỡ như lâu ngày không ai dọn, tôi cảnh giác nhìn bốn phía. Cùng với sự bất thường của bác tôi biếc chắc có điều gì đó không ổn ở đây

Bác nấu cơm thịnh soạn mời tôi, một bữa nhưng cảm giác kì lạ đó vẫn nhắc tôi không nên lơ là chủ quan. Cứ lâu lâu bác lại liếc nhìn tôi

Nửa đêm, tôi bồn chồn không yên, người rạo rực hết cả. Khó chịu, tôi định ra ngoài sân đi lòng vòng hít thở không khí chứ tôi không thể chịu được cái mùi này ở trong nhà, thực ra tôi vốn là muốn đi xung quanh xem xét điều tra nơi này đó cũng là mục đích tôi tới đây mà. Thế nhưng tôi biết ở nơi này trong bất kì tình huống nào cũng có thể gây nguy hiểm đến tôi. Để đề phòng tôi xách theo ba lô của mình ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi