Chương 16: Chơi cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 16: Chơi cờ

Thấy Trầm Chung Khánh quay đầu lại, có ý tìm tòi, đầu Chân Thập Nương trống rỗng, “Tướng quân.” Âm thanh nàng có chút phát run vang lên, “…có thể giải cờ vây?” Nàng phảng phất nhớ rõ Hỉ Thước đã từng nói qua, hắn là người mê cờ.

“Con nhà ai vậy?” không chú ý thần sắc Chân Thập Nương có chút không đúng, ánh mắt Trầm Chung Khánh vẫn nhìn hướng tiền viện, hình như do dự có nên qua đó không?

“Là làm công.” Chân Thập Nương cái khó ló cái khôn, “phải thu hoạch hạt sen, thiếp mới thuê hai người làm công.”

A một tiếng, lúc này Trầm Chung Khánh mới quay đầu lại.

Chân Thập Nương đã ngồi xuống trên ghế đá, “…nếu như đến rồi, tướng quân cùng thiếp chơi hết ván cờ này chứ?” trong nháy mắt, nàng trấn tĩnh lại.

Một nữ nhân gia biết chơi cờ cái gì?

Trong nội tâm kinh thường, ánh mắt Trầm Chung Khánh vẫn là rơi xuống trên bàn cờ, thân người kẽ động:

Đây là nàng bày ra sao?

Chưa từng thấy qua nàng chơi cờ, chẳng ngờ tay nghề của nàng lại cao thâm như vậy!

Trên bàn cờ vây, nhìn theo giống như kinh thiên vĩ địa, thiên biến vạn hóa, hàm hung ẩn hiểm, cùng hắn trước trận chiến chém giết địch nhân có hiệu quả như nhau, làm hắn càng say sưa, nhất là mỗi lần bài binh bố trận minh tường kỳ chiêu kế sách thần kỳ, hắn thích nhất ngôi đây suy nghĩ hai bên đen trắng giao nhau trên bàn cờ.

“…Trước kia chưa từng thấy ngươi chơi cờ?” ngồi xuống trước mặt Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh kinh ngạc nhìn nàng.

Chân Thập Nương chỉ vào bàn cờ, “cái này một tấc vuông bên quên cờ tròn, hư thật giao nhau, hắc bạch* tương sinh (vốn dĩ ở trên mình dich đen trắng nhưng càng dịch càng chướng tai nên đổi lại :3), ta thích biến hóa của nó vô cùng, thực là rất hứng thú.”

“Ngươi…” âm thanh hắn đình trệ không thông, “Cùng với năm năm trước…giống như một người hoán đổi.” Trước mắt hiện lên hắn vừa lưu luyến ôm nàng, nàng lại vội vã tránh thoát khỏi hắn, điều này cùng với trong trí nhớ bản tính của nàng năm năm trước hoàn toàn trái ngược.

“thời gian năm năm, lại có thể thay đổi rất nhiều thứ.” Chân Thập Nương mí mắt không động, thò tay cầm một quân bạch bình tĩnh đặt xuống.

Sâu sắc nhìn nàng, Trầm Chung Khánh cầm lấy một quân bạch lâm vào trầm tư.

Nước cờ này quá ảo diệu, hắn dùng toàn bộ tinh thần ứng đối cũng chưa chắc co thể giải. Trầm Chung Khánh hoàn toàn không phát hiện nàng đã ngầm đưa chiến thắng về bên hắc nhường cho hắn.

Nghe tiếng Giản Văn, Giản Vũ ở phía trước không ngừng gây ồn ào, Chân Thập Nương ngẩng đầu cầm quân cờ chậm chạp bỏ xuống, “…Thiếp đi pha trà cho tướng quân.”

“Đi đi…” Trầm Chung Khánh khoát khoát tay, đầu cũng không ngẩng lên.

Chân Thập Nương từ từ đứng dậy.

“Nương…” Giản Vũ, Giản văn đang nhao nhao muốn đi về phía hậu hiện, thấy Chân Thập Nương bước tới, song song chụp tới.

“Văn ca, Vũ Ca đều tỉnh rồi.” Chân Thập Nương híp mắt cười lôi kéo hai hài tử vô phòng.

“…Nương lại lén lút đánh cờ rồi!” Vừa vào phòng Giản Vũ liền hỏi, “Sao không gọi ta, ta cũng muốn cùng mẹ chơi.” Hai hài tử đều ham mê đánh cờ, mọi ngày Chân Thập Nương đều là trước khi bọn chúng định bèn bày cờ. Hôm nay bị Trầm Chung Khánh làm phiền, liền không đuổi về kịp, biết nàng ở hậu viện bày cờ vây, Giản Văn Giản Vũ tự nhiên sẽ muốn vùng vẫy qua để quấn quýt.

“…Nương đánh cờ cùng một cố nhân.” Có tư tưởng của người hiện đại, Chân Thập Nương không muốn nói dối nhi tử.

“Ai, chúng ta đi coi.” Giản Văn kéo Giản Vũ chạy ra ngoài.

“Không được.” Chân Thập Nương túm bả vai hai hài nhi tử.

“Tại sao không được?” Giản Văn, Giản Văn đồng thanh hỏi.

“Ân…” Chân Thập Nương cố nghĩ, “Nương sợ hắn sẽ đem các ngươi mang đi… lại không để nương gặp các ngươi…” Đây cũng xem như nói thật.

Hắn chính là đến hưu nàng, nếu như bị Trầm Chung Khánh biết hắn còn có hai đứa con, nhất định sẽ mang đi.

Chân Thập Nương luôn tôn trọng hài tử, trươc giờ không nói dối, nhìn thần sắc nàng nghiêm túc như vậy, thì nhất định là thật rồi. Giản Văn, Giản Vũ thoáng nhảy lên, “Ta không muốn rời xa nương! Nương…” Giản Vũ ôm eo Chân Thập Nương không buông, thanh âm nỉ non sắp khóc, “Nương ngàn vạn đừng vứt bỏ Vũ nhi, Vũ nhi nghe lời…”

“Vậy các ngươi núp đi, đừng để hắn phát hiện.” Chân Thập Nương thừa cơ nói.

“Ân..” Giản Văn, Giản Vũ liên tục gật đầu. Ánh mắt lúc soát bốn phía, “Ta trốn trong tủ quần áo!” Giản Văn phát hiện tủ quần áo trên giường gạch đầu tiên nói.

“Ta nấp dưới gầm bàn.” Thấy tủ quần áo bị Giản Văn chiếm đóng, ánh mắt giản vũ rơi xuống chiếc bàn trên mặt đất.

Chung quy vẫn là hài tử, vừa nói đến trốn, hai người lập tức nhớ đến ngay thường hay chơi trốn tìm, tìm nơi thuận lợi cho chính mình cho rằng có lợi.

Chân Thập Nương dở khóc dở cười.

Một phát giữ lại hai tiểu gia hỏa, “không được, nếu như hắn đến ngồi hơn hai canh giờ vẫn không đi, chẳng phải làm các ngươi nín chết ư?”

“Cũng phải a..” khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Văn, Giản Vũ lập tức suy sụp, “…Vậy chúng ta trốn ở đâu?” mắt lại nhìn quanh tứ phía.

“Các ngươi đến nhà Hỉ Thước cô cô trước, tý nữa hắn đi, nương sang đón các ngươi.” Chân Thập Nương thân mật xoa tóc hai người, “..Được không?” Nghĩ đến mẫu tử các nàng sau này không có chỗ ở, trong giọng nói của Chân Thập Nương bất giác mang thêm vài phần ảm đạm.

Giản Văn, Giản Vũ tưởng rằng nàng sợ là bọn họ bị người khác mang đi, thì chán nản gật đầu, “Cũng chỉ có như vậy.” ngữ khí mang theo một cỗ ủy khuất mà rộng lượng, giống như một đôi tiểu đại nhân.

Như vậy cũng được?

Ăn ngay nói thật, không cần nói dối?

Thấy Giản Văn, Giản Vũ nhanh như vậy liền đáp ứng, Hỉ Thước chớp mắt, ánh mắt nhìn Chân Thập Nương tràn đầy ngưỡng mộ. Nàng vừa rồi chính là dự định như vậy, nhưng nàng và Thu Cúc hao tổn bao nhiêu tâm cơ cũng không thể lừa bọn hắn, không ngờ Chân Thập Nương chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản bèn tống cổ được, bất giác thầm nghĩ, “công phu dỗ hài tử của tiểu thư thật sự rất tuyệt.” tay vô thức đưa xuống bụng dưới có chút nhô lên, “sau này hài tử này được sinh ra, nhất định cũng phải học theo tiểu thư.”

Trong nhà không có trà, Chân Thập Nương bèn tìm chút tâm sen phơi khô rồi ngâm vào nước, nếm có chút đắng, lại bỏ thêm một chút đường phèn.

Bưng đến hậu viện, quân hắc của Trầm Chung Khánh vừa mới đặt xuống, đang một mặt đợi nàng, một mặt trầm tư nhìn bàn cờ, thấy nàng tới, bèn nói, “ta cảm thấy, nước cờ vừa rồi hình như muốn bên hắc thắng.”

“Ngươi giờ mới biết ta nhường ngươi a!” Trong lòng Chân Thập Nương kinh thường, nhẹ nhàng đặt khay xuống, rót một chén trà đưa cho Trầm Chung Khánh, “…Tướng quân uống trà.” Lại tự rót cho mình một chén, ngồi xuống đối diện, cầm lên một quân bạch hạ xuống, rồi mới nói, “lúc tướng quân đến lần trước, thiếp vừa đi quân hắc, dúng lúc quân bạch đi…”

Ý là, nàng cũng không phải cố ý nhường hắn, chỉ là trùng hợp thôi!

Nhìn nàng suy nghĩ, Trầm Chung Khánh không nói nâng chén trà lên.

Coi như là nàng nhường, đây là hai mấy năm tay nghề hắn chưa bị rơi vào hoàn cảnh xấu, cũng thật sự không còn gì để nói, lại duỗi tay cầm lên một quân hắc, vừa muốn đặt xuống, đột nhiên nhíu mày, “…đây là trà gì?” đắng, lại mang theo chút vị ngọt.

“Trà tâm sen, sợ đắng quá tướng quân uống không quen, thiếp bỏ thêm chút đường phèn.” Loại trà tâm sen này ở kiếp trước có bán trong siêu thị.

“Trà tâm sen?” Trầm Chung Khánh cúi đầu nhìn chén tim sen trôi nổi qua lại.

Chân Thập Nương liền lập tức nhớ ra, người Đại Chu vẫn chưa dùng tâm sen làm trà.

Nàng mặt không đổi sắc nói, “Tâm sen có thể thanh tâm giải nhiệt, có ích cho chứng mất ngủ, thiếp thường mất ngủ, luôn uống cái này.”

Đây là nàng không có tiền mua trà a.

Mắt nhìn lên quần áo bạc màu trên người Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh sâu kín thở dài, lại không nói ra, chỉ nói, “hương vị cũng được, chỉ là hơi ngọt.” hắn gần đây không thích đồ ngọt, nói chuyện, đưa quân cờ trong tay nhẹ nhàng đặt xuống.

Ngươi thật khó hầu hạ!

Trong lòng Chân Thập Nương lườm bĩu môi, thuận tay lấy quân bạch đặt xuống, không khách khí ngăn nước đại long của hắn.”

Đang nghịch quân hắc, tay Trầm Chung Khánh lập tức dừng lại, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Chân Thập Nương.

Lần đầu tiên, hắn thua trong tay nữ nhân!

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro