Chương 26: Ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 26: Ly khai

 

“…Tướng quân mua nhiều củi như vậy, một năm thiếp dùng cũng không hết.” Đưa bát cháo hoa cho Trầm Chung Khánh, chuyển đũa sang, Chân Thập Nương ngồi xuống đối diện hắn, cười nói.

Nàng biết mình không có tiền đồ, nam nhân này rõ ràng vừa khi dễ nàng xong, kết quả thấy hắn mua của trở lại, nàng lại chủ động tráng thêm trứng với lá hương thung.

Đốt không hết cũng còn hơn so với để một nam nhân bát nháo đến giúp nàng đốn củi!

Nhớ tới chuyên lúc sáng sớm nam nhân đó nói muốn đi đốn củi giúp nàng vài hôm,  Trầm Chung Khánh u ám không nói, cầm đữa lên gắp miếng trứng bỏ vào miệng.

Sớm quen hắn trầm mặc lạnh như băng, Chân Thập Nương không nói nữa, cũng cúi đầu húp cháo.

Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Trầm Chung Khánh lặng lẽ nhìn sang, nhìn thấy khối xanh tím trên cằm nàng, trong lòng không khỏi tự trách, buổi sáng hắn thật sự không phải cố ý, cũng không cảm thấy mình dùng lực, ai ngờ nữ nhân này lại vô ích như vậy, yếu ớt đến mức đụng một cái cũng không chịu được.

Cúi đầu ăn vài miếng, lại lén lút ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ của Chân Thập Nương vẫn đang húp cháo, thần sắc ưu nhã lịch sự, giật mình trước bức tranh an tĩnh, chỉ là khối xanh tím trên cằm kia đã phá đi hàm súc ý vị của bức tranh. Bất giác chột dạ, bờ môi chợt động, muốn hỏi nàng có đau không, cuối cùng không mở miệng được, thấy Chân Thập Nương ngẩng đầu nhìn lên, liền đưa bát cho nàng, “thêm chén nữa.”

Chân Thập Nương vội vàng múc cho hắn một bát cháo hoa nữa.

Một hồi phong quyển tàn vân, Chân Thập Nương nhìn đĩa thịt hươu xào lăn duy nhất còn lại trên bàn, thầm nghĩ, “…Thảo nào một chút dầu mỡ cũng không có mà hắn còn có thể ăn ngon như vậy, hóa ra hắn không thích ăn thịt.”

Từ lúc đặt lên bàn, hắn một miếng cũng không động vào đĩa thịt hươu kia.

Dùng xong cơm, Trầm Chung Khánh phân phó Vinh Thăng đóng xe, thấy hắn không tiếp tục lưu lại, Chân Thập Nương thở phào một hơi, tự mình tiễn ra ngoài viện, nhìn thấy thân thể mảnh mai của nàng, tay Trầm Chung Khánh đưa vào trong ống tay, muốn để lại ít bạc cho nàng mua thuốc bổ, lại thầm nghĩ, “Cho bạc, một khi nàng được nếm đến ngon ngọt, sau khi bệnh dưỡng tốt lại không chịu hòa ly, lại phiền toái.” Lại rụt tay trở lại.

Mắt nhìn xe ngựa của Trầm Chung Khánh rời khỏi, Chân Thập Nương quay người lại, Hỉ Thước cùng Thu Cúc nhìn nàng mỉm cười.

Không cần hỏi, Chân Thật Nương cũng biết các nàng nghĩ gì.

Nàng tiện tay đóng cổng lại, trực tiếp đi vào nhà, “…Các ngươi không cần cao hứng, lần này hắn tới, vỗn dĩ dự định giải quyết ta.” Trong miệng nói xong, Chân Thập Nương nhăn mày, nàng nhớ Trầm Chung Khánh nói, các nàng là tiên đế tứ hôn, hắn không hưu được nàng.

Vậy, nếu hắn muốn lấy phu nhân mới, sẽ giải quyết nàng như thế nào?

“Sao có thể?” Thu Cúc lên tiếng đầu tiên, “Tướng quân đối với tiểu thư tốt như vậy.”  lần trước nàng vô ý xông vào phòng, rõ ràng nhìn thấy hắn ôm tiểu thư nhà nàng, trong mắt kia tràn đầy ôn nhu, trên người một chút sát khí cũng không có.

“Tiểu thư…” Hỉ Thước bất an gọi, ngu ngốc đứng đó.

Chân Thập Nương cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.

Rất lâu sau, hai người mới nhớ ra liền bước chân đi vào, “Sáng sớm ngài nói chuyện gì với tướng quân vậy?” Vừa vào nhà, Hỉ Thước không nhịn được hỏi.

Chung quy cũng lên hơn vài tuổi, lại biết vốn dĩ Trầm Chung Khánh căm thù Chân Thập Nương đến tận xương tủy, Hỉ Thước cũng không lạc quan như Thu Cúc, chỉ vì mua mấy bó củi, liền cho rằng hắn là người tốt trong nóng ngoài lạnh.

“Hắn ngược lại không nói gì.” Chân Thập Nương nhìn Hỉ Thước, “Ngươi nghĩ xem, lần trước hắn vừa vào cửa đã bị ta dọa chạy mất, nếu không có việc gì, hắn còn có thể đến nữa sao?” Lắc đầu, “Là ta cản đường hắn a!” Giọng nói pha lẫn chút thở dài.

“Hắn muốn lấy phu nhân khác?” Hỉ Thước lập tức nhớ đến lời đồn bên ngoài, Lục công chúa trong cung cũng coi trọng Trầm Chung Khánh, rất nhiều công khanh quý tộc thậm chí còn muốn đem đích nữ gả cho hắn làm thiếp, thanh âm của Hỉ Thước có chút run rẩy, “Tiểu thư nói đúng, bảy năm trước hắn còn coi thường lấy ngài, bây giờ thân phận hắn không thể so với trước kia, cũng không còn kiêng kị gì nữa rồi, đương nhiên…” càng nghĩ càng đúng, Sắc mặt Hỉ Thước có chút trắng bệch, im bặt không nói.

Chân Thập Nương không tỏ rõ ý kiến.

Trầm mặc hồi lâu, nàng ngẩng đầu hỏi Hỉ Thước, “Hắn nói chúng ta là tiên đế tứ hôn, hắn không thể hưu ta, là thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Hỉ Thước gật đầu, “nhân duyên năm đó của tiểu tư với hắn là do lão gia cầu xin tiên đế ban hôn, hôn lễ năm đó quang vinh đến cực điểm, ngay cả Trần Quốc công cũng tự mình chủ trì, từng chấn động toàn bộ kinh thành.” Trong mắt hiện lên một tia phiền muộn, tiểu thư nhà nàng ngay cả những việc này cũng không nhớ.

Thần sắc Chân Thập Nương ảm đạm, tự nhủ “Không thể hưu ta, hắn sẽ xử lý ta như thế nào?” đột nhiên, trong nội tâm nàng sinh ra một cỗ sợ hãi, “Hắn sẽ giết ta!”

Hắn là tướng quân giết người không chớp mắt.

“Hòa Ly.” Cùng lúc đó, Hỉ Thước hoảng sợ nói, “Chẳng nhẽ hắn đến nói chuyện hòa ly với ngài.” Lại nghi hoặc nói, “Sao hắn lại không nhắc đến?”

“Hòa ly?” Chân Thập Nương thì thầm lặp lại, đột nhiên ngẩng đầu, “Thời đại này…ngươi nói là chúng ta có thể hòa ly?” Thanh âm xen lẫn tia kích động.

Lịch sử học không ra gì, trong trí nhớ của nàng, thê tử trong cổ đại đều là lời nói không có trọng lượng, số phận hoàn toàn ở trong tay trượng phu, chán ghét thì vứt bỏ, một tờ hưu thư là thanh thân xuất hộ (đơn độc đuổi khỏi nhà), nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói từ hòa ly này, “Có lẽ chính là có ý như ly hôn ở kiếp trước đi?” Nàng vui vẻ nghĩ.

Cho dù thế nào, nàng có thể không cần chết là tốt nhất!

“Đúng vậy a…” Hỉ Thước kinh ngạc nhìn Chân Thập Nương, “Tiểu thư ngay cả điều này cũng không biết?”

“Vậy, ta có thể yêu cầu hắn đền bù một chút tổn thất hay không?” Chân Thập Nương khiêm tốn hỏi.

“…Không thể.” Hỉ Thước lắc đầu, “Mặc dù hòa ly, tiểu thư cũng chỉ là ở trước mặt nhà mẹ đẻ có nhiều thể diện hơn một phần thôi, ngoài trừ hồi môn, ngài cái gì cũng không được mang đi.”

Chỉ là, nhà đẻ người đều chết rồi, tiểu thư nhà nàng còn muốn chút thể diện kia để làm gì?

Nghĩ đến một khi hòa ly, mẫu tử các nàng ngay cả chỗ dừng chân cũng không có, sắc mặt Hỉ Thước trắng như tờ giấy, chỉ dùng sức bặm môi không để nỗi bi ai hiện lên trên mặt.

“nếu như ta không đồng ý kí tên lên giấy hòa ly thì sao?” Chân Thập Nương nghĩ đến những văn bản ly hôn ở kiếp trước.

Chết không chịu ký tên có khi cũng có thể đòi được càng nhiều tài sản.

Lời vừa nói ra, ngay cả chính cô cũng không tin con đường này có thể thông qua, mắt Hỉ Thước lại sáng ngời, “Tướng quân muốn leo lên phú quý, nhất định sẽ không đợi được, tiểu thư liền thừa cơ xin hắn tổ trạch này.” Ít nhất còn có chỗ nương thân.

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy.” Chân Thập Nương gật đầu mỉm cười, trong nội tâm lại có chút đau khổ, “Đây cũng không phải là kiếp trước, coi trọng bình đẳng, hắn là tướng quân cao cao tại thượng, ta bất quá chỉ là nữ nhi của một tội thần cơ khổ không nơi nương tựa, nào có tư cách đòi điều kiện với hắn, nếu ta thật sự không đáp ứng, chỉ sợ là hắn sẽ cả mắt cũng không buồn chớp đến giết ta đi?”

Trong nội tâm không khỏi cười khổ, Chân Thập Nương nhìn thấy sắc mặt Hỉ Thước trắng bệch, tựu kéo tay nàng, “Ngươi cũng thấy rồi, nhiều năm như vậy không có hắn, chúng ta sống cũng rất tốt.” cười thoải mái, “…Kỳ thật trong nội tâm ta cũng mong có thể rời xa hắn mà.” Vứt bỏ đi nỗi sợ hãi            sắp phải lang thang sinh sống, đây cũng coi như là lời nói trong lòng Chân Thập Nương.

Nàng không sợ lưu lạc, có thể lang thang đầu đường xó chợ, nhưng Giản Văn, Giản Vũ còn quá nhỏ.

Bị hưu đuổi đi và bị vứt bỏ ở trong tổ trạch sao có thể so sánh!

Thấy Chân Thập Nương cười thoải mái, trong nội tâm Hỉ Thước không khỏi khổ sở, chỉ là, nàng cũng biết, việc này các nàng không có lựa chọn, nàng dùng sức cắn chặt răng, miễn cưỡng gật đầu cười, “..Tiểu Thư nói đúng, ít nhất sau này chúng ta không cần phải lén lút bán thuốc nữa.” Dùng sức chớp mắt, ngăn lại tầng hơi nước hiện lên trong mắt, “Ngày mai nô tì bảo Trường Hà ra ngoài tìm qua, phụ cận có nhà nào cho thuê rẻ một chút hay không.”

“Cũng không cần quá tốt, có thể ở lại là được.” Chân Thập Nương gật đầu “Tốt nhất là có thể…”

Đang nói, ngoài viện có tiếng ầm ĩ, truyền đến một hồi đập cửa.

Sắc mặt ba người đại biến, lập tức dừng nói chuyện.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro