Chương 101:Cùng giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 101: Cùng giường

Trầm Chung Khánh dừng cước bộ, ánh mắt rơi vào đèn đuốc sáng trưng trên cửa sổ cách đó không xa, mơ hồ lộ ra một tia lãnh ý.

Tổ phụ của hắn từng là một nhánh của Trầm thị, lúc còn trẻ vì tính cách cương liệt chính trực, không chịu nổi ức hiếp của trưởng họ, hồi đó liền đoạn tuyệt quan hệ phân tách ra, đến đời hắn cũng không đến ba đời, con nối dõi vẫn luôn điêu linh (suy yếu), hắn lấy đâu nhiều thân thích như vậy?

Lại dám bảo một tướng quân phủ lớn như vậy hết khách phòng!

“Tướng quân. . .” Thấy hắn đứng lại, Vinh Thăng cúi người lại, ánh mắt cũng nhìn về phía khách phòng, trong lòng yếu ớt thở dài một tiếng.

Tướng quân quanh năm xuất chinh bên ngoài, đối với hậu viện vẫn luôn buông thả, bây giờ những người này ngay cả phân phó của hắn cũng bằng mặt không bằng lòng rồi.

Hậu viện này, cũng nên quản lý lại rồi.

Lấy lại tinh thần, Trầm Chung Khánh nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, “Đi thỉnh an mẫu thân chưa?”

“Phu nhân vừa vào cửa liền muốn qua đó vấn an, là lão phu nhân nói ngủ rồi.” Vinh Thăng cẩn thận dè dặt dò xét sắc mặt Trầm Chung Khánh.

Ngọn đèn dầu mờ ảo ánh trên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, nhìn không ra buồn vui, lại thêm vài phần băng lãnh.

“Các di nương đâu?” Trầm Chung Khánh tiếp tục hỏi.

Câu hỏi mơ hồ, Vinh Thăng không rõ Trầm Chung Khánh cuối cùng muốn biết cái gì?

Là thái độ di nương đối với phu nhân vào phủ, hay là. . . Hắn cũng không phải là con giun trong bụng di nương, nào biết các nàng trong lòng đang nghĩ cái gì? Vinh Thăng suy nghĩ thật kỹ câu hỏi của Trầm Chung Khánh, trong miệng cẩn thận dè dặt trả lời, “. . . Năm vị di nương đều an phận ở trong viện của mình.”

Chính là nói các nàng không đi vấn an phu nhân!

Trầm Chung Khánh dừng bước.

Cho dù Chân Thập Nương đức hạnh thế nào, hắn một ngày không hưu thê, không hòa ly, nàng chính là thê tử của hắn, vứt ở tổ trạch cũng cũng bỏ đi, đã đón trở về Tướng Quân phủ, thân là di nương nên theo quy tắc đến đây vấn an nàng!

Đặc biệt là nàng là ngày đầu tiên tới, về tình về lý mọi người cũng nên giữ thể diện cho nàng.

Có mẫu thân bướng bỉnh, hắn không tiện trước mặt người khác cường điệu địa vị của nàng. Nhưng hắn đặc biệt để Vinh Thăng dùng nghi thức của chủ mẫu nghênh tiếp đón nàng vào phủ, chính là dùng hành động nói cho di nương tâm ý của hắn.

Thế nhưng, những người này lại chưa từng ủng hộ hắn lấy một lần!

Năm năm trước phu thê bọn họ náo dữ như vậy, cho đến trước khi nàng bị ruồng bỏ ở tổ trạch, hắn cũng chưa miễn cho nào di nương giảm bớt lễ nghi với nàng, cũng không vì ghét mà dung túng cho di nương nào bất kính trước mặt nàng.

Mẫu thân vì hắn cố chấp lưu lại Chân Thập Nương cùng hắn xích mích. Chuyện náo loạn trong nhà, hắn còn đang phiền não đây, nhưng những người này lại chưa từng đồng lòng với hắn, trong lúc nhất thời, đứng ở trong gió đêm lạnh thấu xương. Đã từng hào hùng bao nhiêu, Trầm Chung Khánh trong lòng đang hưng hái đột nhiên sinh ra một cảm giác bi thương.

Thật lâu, Trầm Chung Khánh mới lại nhấc bước.

“Tướng quân. . .” Trong lúc bất giác đi tới Hạo Nhiên Cư, thấy hắn cất bước đi vào trong. Vinh Thăng theo bản năng gọi hắn lại, “Hôm nay là ngày của Sở di nương.”

Nghĩ thấy muộn như vậy rồi, Trầm Chung Khánh chắc sẽ trực tiếp đi Bích Trúc Viên nghỉ ngơi, trên đường đi, chuyện Chân Thập Nương xông vào chính thất hắn vẫn không dám nói, vốn tưởng rằng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Ai ngờ, hắn lại trực tiếp tới Hạo Nhiên Cư.

Trầm Chung Khánh dừng lại, do dự một lúc. Khôi phục tinh thần lại bước đi về phía trước.

Phu nhân nghỉ ở chính phòng, ngài không có chỗ ngủ!

Nhìn bóng lưng Trầm Chung Khánh to lớn cao ngạo, Vinh Thăng ở trong lòng kêu to. Môi khẽ động, cuối cùng không dám nói ra, nhìn thấy Hồng Liễu đã mang theo tiểu nha hoàn ra ngoài đón. Vinh Thăng thân thể chợt động, đột nhiên, hắn bỗng nhiên quay người lại, lén lút chạy rời khỏi Hạo Nhiên Cư.

Hắn nhanh chóng tìm chỗ trốn.

Biết rõ Trầm Chung Khánh sẽ nổi giận, không nhanh chóng trốn đi chính là thèng ngu.

Vừa đi nhanh, Vinh Thăng vừa hạ quyết tâm, đêm nay cho dù Trầm Chung Khánh có lật tung phòng ốc lên, hắn cũng kiên quyết không ra ngoài!

“. . . Phu nhân đã ngủ chưa?” Trầm Chung Khánh cởi xuống áo khoác lông hồ ném cho Hồng Liễu.

“Hình như vẫn không ngủ.” ánh mắt Hồng Liễu như có như không nhìn về phía chính phòng cuối hành lang gấp khúc.

Không trực tiếp hồi bẩm, lại lấy cách này nói cho Trầm Chung Khánh Chân Thập Nương đang nghỉ ở chính phòng, thứ nhất có thể tránh được sau khi hắn biết đầu tiên sẽ trút giận lên đầu bọn họ trước, thứ hai, có thể mượn cơ hội mưu hại là Chân Thập Nương giả truyền lời của hắn, tiến vào chính phòng.

Nàng sớm đã chuẩn bị tốt khẩu cung, có tiểu nha hoàn đầy sân làm chứng, tối nay hỏi cho Chân Thị kia hết đường chối cãi. Thấy Trầm Chung Khánh quả nhiên đen mặt hướng chính phòng đi đến, Hồng Liễu Hồng Tang nhìn nhau liếc mắt, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Đi tới cửa chính phòng, nhìn thấy trong phòng lộ ra ánh nến yếu ớt, Trầm Chung Khánh thân thể dừng lại, đột nhiên, hắn quay người lại hướng phòng rửa mặt đi đến.

Hồng Liễu bên này tính toán đâu ra đấy chờ Trầm Chung Khánh nổi giận, nào ngờ, Trầm Chung Khánh thấy, chính thất chính là phòng ngủ ngày đại hôn của hắn và Chân Thập Nương, trước khi Chân Thập Nương bị đuổi vẫn ở đây, bây giờ đón nàng trở về, tự nhiên vẫn là ở nơi này, trong suy nghĩ của hắn đây chính là một chuyện đương nhiên, căn bản không cần phân phó ai khác.

Quan trọng nhất, hắn không muốn để cho người khác nhìn ra hắn rất coi trọng chuyện đón Chân Thập Nương hồi phủ.

Lại không ngờ, hắn âm thầm ám chỉ như vậy, lại chỉ đạo sai một lũ tiểu nhân trong phủ, càng để hắn lần đầu tiên phát hiện, người trong phủ này lại hoàn toàn không đồng ý với hắn, bên ngoài kính hắn sợ hắn, sau lưng lại tính toán nhỏ nhặt đủ mọi chuyện.

Rửa mặt hoàn tất, đổi thân khâm phục (quần áo mềm đi ngủ), Trầm Chung Khánh liền đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Thu Cúc chạy trước chạy sau bận rộn một ngày, vừa lên giường thì ngủ thiếp đi, Chân Thập Nương ban ngày ở trong xe ngủ một giấc, lại không buồn ngủ xíu nào, đang cầm quyển kế sách quân sự Trầm Chung Khánh đặt ở đầu giường xem.

Không phải nàng thích quân sự, thật sự là ở cổ đại trò giải trí quá ít, không có TV, không có internet, đặc biệt là trời đông đêm dài, thật sự là hành hạ người ta, có thể có quyển sách giết thời gian đã là hạnh phúc rồi, nàng cũng thật không có quyền lựa chọn, bằng không nàng làm sao có thể đọc thuộc làu làu quyển Mạch lạc đồ của cơ thể khô khan nhạt nhẽo đó. (quyển sách ở nhà Thập Nương – Sơ đồ các huyệt vị trên cơ thể)

Nếu đặt ở kiếp trước, nàng bỏ thời gian này ra, tuyệt đối có thể nhắm mắt lại làm phẫu thuật cho người ta!

Cuối cùng cũng không phải là thứ bản thân hứng thú, đang thấy buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng mở, thì ngẩng đầu, “Tướng quân. . .” Nàng vội ngồi thẳng người, kinh ngạc mở to mắt.

“Trên đường thuận lợi chứ?” Trầm Chung Khánh thanh âm ôn hòa, bước vài bước đến bên giường, đang muốn ngồi xuống, mới phát hiện Thu Cúc đang phì phì ngon giấc, thân thể gắng gượng đứng im tại chỗ, đáy mắt hiện ra một chút do dự.

Đầu Chân Thập Nương trực vang.

Hắn mặc một thân khâm y đi vào, hiển nhiên là muốn ngủ ở chỗ này, nhìn thấy trên giường mình cũng không lảng tránh, hắn là muốn. . .

bọn họ không hòa ly, nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của hắn, ở kiếp trước, đây là quan hệ được luật pháp bảo vệ, hắn đối với nàng có quyền tuyệt đối yêu cầu nàng làm trọn cái nghĩa vụ kia!

Ban ngày nàng kiên cường xông tới, chính là tính toán hắn không cướp giường ngủ với nàng, lại không tính toán đến, hắn sẽ không cướp với nàng, hắn có thể cùng nàng ngủ chung một chiếc giường!

Lần đầu tiên, Chân Thập Nương tính sai.

“Cái kia. . .” Nàng thanh âm có chút run, “Thu Cúc. . .” Muốn nói Thu Cúc không có chỗ ngủ, nghĩ đến hắn cũng chưa nói rõ muốn ở đây, thanh âm liền mắc trong cổ họng, đầu nàng trống rỗng, nhanh trí thường ngày cũng không biết đã chạy đi đâu, moi móc mãi cũng tìm không ra một câu thoái thác hoàn chỉnh, trong con ngươi lộ ra một tia sợ hãi hiếm thấy.

Hắn có đáng sợ như vậy sao?

từ ngày gặp lại cho đến nay, Chân Thập Nương trước giờ trầm tĩnh, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy nàng thất thố như vậy, nhu tình hễ quét là sạch, sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm xuống, bỗng nhiên quay đầu lại hô, “Hồng Liễu!” Trong thanh âm mơ hồ mang theo tức giận.

Biết Thu Cúc khí lực đại, Hồng Liễu sớm chuẩn bị bốn người bà tử, nghe thấy Trầm Chung Khánh gọi nàng, vội vàng tuyển tụ tập ở ngoài cửa chính phòng đứng ngay ngắn, Hồng Liễu hít sâu một hơi, cố giấu khuôn mặt hưng phấn, lúc này mới đẩy cửa chính phòng ra, “Tướng quân. . .”

Ánh mắt nhìn thấy chủ tớ Chân Thập Nương sợ hãi thành một đoàn, hoàn toàn không có khí phách bình tĩnh của ban ngày, trong lòng âm thầm cười nhạt.

“Ngươi và Hồng Tang đều chuyển đến phòng phía sau, Noãn các để cho Thu Cúc chuyển qua đó.” Trầm Chung Khánh lạnh lùng phân phó nói.

“Chuyển. . . Chuyển. . .”

Hồng Liễu cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

Cho là mình nghe lầm, nàng vẫn ngẩn ra nhìn Trầm Chung Khánh, đến lúc ánh mắ hắn lạnh thấu xương quét tới, mới run run một cái phục hồi lại tinh thần, “Nô tỳ đi chuyển ngay.” Ngẩng đầu nhìn Thu Cúc, “Thu Cúc cô nương mời theo nô tỳ.”

Bị quát to một tiếng làm tỉnh lại, Thu Cúc không chút suy nghĩ vội trở mình đứng lên thì nhào tới trước người Chân Thập Nương dùng thân thể bảo vệ nàng, trong mắt vẫn mang theo một cảm giác hồ đồ mới tỉnh, bộ dáng thấy chết không sờn trừng mắt nhìn Trầm Chung Khánh.

Nếu muốn đuổi đi tiểu thư nhà nàng, trước hết bước qua xác nàng!

Đến lúc nghe thấy Trầm Chung Khánh là để chính nàng dọn ra ngoài, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, liền nhớ lại thường ngày Hỉ Thước cô cô thường nhắc mãi với nàng, “. . . Nếu là tiểu thư lúc nào có thể cùng Tướng quân viên phòng thì tốt rồi.”

Ý niệm này chợt lóe lên, Thu Cúc liền buông Chân Thập Nương ra nhẹ nhàng nhảy xuống giường, “Nô tỳ đi ra ngoài trước.” Nàng ôm lấy y phục liền đi, không dám quay đầu lại nhìn mắt của Chân Thập Nương. (haha. . . Thu Cúc quá đáng yêu  <3~~)

Chân Thập Nương đang suy nghĩ, “Nếu Thu Cúc chết cũng không đi ra, kiên cường nương nhờ trong phòng này sẽ như thế nào. . . Với tính tự phụ của hắn. . . Lại ở trước mặt nha hoàn. . . liệu có xoay người rời đi hay không?” Nhoáng một cái, đã không thấy bóng Thu Cúc.

Hồng Liễu rón ra rón rén đi ra ngoài.

“. . . Thật không có nghĩa khí!” Chân Thập Nương trong lòng đau xót, “Sớm biết như vậy, ta ban ngày cùng tên nha hoàn tranh đấu làm gì, di theo ở cùng một đêm được rồi.”

như vậy ngược lại cũng tốt, chính mình ngốc tự dâng lên giường!

Đến lúc Trầm Chung Khánh nằm xuống bên cạnh nàng, một trận khí tức nam tử nồng đậm rõ ràng truyền đến, Chân Thập Nương mới hồi phục lại tinh thần, “. . . Cái kia, thiếp ngày mai vẫn phải dậy sớm tiến cung.” Vì Văn ca Vũ ca, nàng nguyện ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhượng bộ cũng là giới hạn cuối cùng, những cái khác đều có thể, chỉ riêng điều này nàng tuyệt đối không làm được, chí ít là bây giờ không làm được!

“Ta ngày mai cùng đi với ngươi.” Trầm Chung Khánh trong thanh âm mang theo không kiên nhẫn.

Nữ nhân ngốc này!

Hắn không thiếu nữ nhân quyến rũ, nữ nhân muốn trèo lên giường của hắn nhiều không kể siết, nàng không muốn, hắn tuyệt sẽ không miễn cưỡng, chỉ là, nàng vừa vào phủ mẫu thân và di nương các phòng liền ra oai phủ đầu với nàng, hắn đêm nay mà không ngủ ở đây, sau này nàng nử bước cũng khó đi.

Hắn trở mình, đưa lưng về phía Chân Thập Nương, “Mau ngủ đi.” Khoát tay dập tắt ánh nến.

Gian nhà nhất thời rơi vào một mảnh đen tối.

Chân Thập Nương ngồi cứng ngắc, mãi đến lúc nghe thấy Trầm Chung Khánh phát ra tiếng hít thở đều đặn, nàng mới an tâm, tay chân nhẹ nhàng tiến vào trong chăn.

sao có thể ngủ được đây?

Nghĩ đến ngày mai còn phải tiến cung, Chân Thập Nương ép buộc chính mình nhắm mắt lại, đếm cừu.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Năm 2, 20147 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Lachysmile trong Tháng Năm 3, 2014 lúc 4:37 chiều

mong ngóng chap mới ^^

Phản hồi

nobihin trong Tháng Năm 5, 2014 lúc 9:28 chiều

Phản hồi

yume2694 trong Tháng Năm 4, 2014 lúc 2:43 chiều

ta đọc bằng điện thoại hôm qua không cm được a nên bữa nay nhảy vào cm bù a ^^

Phản hồi

nobihin trong Tháng Năm 5, 2014 lúc 9:28 chiều

nàng là ng' chăm cmt nhứt đó 

Phản hồi

yume2694 trong Tháng Sáu 1, 2014 lúc 11:35 sáng

chưa có chương mới a… T_T

cuacon trong Tháng Năm 5, 2014 lúc 10:35 sáng

Tiếp tục chuỗi ngày dài chờ đợi….oa…oa

Phản hồi

nobihin trong Tháng Năm 5, 2014 lúc 9:29 chiều

cứ từ từ còn dài mà nàng :3

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG NĂM 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th4   Th6 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro