Chương 99:Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 99: Sắc

Thấy Hồng Liễu hướng đến, Thu Cúc lách mình ngăn trở nàng.

Tuổi quá nhỏ, Thu Cúc thân thể cũng thấp hơn Hồng Liễu cả một cái đầu, nhưng nàng từ nhỏ làm nhiều việc nặng, khí lực trên người lớn hơn rất nhiều người, giống như cây đinh chặn ở đó, Hồng Liễu lay thế nào cũng không được nửa phần, đợi đến lúc Hồng Tang lấy lại tinh thần đã chạy tới giúp đỡ, Chân Thập Nương đã vào chính phòng.

Thấy Chân Thập Nương tiến vào, Thu Cúc lúc này mới lách mình tránh ra, theo bọn họ đi vào theo.

Hồng Liễu Hồng Tang song song xông vào chính phòng, Chân Thập Nương đã đoan trang ngồi ở chính giữa ghế thái sư, Thu Cúc bước nhanh đi tới phía sau nàng đứng ngay ngắn.

Chân Thập Nương nhìn nàng mỉm cười.

Điểm này của Thu Cúc nhà nàng rất tốt, cùng Giản Vũ một tính cách, trong mắt chỉ có mỗi mình nàng, đến đâu cũng không sợ trời không sợ đất, lúc này nếu như đổi thành Hỉ Thước, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế khuyên nàng nhịn, đừng đắc tội với đám tiểu nhân bên người tướng quân.

Có lúc nếu đem ra so sánh thì chó giữ nhà còn hung ác hơn cả chủ tử.

“Tiểu thư cò cần uống nước không?” Thấy Chân Thập Nương nhìn mình cười, Thu Cúc cao hứng.

“Ân. . .” Chân Thập Nương gật đầu, “Ngươi xem một chút trong bình còn nước không, nếu không có thì để Vinh Thăng lấy một bình mang tới.”

Chạy một ngày đường, nàng quả thực khát.

Trông cậy vào nha hoàn của Trầm Chung Khánh không được, vẫn là nhân lúc Vinh Thăng chưa đi, bảo hắn an bài tất cả cho xong xuôi.

“Phu nhân. . .” Thấy chủ tớ hai người Chân Thập Nương vẫn nói, hoàn toàn không để các nàng vào mắt, Hồng Liễu thanh âm trong nháy mắt cao gấp đôi, “Đây là phòng ngủ của tướng quân!” Thấy ánh mắt lạnh lùng của Chân Thập Nương nhìn qua, kiêu ngạo trong lời nói bỗng thấp xuống, “Thỉnh phu nhân đến khách sảnh nghỉ một lát trước, nô tỳ đi thu dọn cho người một gian phòng khác.”

Không phải nàng già mồm cãi láo, phòng ngủ này của Trầm Chung Khánh quả thực cấm ngoại nhân, hắn sủng ái Sở Hân Di như vậy, cũng chưa để cho nàng tới nơi này ở qua. Bây giờ nàng đích thân giữ cửa, còn bị người xông vào, đặc biệt là người xâm lăng còn là một khí phụ bị Trầm Chung Khánh căm thù đến tận xương tuỷ. Trầm Chung Khánh sau khi biết nổi giận có thể tưởng tượng được, làm không tốt sẽ lột da các nàng.

Ngoại nhân trước mặt kiêu căng, Trầm Chung Khánh trước mặt nàng thế nhưng nơm nớp lo sợ, càng nghĩ càng sợ, Hồng Liễu trong ánh mắt mơ hồ mang theo vẻ khẩn cầu, “Phu nhân. . .” Thấy Chân Thập Nương không nói. Nàng lại kêu một tiếng, ngữ khí so với lúc trước thu liễm rất nhiều.

Cũng không dám nhắc đến chuyện để Chân Thập Nương đến phòng của nàng nữa.

Câu nói vừa rồi, nàng quả thực chính là muốn ra oai phủ đầu với Chân Thập Nương, không ngờ chủ nhân trước mắt này quả nhiên như lời đồn trong phủ, là một người không chịu ăn mặn. Ương ngạnh ngang ngược.

Mặc dù bị ruồng bỏ năm năm, nàng vẫn như cũ không thu liễm đi một chút nào!

“Không cần mất công, ta nghỉ trong phòng này.” Chân Thập Nương thanh âm thản nhiên. Lại dị thường kiên định.

Hồng Liễu biến sắc, Hồng Tang lặng lẽ kéo nàng, hướng nàng chớp chớp mắt, lại nỗ bĩu môi.

Thần sắc khẽ động, Hồng Liễu tỉnh ngộ lại, thầm nghĩ, “Thật là lo quá mất khôn, đây là nàng không biết tốt xấu nhất quyết vào. Ta sao phải lo lắng, đợi Tướng quân trở về, làm trò cho toàn bộ người trong phủ đem nàng đuổi ra ngoài. Cho nàng đẹp mặt!” Nghĩ thông suốt, thần sắc nàng nhất thời nới lỏng, “Đã như vậy. Phu nhân cứ nghỉ ngơi đi.” Trong lòng âm thầm quyết định chủ ý là nàng không cho mất công dọn dẹp gian phòng khác, đợi buổi tối bị đuổi ra ngoài, thì để cho nàng ngủ phòng lạnh!

Thấy Hồng Liễu đột nhiên thay đổi lại không đuổi mình đi, Chân Thập Nương thật tò mò, lại cũng lười truy đến cùng, ngẩng đầu nhìn thấy Vinh Thăng dẫn người mang nước nóng đi vào, thì cười hỏi, “. . . Không biết lão phu nhân nghỉ ngơi chưa, Vinh Thăng dẫn ta qua đó vấn an trước đi.” Tuy rằng từ Hỉ Thước trong miệng đã biết, gia mẫu này của nàng căm thù nàng đến tận xương tủy, thế nhưng,bản thân trên danh dự con dâu, khi đã vào Tướng Quân phủ, cấp bậc lễ nghĩa nên có nàng vẫn phải làm.

“Việc này. . .” Vinh Thăng thanh âm hơi chần chừ.

Lão phu nhân ở trước toàn bộ hạ nhân trong phủ cùng Tướng quân đã thề, thề một mất một còn với vị phu nhân này, làm sao có thể gặp người đây?

Hơi chần chừ, hắn mở miệng nói, “. . . Phu nhân chờ một chút, nô tài đi xem lão phu nhân nghỉ ngơi chưa.” Đang muốn xoay người, bị Hồng Liễu gọi lại, “. . . Vinh Thăng có việc cứ đi làm đi, ta đi cho.” Chuyện quan trọng này, nàng vẫn là đích thân đi bẩm lão phu nhân một tiếng, xin một chỉ thị cho thỏa đáng.

Lão phu nhân ngả người tựa trên giường từ từ uống trà.

Tử Nguyệt nửa quỳ ở bên cạnh giường gạch nhẹ nhàng đấm chân cho nàng, nắm tay rơi xuống trên gấm đắp ở chân kêu bộp bộp, từ trên xuống dưới, lỗ tai Hồng Liễu kêu ông ông.

Dần dần, tâm Hồng Liễu căng như dây đàn, ngay nàng chịu không nổi loại yên lặng làm người khác hít thở không thông này, lúc muốn lên tiếng lần nữa, thanh âm của lão phu nhân không nhanh không chậm truyền đến, “. . . Nói cho nàng biết, ta đã nghỉ ngơi rồi.”

“Vâng. . .” Hồng Liễu cung kính cúi người thi lễ, muốn hỏi xem có cần phái người đem Chân Thập Nương đuổi ra khỏi chính phòng, ánh mắt lén lút nhìn thấy lão phu nhân thần sắc miễn cưỡng, tựa như buồn ngủ, nàng lại lặng lẽ ngậm miệng, rón ra rón rén lui ra ngoài.

“. . . Lão phu nhân vì sao không để cho người đem nàng đuổi ra khỏi chính thất?” Nhìn bóng lưng Hồng Liễu biến mất, Tử Nguyệt không hiểu hỏi, “Tướng quân trước giờ không cho phép nữ nhân ở hậu viện đi chính phòng của người, sau khi biết nhất định sẽ tức giận.”

cái gì mà vô cùng khỏe, một tiểu nha đầu hơn mười tuổi có thể có bao nhiêu khí lực, gọi thêm lượng bà tử thì đuổi ra ngoài rồi, rõ ràng là Hồng Liễu muốn bợ đỡ hai bên!

“Căn phòng đó chính là của nàng, ta làm sao dám đuổi đi, Tướng quân không vui thì tự mình đuổi đi đi.” Lão phu nhân vẻ mặt nhìn có chút hả hê, nhi tử của mình nàng hiểu rõ nhất, tuy rằng mềm lòng lưu lại tiện nhân kia, nhưng đây chỉ là hứng thú tương lai hắn coi nàng là chính thất mà cúng bái, nguyện ý cùng nàng đồng sàng cộng chẩm (cùng ngủ chung), “. . . cũng đỡ bị người ta chửi ta là gia mẫu ác độc.” dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Tử Nguyệt, “Dặn Hồng Liễu một tiếng, cũng không cần chuẩn bị gian phòng khác nữa, buổi tối Tướng quân trở về đuổi ra ngoài, thì đưa đến phòng chứa củi đi. . . Cẩn thận đừng để quá lạnh, ngày mai không vào được cung là được.”

Giày vò nàng một đêm, ngày mai lại ăn mặc thật xinh đẹp đưa vào cung, cho dù ai cũng không nhìn ra!

“Lão phu nhân anh minh, xem nàng lần sau còn dám tuỳ tiện như vậy nữa không!” Tử Nguyệt cười hì hì lui ra ngoài.

. . .

“. . . Lại đón đến Hạo Nhiên Cư?” Nghe xong đại nha hoàn Kết Hương hồi bẩm, Tứ di nương Phó Tú đứng bật dậy, “Đi, chúng ta đi xem xem!” Mau tới cửa, lại giễu cợt cười một tiếng, xoay người lại, “Hậu viện nhiều người như vậy, ta lo lắng cái gì chứ.” Ngẩng đầu phân phó Kết Hương, “Ngươi đi xem lão phu nhân bên kia có động tĩnh gì không.”

“Nô tỳ lúc quay về thì gặp Hồng Liễu tỷ tỷ. . .” Kết Hương trả lời, “Phu nhân đích thân xông vào chính thất, lão phu nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ nói mình nghỉ ngơi,không bảo nàng thỉnh an.”

Phó Tú nhíu chặt mày.

Kết Hương cũng nhíu chặt mày theo, “Di nương ngài nói, lão phu nhân đây là ý gì?”

Ngày thường hận nghiến răng nghiến lợi, như hổ sói đòi một mất một còn với Chân Thập Nương, bây giờ người được đón về bằng lễ nghi của chủ mẫu như vậy, đường hoàng nhập chủ chính thất, nàng lại không có động tĩnh.

“Phí lời!” Phó Tú liếc mắt.”Ta mà biết được ý của người, vẫn phải phiền như bây giờ sao?”

Đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, Phó Tú cuối cùng lấy ra một đồng tiền thời Thiên bảo ra ném giữa không trung, trong miệng thầm nói, “Mặt ngửa thì đi thỉnh an, mặt úp thì giả điếc.” Lạch cạch một tiếng, tiền đồng rơi vào trên bàn.

Bốn chữ năm Thiên Bảo thứ nhất hiện ra trước mắt, là mặt ngửa!

Phó Tú trong lòng ngẩn ra, người ngốc ở tại chỗ.

Từ ngày đó Trầm Chung Khánh cố chấp không chịu hòa ly, hắn tựa như rất lưu ý Chân Thị này, lại có thánh chỉ của Vạn Tuế,vị trí chính thê này của Tướng Quân phủ là chỗ ngồi vững vàng của nàng rồi. Năm năm nay, trong hậu viện này Sở Hân Di độc quyền một mình, áp chế các nàng dở sống dở chết, bây giờ xuất hiện chủ tử thực sự rồi, mặc dù không được sủng ái bằng Sở Hân Di, nhưng bản thân ở đây. . . Ngược lại cũng là một kẻ địch lớn cùng tranh đấu với Sở Hân Di.

Một người được sủng ái, một người là chính thê, nếu đấu, các nàng cuối cùng ai sẽ thắng?

Canh bạc này liệu đặt có đúng cửa.

Đồng tiền này lại là mặt ngửa, Ý là. . . Chân Thị kia sẽ thắng phải không?

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Kết Hương, “. . . Ngươi nói xem, ta có nên đi thỉnh an nàng hay không.” Nếu Chân thị này thắng, Vậy thì, hôm nay nàng là người đầu tiên đi thỉnh an, giúp người khi gặp nạn, ngày sau Chân Thị nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Năm năm trước, Chân Thị rất dễ bị lừa.

“Di nương. . .” Kết Hương hét lên một tiếng.

“Sao?”

“Hôm nay đón nàng vào phủ, Tướng quân cũng chỉ vì thánh chỉ mới bất đắc dĩ. . .”

Phó Tú không kiên nhẫn ngắt lời nàng, “Cũng là bởi vì đạo thánh chỉ kia, vị trí chính thê mới bị nàng ngồi vững chắc như vậy, vẫn bị vứt bỏ ở bên ngoài cũng bỏ đi, bây giờ dùng nghi lễ chính thê đón về rồi, nào dễ đuổi đi nữa?”

“Nhưng Tướng quân hận nàng!” Kết Hương sắc mặt đỏ lên.

“Ta theo Tướng quân nhiều năm như vậy, vẫn luôn nhìn không thấu hắn suy nghĩ gì. . .” Phó Tú mỉm cười, “Ngươi làm sao biết hắn hận ai?”

Năm năm trước có lẽ hận, nhưng thời gian năm năm, Thương Hải cũng biến Tang Điền rồi*, có hận thù gì không thể biến mất?

*Thương Hải biến Tang Điền: (biển xanh biền thành nương dâu) vật đổi sao dời, ý nói cái gì cũng có thể thay đổi.

Nếu trong lòng bây giờ còn có hận, hắn sao lại vì nàng mà cãi nhau với lão phu nhân?

Kết Hương ngưng giọng, nhỏ giọng nói lầm bầm, “Cho dù Tướng quân thích, nhưng lão phu nhân căm hận. . . Ngài có được lòng tướng quân, thì gặp phải rủi ro của lão phu nhân.”

Ai chả biết vậy, nàng cũng là bởi vì nhìn không thấu lão phu nhân vì sao bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) mới đau đầu!

Phó Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ngươi đi hỏi thăm một chút động tĩnh của các di nương khác.”

Kết Hương rất nhanh trở lại, “Đều đi Bích Trúc Viên rồi.”

“Một đám ngu xuẩn!” Phó Tú một cầm đồng tiền ném xuống đất.

Không giống Chân Thập Nương, bề ngoài ương ngạnh nhưng tâm cơ lại không sâu, tất cả quỷ kế đều hiện ra mặt, khiến người ta liếc mắt là có thể xem thấu, Sở Hân Di này lại là loại khẩu phật tâm xà chính cống, không phải nàng một lòng mong chờ được phù chính, bất đắc dĩ mới chịu giữ lại danh tiếng tốt, mấy người các nàng bây giờ sớm ngay cả đầu khớp xương cặn bã cũng không còn rồi.

Nhưng mặc dù như vậy, bọn chúng vẫn bị nàng chèn ép sống dở chết dở, bây giờ khó khăn lắm có cơ hội xoay người, những người này không biết tiến thủ, lại chạy đi bám đít đầu tiên!

“Di nương muốn làm gì?” Thấy Phó Tú vừa trút giận xong, lại ngồi xuống trước gương đồng, Kết Hương không hiểu hỏi.

“. . . Làm cái gì?” Phó Tú hừ một tiếng, “Đương nhiên đi theo bám đít rồi!”

Người thông minh, là chưa bao giờ làm chim đầu đàn.

“. . . cho an bài hai gian phòng khách thượng đẳng.” Trong Bích Trúc Viên, mấy di nương đang ngồi vây quanh trong khách sảnh của Sở Hân Di cười nói, nghe quản gia nội viện Cao Toàn tới xin chỉ thị cho Quách Tú, chuyện Trì Kế Vĩ an bài khách phòng, trong nháy mắt cả sảnh đường đều yên lặng.

Chúng di nương ánh mắt đều rơi vào trên người Sở Hân Di.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Tư 1, 2014Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG TƯ 2014HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 « Th3   Th5 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro