Chương 24:Chờ cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Hương y] Chương 24: Chờ cơm

“Tiểu thư đây là sao vậy?” Chân Thập Nương vừa vào của, thì Hỉ Thước nhìn thấy trên cằm nàng một mảnh tím xanh, “Là Tướng quân làm?”

“không sao, một chút cũng không đau!” Chân Thập Nương đẩy tay nàng, cười cười không sao.

Thấy thật sự là Trầm Chung Khánh làm, vẻ mặt Hỉ Thước phẫn hận, “Đúng là nhân thiện nhân khi (người hiền lành thì hay bị khi dễ), trước đây hắn còn không dám động vào tiểu thư cơ!”

Lúc trước ở phủ Trạng nguyên, lúc tiểu thư nhà nàng còn lợi hại, Trầm Chung Khánh đều là trốn tránh chủ tớ các nàng, là tiểu thư nhà nàng mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế quấn quýt lấy hắn, khi dễ hắn, bây giờ tốt rồi, tiểu thư nhà nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự rồi, ngược lại hắn tìm đến khi dễ.

Chân Thập Nương lại không biết ý này của Hỉ Thước, chỉ cho rằng Trầm Chung Khánh đã từng yêu nguyên chủ nhân của cái thân thể này, đương nhiên là nuông chiều nàng gấp bội, không nỡ đánh dù chỉ một cái, tựu trong sâu kín thở dài, “Không còn tình cảm nữa, cho dù ngươi là nữ đẹp hơn đi nữa, cũng sẽ biến thành một cọng cỏ.” nhớ đến thịt hươu trong nội viện, lại cười thoải mái, “Trương đại ca ở bên cạnh vừa cho nửa con hươu, Văn ca Vũ ca không biết sẽ cao hứng thế nào nữa.” vừa cầm dao đi vào, “Ta đi cắt thịt, xào một đĩa nếm thử trước, buổi tối chúng ta nướng bánh nhân thịt hươu ăn, sắp một tháng không ngửi thấy mùi thịt rồi, mọi người đỡ thèm.” Lại phân phó Thu Cúc đang không biết chuyện gì đang xảy ra, “Ra hậu viện tìm một cái chậu lớn ngâm thịt hươu.”

Thịt hươu phải dùng nước sạch ngâm một, hai canh giờ. Đợi máu trôi sạch, lại dùng nước kho ngâm, thịt mang đi phơi mới ngon.”

“Tiểu thư..” Hỉ Thước túm lấy nàng.

Chân Thập Nương quay đầu lại.

Giật giật bờ môi, cuối cùng Hỉ Thước nói, “…Nô tì đi cắt a”

Thấy nàng không bị Trầm Chung Khánh dây dưa khi dễ nữa, Chân Thập Nương bèn gật đầu, “Đúng lúc, còn thừa chút nhân bánh hồi hương, ta nướng hai chiếc bánh.” Đưa Trương Chí mấy chiếc bánh, Chân Thập Nương lo bữa sáng không đủ ăn.

Nàng cùng Trương Chí nói chuyện đều đã bị Trầm Chung Khánh nghe thấy, chắc hắn cũng nhất định nhìn thấy mình cho Trương Chí bánh rồi, nếu thức ăn thật sự không đủ, khó nói hắn sẽ không mượn đề tài nói chuyện, khích bác nàng vài câu.

Cho dù đã hơn năm năm, bản lĩnh nói lời ác độc của hắn, vời nàng, ký ức hãy còn mới mẻ như vừa xảy ra.

Tuy nàng rất muốn để hắn chết đói cho xong, nhưng, sống hai đời rồi, Chân Thập Nương cũng hiểu đạo lý châu chấu không đá được xe, thế lực của người ta mạnh hơn ngươi, tránh được thì nên tránh, việc này cũng không có gì đáng mất mặt cả!

Khác nhau một trời một vực, nàng cứng đối cứng với hắn chỉ có một con đường chết.

Bình thường bữa sáng đều ăn dưa muối, cháo trắng cùng lương khô, vì hôm này có chủ tớ Trầm Chung Khánh ở đây, Chân Thập Nương bèn bỏ thêm một phiến ngó sen, một đĩa thịt hươu xào lăn, cơm nước rất nhanh thì nấu xong, trước tiên xới cơm để Thu Cúc mang đến hậu viện cho Giản Văn Giản Vũ, Chân Thập Nương vào nhà gọi Vinh Thăng đi mời Trầm Chung Khánh ăn cơm.

Vinh Thăng đi ra ngoài vòng một lượt, trở lại hỏi Chân Thập Nương, “…Tướng quân sáng sớm ra ngoài không nói với đại phu nhân là ngài đi đâu sao?”

“Không có..” Tâm tình Chân Thập Nương cảm thấy tốt hơn, thầm nghĩ “hắn tốt nhất là trực tiếp đi luôn đi.”

“Bữa sáng còn chưa dùng, tướng quân sẽ đi đâu?” Vinh Thăng nhìn Chân Thập Nương lẩm bẩm.

Trù nghệ của đại nãi nãi tốt như vậy, tướng quân nhà hắn tuyệt đối sẽ không chưa ăn bữa sáng liền đi.

Đang nói, Nhị Nha của lương gia đến tìm Thu Cúc đi hái nấm.

Đúng là mùa thu thổ sản vùng núi, bình thường Thu Cúc chính là sáng sớm dậy đi chặt củi một chuyến, ăn sáng xong lại đi nhặt nấm hái rau, thấy Nhị Nha đến tìm, tựu nhìn về phía Chân Thập Nương.

“Các ngươi ăn trước đi, ta đợi tướng quân là được rồi.” Chân Thập Nương nghĩ nghĩ.

Sáng sớm mọi người đều đi làm kiếm sống, đặc biệt là Thu Cúc, chặt củi một chuyến, sau khi trở về cũng không rảnh rỗi, nhất định sớm đói đến mức tiền khoang thiếp hậu rồi (ý nói bụng rỗng dán vào lưng !!), hơn nữa ăn xong cơm còn có một đống việc đang chờ, rốt cuộc mọi người đều đang đợi người rảnh rỗi nhất kia về dùng cơm.

Thật sự là xã hội xưa tàn ác!

Trong nội tâm lại tức giận mắng một lần nữa, Chân Thập Nương quay đầu xuống bếp chuẩn bị dọn cơm cho mọi người.

“Hay để Thu Cúc nghỉ một ngày đi.” Hỉ Thước bắt lấy Chân Thập Nương, “Tiểu thư chờ thêm một lát đi.” Vinh Thăng vẫn ở đây, Trầm Chung Khánh cũng chưa nói đi, nhất định có thể quay về ăn.

Xuất thân từ phủ Thượng thư, Hỉ Thước biết rõ nhất sự nghiêm ngặt của loại quy định tôn ti trật tự này. Chủ tử chưa ăn cơm, nô tài chết đói cũng không thể ăn trước.

Nàng lo lắng Trầm Chung Khánh trở về mất hứng, người chịu khổ vẫn là Chân Thập Nương.

“Năm nay rau trên núi vốn dĩ đã ít …” Nhìn thấy khí trời bên ngoài tốt, Thu Cúc có chút không nỡ, lời còn chưa dứt, nhìn thấy ánh mắt truyền đạt của Hỉ Thước, vội vàng sửa lại, “Buổi chiều ta lại đi chặt củi một chuyến cũng như nhau.” Cúi đầu qua cửa sổ nói với Nhị Nha đang chờ ở ngoài của viện, “Ta vẫn chưa ăn cơm, ngươi đi trước đi, hôm nay ta không đi đâu!” Thấy Nhi Nha đi rồi, Thu Cúc quay đầu lại, phát hiện thần sắc người trong nhà đều kì quái, bèn bật thốt lên, “…Mặt trời lên rồi, nô tì đi lấy rau khô ra phơi.” Nói xong, phi thân chạy ra ngoài.

Sương ban đêm nặng hạt lại sợ có mưa, rau khô phơi ban ngày, buổi tối đều phải mang vào nhà, ngày hôm sau mặt trời mọc lại tiếp tục mang ra phơi.

“Ta đi đem đài sen Trường Hà vừa hái ra bóc!” Hỉ Thước cố chấp, cuối cùng Chân Thập Nương không mướn người, đài sen do Lý Trường Hà phụ trách hái, mọi người cùng bóc, kể cả Giản Vũ Giản Văn cũng không rảnh rỗi, hai tiểu gia hỏa bóc một ngày không chơi cũng có thể gần bằng một người lớn.

Thấy hai người không ăn cơm đã đi làm việc, Chân Thập Nương thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Vinh Thăng, “Vinh Thăng ngồi trước một lát, ta đi cắt củ cải trắng.” muộn rồi, mặt trời xuống núi thì không phơi được nữa.

Nháy mắt mọi người đều đã đi làm việc, Vinh Thăng cũng không được tự nhiên, ngượng ngập theo sát đi ra, thấy Thu Cúc đang bưng một túi nấm bò lên trên cái thang, nhảy dựng lên, “Ngươi mau xuống đây, nữ hài tử sao có thể trèo cao như vậy?”

“Ta ngày não cũng trèo.” Thu Cúc cũng không quay đầu lại, thuần thục lấy mành trải lên trên mái nhà bỏ nấm ra phơi, lúc này mới quay người nhẹ nhàng nhảy xuống thang.

“mỗi ngày các ngươi đều phơi đồ ăn như vậy?” Vinh Thăng tò mò hỏi.

“Ta giúp ngươi!” Lao động là vinh quang, ở đây trong nhà chỉ có ba nữa nhân, lần đầu tiên Vinh Thăng cảm thấy được không làm việc mà ăn cơm là một việc rất đáng xấu hổ, bèn cướp lấy trèo lên thang, quay để lại để Thu Cúc đưa rau cho hắn, trong miệng tiếp tục hỏi, “Các ngươi phơi nhiều rau như vậy làm gì?”

“Mùa đông ăn a!” Thu Cúc nhìn Vinh Thăng nghi hoặc, “chẳng nhẽ mùa đông các ngươi không ăn cái này?” Đột nhiên tỉnh ngộ, “cũng phải, phủ tướng quân sao có thể ăn thứ này.” Ngữ khí chua xót, thấy Vinh Thăng đem rau khô đổ thành đống, vội vàng nhắc nhở, “…Ngươi như vậy không được, phải trải rau ra như ta kìa, nếu không phơi không khô!” Không nắm chắc ngày nắng để phơi, một khi gặp phải ngày mưa, còn phải lãng phí củi đi hong khô, kẻo không sẽ mốc.

Đứng từ trên cao nhìn ra xa, Vinh Thăng trải hết rau ra, vừa quay đầu lại, mới phat hiện phía đông hậu viện vẫn còn một chỗ trống trên giá đỡ, liền hỏi, “Có nhiều giá như vậy, tại sao ngươi cứ khăng khăng đem rau phơi trên mái nhà.” Không đâu đi lãng phí khí lực.

Việc này nhìn như đơn giản, nhưng cái thang dưới chân thì lỏng lẻo như sắp sụp, Vinh Thăng lo lắng liệu có thể chịu được người trăm mười cân như hắn hay không? (1cân của TQ = ½ kg của VN), sẽ bị rơi thành bánh thịt hay không?

Chỉ bỏ công sức ra một lát, toàn thân hắn đã đổ mồ hôi, có thể thấy mệt mỏi hơn luyện quyền cước nhiều.

“Những cái giá đỡ kia đợi lát nữa cũng phải phơi rau, tiểu thư đang thái đó, đến trưa là có thể thái đầy mấy cái giá kia rồi.” Nhớ ra còn có thịt hươu, Thu Cúc lại nói, “Hôm nay không những phải phơi củ cải trắng, còn phải phơi khô thịt nữa.”

Nghĩ đến chút nữa là có thịt ăn, trên mặt Thu Cúc vui rạo rực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro