Chương 100: Lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 100: Lạnh nhạt

Đánh chó phải nhìn mặt chủ, an bài phòng khách thượng đẳng cho hộ viện của Chân Thập Nương, không thua gì nâng cao giá trị con người nàng trá hình.

Nếu thật sự đồng ý, để trong phủ hạ nhân thấy được, ai còn dám thất lễ với Chân Thập Nương đây?

“Tên Vinh Thăng này, thật đúng là coi lông gà là lệnh tiễn rồi!” Nhị di nương giễu cợt cười một tiếng phá vỡ yên lặng.

Từ sau khi Tam di nương Mã Thụy Thu sinh non, đã từng có một đoạn thời gian bị điên, sau khi khỏi bệnh thì vẫn ngớ ngẩn, có chút đần độn, thấy Mã Thái Hương luôn mồm nói thú vị, cười hà hà theo.

Đại di nương Dương Phong liếc một cái không nói gì, nhìn về phía Sở Hân Di ánh mắt mang theo chút hả hê.

Sở Hân Di chỉ coi như không thấy, nàng nâng chung trà lên nhẹ nhàng khuấy động lá trà bên trong, chậm rãi nói, “Nói cho hắn biết, tất cả phòng khách đầu chặt rồi, ân. . .” Nàng trầm tư một lúc, “Bảo bọn chúng tạm thời ở cùng hộ viện trong phủ một đêm đi, chi tiêu giống với hộ viện trong phủ là được.”

Chỉ là hộ viện, phủ Tướng quân cũng có phép tắc, bẩm báo với Trầm Chung Khánh cũng chả có lý lẽ gì!

“Vinh Thăng nói, đây là ý của tướng quân. . .” Cao Toàn vẫn có chút chần chờ.

“Tướng quân chưa bao giờ quản chuyện của nội viện.” Sở Hân Di mí mắt cũng chưa từng chớp.

Cao Thăng bèn đáp lời lui xuống.

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, Dương Phong không khỏi nghĩ đến, “. . . Quả thực có vài phần khí thế của chủ mẫu, chỉ không biết tối nay là ngày của nàng, Tướng quân sẽ ở chính phòng hay là tới nơi này?”

Mã Thái Hương trong thần sắc lại lộ ra vài phần mê hoặc, “. . . Vinh Thăng chưa bao giờ lời nói dối, chẳng nhẽ thật sự là ý của tướng quân?” Trong lòng giật mình, thầm nghĩ, “Tướng quân cóý gì đây?”

Trong phòng có chút yên lặng.

Ngay sau đó có tiểu nha hoàn báo lại, “. . . Phó di nương tới rồi.” Dương Phong thuận thế chuyển chủ đề, “Ở đây đang thiếu nàng đó, vừa khéo đã tới rồi.”

“. . . Đang thiếu ta cái gì vậy?” Phó Tú đang bị nha hoàn vây quanh, một cước bước vào cửa, thấy tất cả mọi người nhìn qua, thì cười khanh khách nói, “Hóa ra mấy tỷ tỷ đều ở đây a, ta nói mà. Khắp nơi đều không tìm thấy ai.” Nàng đổi đề tài, “Phu nhân đã đến rồi, thì nghỉ ngơi ở chính phòng. . .” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ chính phòng, “Các tỷ muội lại vẫn ở chỗ này uống trà, không đi thỉnh an, cũng không sợ không có quy củ. Bị Tướng quân trách phạt?”

Mắt hơi hơi liếc nhìn Sở Hân Di, trong giọng nói có ý muốn châm dầu vào lửa.

Người trong phủ này đều biết, Tướng quân xem trọng nhất quy củ.

Đại di nương giễu cợt cười một tiếng, “Trời sập thì núi cao vẫn còn đó, ta sợ cái gì?” Ánh mắt như có như không nhìn về phía Sở Hân Di.

Sở Hân Di chậm rãi cười.”. . . Tướng quân không cho phép ta gặp nàng, ta đương nhiên phải tránh rồi.” Vuốt vuốt gò má, “Các ngươi sợ. Thì ngoan ngoãn đi thỉnh an được rồi.”

Hóa ra nàng còn có chỗ này dựa vào!

Tướng quân nhưng không nói với mình chuyện này, mình bây giờ theo ồn ào, một khi bị Tướng quân trách tội. . . Tuy rằng không định gặp Chân Thị, Tướng quân thế nhưng trước giờ xem trọng quy củ. . . Dương Phong giật thót, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Phó Tú, Lý Thải Hương.

Thấy ba người liếc mắt nhìn nhau, Sở Hân Di nghiến răng, chỉ là trên mặt bất động thanh sắc (không thể hiện ra), “. . . đúng lúc cùng đi thỉnh an lão phu nhân.”

Lời này có chút ý tứ.

Dương Phong trên mặt không còn hả hê như trước. Thần sắc nàng trịnh trọng lên.

Nhìn thấy Sở Hân Di sờ mặt, Mã Thụy Thu lại nhớ tới đầu năm mặt nàng bị đánh thành giống như đầu heo, thì cười phì một tiếng. Sặc cả trà, ho khan dữ dội.

Tiểu nha hoàn vội vàng tiến lên giúp đỡ đấm lưng, lau chùi.

Bầu không khí căng thẳng bị làm rối lên không còn tung tích.

Một hồi rối loạn. Mọi người tựa như quên đi chuyện vừa rồi, rốt cuộc ai cũng không nhắc lại nữa, nói lan man về chuyện trong nhà.

Đang nói náo nhiệt, có bà tử đên bẩm chuyện xin chỉ thị, “Trù phòng hỏi phu nhân cơm tối chuẩn bị như thế nào?”

Sở Hân Di suy nghĩ một chút, “Đi hỏi ý lão phu nhân đi.”

Bà tử rất nhanh trở lại, “. . . Lão phu nhân nói nàng chưa từng nghe nói trong phủ này còn có một Thiếu phu nhân.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Dương Phong cùng Phó Tú bừng tỉnh đều thở dài nhẹ nhõm.

“. . . Tất nhiên lão phu nhân là nói, cứ chuẩn bị cơm khách như bình thường đi.” Sở Hân Di thanh âm chậm rãi.

Đại sảnh truyền đến một trận âm thanh vui sướng thích chí.

Bốn món một canh, là quy định đồ ăn của Tướng Quân phủ chiêu đãi những nha hoàn, bà tử ở các đại phủ tới đưa thư, nhìn thấy trù phòng đưa tới thứ này, Hồng Tang Hồng Liễu thì giễu cợt cười một tiếng, trong lòng thầm nhủ, ngay cả chính phòng đều không được vào, chỉ sắp xếp cho một tiểu nha hoàn vào trong.

Chân Thập Nương thường ngày vẫn thường dùng bốn món một canh, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại khẩu vị bị Thu Cúc thử lựa chọn hơn nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận, “Cho dù trong Tướng quân phủ kim đường ngọc mã (nhà vàng xe ngọc), cũng không thoải mái như đối đãi ở bên cạnh tiểu thư, chí ít bọn chúng cũng không có phúc được ăn ngon như nô tỳ.”

Người sống ở đời, ăn uống là đại sự, những thứ khác chỉ là mây trôi, đây là lời vàng ngọc của tiểu thư nhà nàng.

Chân Thập Nương nghe xong thì bật cười.

Thu Cúc này, thật là đáng yêu.

Nàng trù nghệ (tài nấu ăn) cao hơn bất cứ ai, cho dù bữa cơm này không phải là Tướng Quân phủ cố ý gây khó dễ, cũng đừng hy vọng mùi vị ngon biến mất, vừa nghĩ như thế, tâm tình nhất thời thông suốt, một bữa cơm ăn cũng vui vẻ hạnh phúc, hai chủ tớ ai cũng không vì điều này mà ảnh hưởng tâm tình.

Dùng qua cơm, Thu Cúc lười biếng nằm lỳ ở trên giường, cảm thấy dưới người vừa dày vừa mềm, bèn dùng sức ép cơ thể xuống, hoàn toàn không giống với giường gạch ngày thường nàng nằm, bèn dứt khoát đứng lên, cởi giày leo lên giường nhảy.

Chân Thập Nương đang đánh giá các đồ cổ trên kệ, nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng ùm ùm, thì quay đầu lại, “. . . Ngươi làm gì vậy?” Kinh ngạc mở to mắt.

“Tiểu thư, giường gạch này sao lại mềm như vậy?” Thu Cúc lại gắng sức nhảy một cái, “Hình như đều là chăn, làm thế nào để lửa a.”

“Đây là giường, không phải là giường gạch. . .” Chân Thập Nương bật cười, “Ngươi đừng nhảy nữa, cẩn thận nhảy gẫy ngày mai Tướng quân đem ngươi tạm giữ ở đây.”

Thu Cúc quả nhiên sợ không dám nhảy nữa.

Cúi đầu lật xem đáy giường, thật sự là làm bằng gỗ, bèn nghi ngờ nói, “Không đốt lửa dưới giường, sao trong phòng này không lạnh chút nào?”

“Tường này xung quanh đều là hỏa lung (giỏ đựng lò sưởi). . .” Chân Thập Nương vừa nói vừa ngồi xuống giường, đưa tay phủ rèm làm bằng tơ lựa mềm mại.

Năm năm trước, nàng tới nơi này ngày đầu tiên, chính là rơi trên chiếc giường này, rèm vải, màn che, đệm chăn tinh xảo mà lại hoa lệ, mang theo một trận hương hoa nhài nồng đậm, xông thẳng lên làm nàng buồn nôn.

Trở lại chốn cũ, ở đây đã không hề hoa lệ như trước đây, càng không có mùi hương nồng đậm kia, rèm vài tố sắc (màu trắng thuần), đệm mềm mại, tất cả đều lấy thoải mái làm chủ đạo, toàn bộ gian nhà bố trí nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, không có một chút mùi vị nào của nữ nhân, Chân Thập Nương mỉm cười.

Người này tuy rằng tự đại chút, ngược lại rất giữ quy củ, hắn yêu Sở Hân Di hết mình, cũng đem nàng sủng ái lên trời, thế nhưng, chưa phù chính, thì không cho phép nàng làm chủ chính đường.

“Chúng ta ở đây, Tướng quân buổi tối ở đâu?” Đang suy nghĩ xuất thần, Thu Cúc chợt hỏi, “liệu có đem chúng ta đuổi ra ngoài không?”

Con ngươi trong đôi mắt to hiện ra một chút bất an hiếm thấy.

Vừa rồi chỉ nghĩ bảo hộ vệ tiểu thư nhà nàng, nàng cũng chưa nghĩ gì, bây giờ phải nghỉ ngơi rồi, đến đây lại là một chiêc giường lớn đặc chế thoải mái quý giá không gì sánh được, nàng mới chợt phản ứng kịp, chẳng trách lúc đó Hồng Liễu lại khẩn trương như vậy:

Các nàng cư nhiên dám chiếm đoạt giường của Trầm Chung Khánh!

Nghĩ đến bản mặt lạnh lùng của Trầm Chung Khánh, sắc mặt Thu Cúc tái nhợt.

“. . . Ngươi không cần lo lắng, hắn có năm di nương đó, một đêm thì viện nào cũng có thể ở được.” Chân Thập Nương nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.

“Tướng quân thật sự sẽ không đuổi đi chúng ta đi?” Thu Cúc vẫn có chút không yên lòng, “Hay là, nô tỳ đi tìm Vinh Thăng nghĩ biện pháp một chút?” Đề phòng trước, dù sao cũng có thể diện hơn là đột nhiên bị đuổi ra ngoài.

Chân Thập Nương lắc đầu, “Tướng quân là người quy củ nhất, phòng này vốn chính là ta, bây giờ ta trú tạm một đêm, hắn lẽ ra nên nhường ta dùng trước, tự đi ra ngoài tìm chỗ ở.” Cho dù thế nào, nàng là chính thê trên danh nghĩa của hắn, theo quy tắc nên ở chính phòng.

Để Vinh Thăng mang nàng tới nơi này, hắn cũng nên dự định để nàng ở chính phòng đi?

người tự đại vì tự phụ, cho dù nàng đoán sai, nhưng chỉ có một đêm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cướp giường với với nàng một cô gái yếu đuối, cũng chính bởi vì điều này, nàng ban ngày mới dám dẫn Thu Cúc xông tới đây.

Thấy Thu Cúc vẫn sợ run, thì đẩy một cái nàng, “Đi gọi nước đến, chúng ta rửa mặt sớm một chút nghỉ ngơi.” Bôn ba một ngày, nàng cũng mệt mỏi.

Nhìn thấy Chân Thập Nương ánh mắt trầm tĩnh thong dong trước sau như một, lòng Thu Cúc đến cùng cũng yên tâm, vui đáp ứng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Liễu theo nàng đi vào, “. . . chẳng qua chỉ có một đêm, phu nhân tốt xấu gì chấp nhận tạm đi, Tướng quân trước giờ tiết kiệm, chúng ta cũng không phải là nhà giàu có thế gia vọng tộc, trời đông lạnh thế này, mỗi ngày đốt thang tắm rửa mỗi ngày, ngay cả tướng quân, cũng là ba ngày tắm một lần.” Trong ánh mắt dẫn theo cỗ khinh thường.

Còn muốn tắm rửa, nàng thật đúng là coi mình là thớt rau.

Xuất thân thầy thuốc, Chân Thập Nương thích sạch sẽ quen rồi, đặc biệt là lại bôn ba một ngày, không tắm nàng căn bản không ngủ được, hơn nữa, một Tướng Quân phủ lớn như vậy, vẫn để ý đun bao thùng nước?

Chân Thập Nương nghe xong thì khiêu mi một cái, “Ta phải đi bái kiến nương nương, không tắm gội mà đi, Hồng Liễu là muốn bất kính với nương nương sao?” Lại nói, “Ngươi là muốn cho Tướng quân kháng chỉ sao?”

Hiện đại chưa chú trọng, nhưng đây là cổ đại, nàng mới học cùng Triệu ma ma, “Bái kiến bề trên, nhất định phải tắm rửa thay y phục, tỏ vẻ kính trọng.”

Hồng Liễu sắc mặt một trận đỏ lên.

Chân Thập Nương cũng không để ý đến nàng, trực tiếp phân phó Thu Cúc đi tìm Vinh Thăng yêu cầu nước.

Sợ Chân Thập Nương bị rét, Thu Cúc cầu vinh thăng đốt bốn năm chậu than đặt ở phòng tắm rửa, giày vò tiểu nha hoàn của Hạo Nhiên Cư, Hồng Liễu tức giận ở trong phòng giậm chân chửi. Âm thầm thề, đợi buổi tối sau khi Tướng quân đem các nàng đuổi ra ngoài, nhất định phải hảo hảo chỉnh đốn các nàng!

. . .

Cùng Tiêu Dục trao đổi làm sao lợi dụng kế đưa Lục công chúa hòa thân, thâm nhập Kỳ Quốc tìm hiểu địa phương phong tục tập quán dân tộc và chuyện bố trí canh phòng nội cung tết nguyên tiêu, lúc Trầm Chung Khánh trở lại Tướng Quân phủ, đã trống canh một rồi, Vinh Thăng đích thân đón ở cổng lớn.

“. . . đón phu nhân về rồi?” Nhìn thấy Vinh Thăng, Trầm Chung Khánh mở miệng hỏi.

Không biết tại sao, nghĩ đến Chân Thập Nương đang ở Tướng Quân phủ, trong lòng hắn lại mơ hồ sinh ra một chút hưng phấn.

“Chạng vạng thì đón về, dẫn theo Quách thị vệ cùng Trì thị vệ. . .” Vinh Thăng vẫy lui gã sai vặt bên người, đón lấy đèn lồng đích thân cầm đi cùng Trầm Chung Khánh, “Cao Toàn nói trong nhà hết phòng khách, Sở di nương cho an bài ở hậu viện chen chúc cùng bọn hộ viện, nô tài sợ việc này truyền tới tai Van Tuế không hay, lúc đó đi cầu rồi tổng quản thứ vụ (quản lý việc vặt) Trần Triêu Sinh, tốt xấu gì cũng dọn dẹp giàn xếp hai gian hảo hạng ở biệt viện, chỉ là. . .” Hắn đổi đề tài, “Vì cách phu nhân xa một chút, Quách Tú rất không vui, là nô tài hết lần này đến lần khác bảo đảm ở trong Tướng quân phủ phu nhân tuyệt đối sẽ không có việc gì xảy ra, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng.”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Tư 28, 20145 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

yume2694 trong Tháng Tư 29, 2014 lúc 3:54 chiều

aaaaaaa…. đã có chương mới ta cm trước tối đọc sau a ^^

Phản hồi

nobihin trong Tháng Tư 29, 2014 lúc 5:07 chiều

 thành viên tích cực :*

Phản hồi

ngoc bich trong Tháng Năm 5, 2014 lúc 10:12 chiều

đã có chap mới rồi cảm ơn bạn nhé

Phản hồi

anh ngoc trong Tháng Bảy 7, 2014 lúc 1:05 sáng

bạn ơi sao lâu vậy? hx nhanh yk hóng mãi :”)

Phản hồi

Vy Anh trong Tháng Ba 22, 2016 lúc 10:15 sáng

Đọc một lèo tới đây, truyện rất hay nhưng nam chính cảm giác mềm lòng quá, không biết sau này Thập Nương còn bị khi dễ nhiều không
Cảm ơn bạn đã edit.

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG TƯ 2014HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 « Th3   Th5 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro