Chương 13: Bức bách (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 13: Bức bách (2)

Xuân Hồng khẽ run rẩy, rơi nước mắt.

“Còn không ra ngoài, phải đợi đánh vào mặt!” Thấy Trầm Chung Khánh đen mặt, Sở Hân Di lớn tiếng quát Xuân Hồng, quay đầu an ủi Trầm Chung Khánh, “…Xuân Hồng nói không suy nghĩ, tướng quân ngàn vạn lần đừng nghe nàng nói bậy, mấy vị tỷ tỷ thương ta còn không kịp nữa là, nào có làm khó ta?” vươn cổ tay để hắn nhìn, “Gia nhìn cái phật thoán làm bằng gỗ đàn hương này, chính là đại tỉ lên miếu thắp hương cầu cho tiếp đó.” Vẻ mặt dịu dàng.

Bất kỳ việc gì cũng phải có chừng có mực, đạo lý này Sở Hân Di rõ nhất.

Trầm Chung Khánh là người cương trực, xưa nay thích mềm không ưa cứng, những điều này từ lúc hắn đem Chân Thập Nương đuổi đến tổ trạch, nàng đã hiểu rồi.

Nữ nhân hiểu rõ nhất nữ nhân, Sở Hân Di biết, Chân Thập Nương yêu Trầm Chung Khánh, yêu đến mê muội, yêu điên cuồng , yêu một cách liều lĩnh.

Đáng tiếc, nàng dùng sai phương pháp rồi.

Dựa vào thế lực nhà đẻ một mực muốn hắn biến thành sủng vật của chính mình, biến thành con rối của chính mình. Cho nên mới trở thành tra tấn Trầm Chung Khánh, lại không biết, Trầm Chung Khánh cũng là một nam nhân thà chết không cúi đầu, là nam nhân luôn muốn oai phong tung cánh bay cao, sao có thể khuất phục dưới váy nữ nhân, mặc cho người khác định đoạt?

Vì vậy, hắn mới có thể không quan tâm đến thế lực cường đại của nhạc phụ đại nhân Hộ bộ thượng thư, dùng chức quan lục phẩm không rễ không đáy khiêu chiến với quyên uy của Chân gia, đối chọi với Chân Thập Nương.

Nghe Tiêu phu nhân nói, ngày đó lúc Trầm Chung Khánh đối đầu đại phu nhân, liền nhất thời chọc giận Chân thượng thư, ngày hôm sau bèn đưa Chân Thập Nương về, chuẩn bị động thủ trừng trị Trầm Chung Khánh, dựa vào thế lực lúc ấy, Chân gia muốn diệt Trầm Chung Khánh chỉ giống như nghiền chết một con kiến.

Là Chân Thập Nương quỳ trước thư phòng của phụ thân một ngày một đêm, Chân thượng thư mới bỏ đi ý niệm giết chết Trầm Chung Khánh. Đáng tiếc, Chân Thập Nương vì hắn yên lặng sau lưng giúp hắn nhiều như vậy, từ trước đến nay hắn lại chưa từng biết.

Bởi vì nàng cũng kiêu ngạo.

Nàng không muốn để hắn biết nàng quan tâm hắn đến mức nào, nàng chỉ nghĩ dùng sức mạnh để chinh phục hắn, cho đến lúc cuối cùng rơi vào cảnh bị vứt bỏ. Hồi đó Trầm Chung Khánh bị ép hủy lời thề với nàng, lấy Chân Thập Nương, nàng liền khóc lóc chạy qua hỏi hắn, hắn có yêu Chân Thập Nương không?

Hắn nói không yêu, nhưng hắn là nam nhân, nếu kết hôn, sẽ đỗi đãi với nàng thật tốt. Để nàng quên hắn. Câu trả lời ấy làm cho nàng đau xót. Sở Hân Di tin rằng, ngày đó, nếu Chân Thập Nương chịu đổi một cách thức khác đối đãi với hắn. Có lẽ bọn họ bây giờ sẽ là một đôi phu thê hòa hợp, tuyệt đối sẽ không có nàng ở phủ tướng quân hô phong hoán vũ  như ngày hôm nay.

Ở trong nội tâm Sở Hân Di, Chân Thập Nương chính là  một nữ nhân thập phần ngu xuẩn.

Nếu ở vị trí Sở Hân Di nàng, tuyệt đối sẽ không cứng đối đứng với Trầm Chung Khánh. Giống như hôm nay, thấy nàng nhượng bộ, nhưng chuyện này nhất định sẽ bị Trầm Chung Khánh đặt ở trong lòng. Tiếp theo, hắn nhất định sẽ đến tổ trạch tìm chính thể bị vứt bỏ năm năm kia, bức nàng bỏ đi hoặc là tự sát, sau đó phong mình làm chính thê.

Vừa cùng Xuân Hồng bỏ ra một hồi công phu, nàng cũng không thật sự muốn để Trầm Chung Khánh giúp nàng chỉnh đốn mấy vị thê thiếp đó. Cái nàng toan tính là phù chính. Những thê thiếp này nàng cũng tự tay dọn dẹp rồi, mục đích duy nhất của nàng chính là để Trầm Chung Khánh hiểu, nàng hiện tại dùng thân phận thiếp cai quản phủ tướng quân là không có khả năng, để trong lòng hắn sinh ra thương tiếc, thế này là đủ rồi.

Quả nhiên, thấy nàng lã chã chực khóc, thần sắc Trầm Chung Khánh chậm lại, hắn thở dài, “…nàng cũng đừng nghe những lời nói bừa, để nàng cai quản mọi chuyện, những năm gần đây ta lại không ở trong phủ, cũng thực ủy khuất cho nàng rồi, ngươi khổ tâm bao nhiêu mắt ta cũng thấy.” trong miệng nói xong, trước mắt Trầm Chung Khánh thoáng hiện ra việc ngày hôm đó gặp Chân Thập Nương, thầm nghĩ, “…đến lúc nên giả quyết nàng rồi.”

“Có thể cùng quân phân ưu, thiếp tuyệt đối không thấy ủy khuất.” một phen ôn nhu sợ hãi, Sở Hân Di đich thân rót trà cho Trầm Chung Khánh, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Tướng quân uống trà…”

Đối với loại nhu tình này, tức giận của Trầm Chung Khánh hoàn toàn tiêu tan, chỉ cúi xuống uống trà từng hớp từng hớp.

Nhìn Trầm Chung Khánh uống trà một cách si ngốc, Sở Hân Di nỉ non, “…Tướng quân thật anh tuấn, ngài xuất chinh nhiều năm như vậy, gió thổi mưa rơi phơi nắng, thiếp còn cho rằng người sẽ thô ráp, biến già rồi, không ngờ ngay đến một nếp nhăn cũng không có.” Ngón tay tính tế xoa nhẹ khuôn mặt hắn, “ngược lại càng thêm tuấn mỹ so với vài năm về trước, nghe nha hoàn nói, ngày ngài vào thành, muôn người đổ xa ra đường, những cô nương chưa xuất giá thấy ngài mắt đều bất động, thề không lập gia thất chỉ muốn gả cho đại tướng quân ngài, nghe nói Lục công chúa cũng coi trọng ngài, cũng không biết là thật hay giả?” lại cố giữ không đổi sắc mặt, Trầm Chung Khánh hiếm thấy lộ ra tia mỉm cười, kéo lấy tay nàng, “…Chớp mắt đã năm năm, sao có thể không già? Chỉ cần Di nhi không chê ta già là tốt rồi.”

“Tướng quân có chỗ nào già chứ, lại giễu cợt người ta.” Sở Hân Di yêu kiều đấm nhẹ hắn, “Ngược lại là thiếp.” Nàng ảo não vuốt khóe mắt không nhìn thấy nếp nhăn, “Hôm nay soi gương, khóe mắt lại sinh ra nếp nhăn rồi.” Nghiêm túc nhìn Trầm Chung Khánh, “…Tướng quân làm quan càng ngày càng lớn, sau này sẽ không chán ghét thiếp chứ?” nói về hoa dung nguyệt mạo (xinh đẹp), nàng chỉ kém Trầm Chung Khánh có một tuổi.

Nam nhân đều kháng lão, mười năm sau, nàng đã một mặt đầy nếp nhăn rồi, nhưng hắn vẫn là cái khí khái hào hùng bức người, điều này không khỏi làm cho người lo lắng.

“…Sao vậy?” Trầm Chung Khánh dương mi.

Sở Hân Di tựu cắn bờ môi, bộ dáng nhỏ bé hết sức ủy khuất.

Trấm Chung Khánh bèn thở dài, kéo nàng ôm vào ngực, “…nàng yên tâm, mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu đã lấy các nàng, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chỉ cần không phạm sai lầm lớn thiên lý bất dung, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc các nàng không quản.” lại nói, “…Nàng phải biết, ta không thường đến chỗ nàng, là sợ nàng bị các di nương oán hận, cũng vì muốn tốt cho ngươi, tránh khi ta xuất chinh bên ngoài, các nàng cô lập ngươi, khắp nơi làm khó ngươi.”

Trong nội tâm Sở Hân Di không khỏi kêu khổ.

Nàng mới không sợ những thứ này, luận về tâm cơ, trong phủ này nào có đổi thủ của nàng?” nàng hận không thể ép hắn ngày ngày ở đây, ghen ghét chết bọn họ.

“Thiếp biết.” Nội tâm dâng trào, trên mặt Sở Hân Di lại lộ ra vẻ cảm kích, tay hướng xuống bụng dưới, “Tướng quân lúc nào cũng vì thiếp lo nghĩ, cái bụng thiếp lại không động tĩnh, vẫn không thể sinh hạ cho tướng quân một hài tử… tướng quân… liệu có ghét bỏ thiếp không?”

Trầm Chung Khánh ha ha cười, “…Di nhi lại lo lắng không đâu, ta cũng chưa già, qua vài năm muốn hài tử cũng chưa muộn.”

Sở Hân Di đẩy hắn ngổi thẳng, “Tướng quân bao tuổi rồi mà vẫn chưa có con, cho dù ngài không vội, lão phu nhân cũng vội a.” nhớ đên ban ngày lão phu nhân nói chuyện ngoại tôn, thâm âm trầm xuống, “mấy đại nha hoàn bên cạnh ta, Xuân Hồng là người sảng khoái, chỉ là tính tình có chút nôn nóng, sợ là hầu hạ tướng quân không tốt, Xuân Lan ngược lại là người trầm ổn, tính tình hoạt bát lại khéo hiểu lòng người, chi bằng…” nàng nhìn Trầm Chung Khánh, “Tướng quân thu nàng a, có thể vì tướng quân sinh ra một cái hài tử, thiếp cũng an tâm.” Thần sắc âm thầm sâu kín, như có một tầng sương mù che phủ trên mặt, Trầm Chung Khánh híp mắt hồi lâu, lại nhìn không thấu nội tâm nàng.

Trực lắc đầu, “Di nhi đa tâm, đời này ta có mấy người các nàng là đủ rồi.” lời này cũng không tính qua loa.

Hắn xuất thân bình dân. Tuy da cảnh giàu có nhưng cũng không phải đại phú đại quý, phụ thân lúc còn sống cũng chỉ có mỗi mẫu thân là nữ nhân, tận mắt nhìn thấy phụ mẫu ân ái, Trầm Chung Khánh đã từng tưởng tượng đến lúc chính mình cưới thê tử, cũng giống như phụ mẫu vậy, bất ly bất khí đầu bạc răng long. Vì vậy, ngày ấy đối mặt với Sở Hân Di ôn nhu như nước, hắn mới hứa hẹn lấy nàng làm thê. Đáng tiếc…Trong lòng hắn không khỏi thở dài, “Hồi đó nếu không phải cùng nàng đấu khẩu, ta cũng sẽ không nạp nhiều thê như vậy. Náo cả nhà không một ngày nào được yên ổn, làm mẫu thân phiền lòng. Bây giờ nghĩ lại, ta cũng có chút hối hận.”

Hắn đã từng như vậy, thật quá hoang đường rồi!

Cho dù Chân Thập Nương đã từng sai, nhưng hắn sao lại không kiên nhẫn đối đãi nàng? Bây giờ ngẫm lại, nếu bọn hắn mỗi người nhịn một chút. Hắn và Chân Thập Nương cũng không phải đi đến ngày hôm nay.

“Thiếp thật sự sợ phụ lòng tướng quân.” Thanh âm Sở Hân Di có chút chua xót.

Đây là lời nói trong nội tâm nàng.

Tuy nguyên tắc đối xử đồng đều giữa các viện, những mỗi lần xuất chinh trở về, thời gian Trầm Chung Khánh ở Bich Trúc Viên cũng thường so với các viện khác nhiều hơn chút ít. Nói lý ra, nàng cũng dùng không ít dược, nhưng bụng vẫn luôn không có tin tức.

Từ xưa mẫu quý nhờ con, đặc biệt là quyền thế Trầm Chung Khánh càng ngày càng lớn, thân phận càng ngày càng quý. Nếu thật sự không sinh hài tử, hoặc bị nữ nhân khác cướp đoạt trước mặt…

Sở Hân Di không dám nghĩ tiếp.

Thấy Trầm Chung Khánh híp mắt tựa cười như không nhìn nàng, nàng liền tức giận nói một tiếng, “Tướng quân, thiếp đang nói chuyện đúng đắn.”

Lời còn chưa dứt, Trầm Chung Khánh mãnh liệt ôm nàng lên, “…Di nhi lo lắng muốn hài tử, ta không nỡ chịu mệt nhiều hơn chút.”

Sở Hân Di xấu hổ tức giận, “Tướng quân, thiếp không có đùa.” Dùng sức muốn vùng xuống đất.

“Ta cũng không đùa!” Trầm Chung Khánh cười Haha, nhanh chóng bước đến giường.

Âm thanh náo loạn dần dần trở thành thở dốc, tạo nên không khí kiều diễm…

Hoan ái qua đi, Sở Hân Di kêu Xuân Hồng mang nước vào, hầu hạ Trầm Chung Khánh lau người, mình cũng rửa mặt rồi lên giường, Trầm Chung Khánh đã híp mắt buồn ngủ.

Hắn không đồng ý hồi phòng, làm cho tâm tình Sở Hân Di vô cùng tốt, tay trắng nhẹ nhàng vòng qua bên hông hắn, khẽ gọi, “…Tướng quân.”

“Ân…” Trầm Chung Khánh mơ màng lên tiếng.

“Hay là, thiếp đi khám đại phu nhé?”

“Cái gì?” âm thanh có chút mông lung.

“Nghe nói ở Ngô Đồng Trấn có một thần y, họ Giản, chính là thiếp mấy ngày trước nhắc đến cho ngài người nấu A giao đó. Chuyên trị các chứng nghi nan, nghe nói đại nha hoàn nhà hắn kết hôn ba năm không chửa, về sau dùng dược của hắn, không đến ba tháng thì có.” Mặt chôn ở sau lưng hắn, nói “thiếp cũng đi tìm hắn xem một chút.”

Hỏi hồi lâu không thấy tiếng trả lời, Sở Hân Di bèn ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Chung Khánh sớm đã hít thở đều đều….

Trầm Chung Khánh.

Sắc mặt Sở Hân Di thoáng đổi, mạnh mẽ ngồi dậy.

Thân thể hơi động, Trầm Chung Khánh tiếp tục say sưa ngủ.

“Heo.!”

Giận giữ lầm bầm, Sở Hân Di hờn dỗi xoay người đưa lưng về phía hắn nằm xuống, mở to mắt nhìn ánh trăng lờ mờ ngoài của sổ.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20135 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

meongoclailuoi trong Tháng Mười 10, 2016 lúc 1:57 chiều

Ko biết TCK định xử lý CTN thế nào.

Phản hồi

Huetran trong Tháng Mười Một 6, 2016 lúc 4:18 chiều

Ngũ di nương này không phải là dạng vừa đâu. Ghét

Phản hồi

nobihin trong Tháng Mười Một 6, 2016 lúc 7:08 chiều

:))))) k phải dạng vừa đâu :))

Phản hồi

celesta trong Tháng Mười Một 12, 2016 lúc 10:58 chiều

K phải đậu vừa rang nhaz :v :v :v

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro