Chương 33:Mê man

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 33: Mê man

Mở mắt, ánh tà dương đỏ rực từ trước cửa sổ ánh tiến vào, một hồi lâu, Chân Thập Nương mới nhớ tới mình xuất xong A giao thì trở về liền ngủ luôn, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ nước trên bàn, “Vẫn may, vừa mới qua giờ Dậu.” Hiện tại vẫn kịp hấp bánh ngọt, duỗi lưng một cái, nàng chậm rãi ngồi dậy.

“… Nương, Nương!” Giản Vũ Giản Văn đang nằm sấp ở một bên ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh, trở mình bò dậy, song song bổ nhào vào trong ngực Chân Thập Nương, gắt gao ôm eo Chân Thập Nương, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt trong mong nhìn nàng, như phải chịu ủy khuất lớn.

Làm Chân Thập Nương bị hù nhảy dựng lên, “Văn ca, Vũ ca làm sao vậy?” Nhìn hai bên một chút, “Ai khi dễ các ngươi?”

“… Tiểu thư tỉnh rồi?” Đang ở bên ngoài làm việc, nghe thấy tiếng Giản Văn Giản Vũ, Hỉ Thước Thu Cúc song song chạy vào, Thu Cúc chạy đến bên cạnh giường, nhìn Chân Thập Nương từ trên xuống dưới, trong nháy mắt vành mắt đã hồng lên.

Mọi người đều làm sao vậy?

Chân Thập Nương nghi hoặc khó hiểu.

Đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe Giản Vũ khóc oa một tiếng, “Ta sẽ không ăn bánh bao chay nữa, về sau chúng ta ăn bột ngô mỗi ngày, tiết kiệm bạc cho Nương khám bệnh!”

“Ta về sau cũng không ham chơi nữa, ta sẽ hảo hảo học hành, trưởng thành đi thi trạng nguyên, kiếm thật nhiều thật nhiều bạc cho Nương khám bệnh!” Giản Văn ôm chặt eo mẫu thân, sợ buông lỏng tay, Nương sẽ biến mất.

Điều này đều là ai nói với hài tử!

Chân Thập Nương quét mắt ác liệt liếc Hỉ Thước, lại cúi đầu ôn hòa vỗ vỗ phía sau lưng Giản Văn, “… Văn ca của chúng ta muốn thi trạng nguyên à?” Ngữ khí nhẹ nhõm vui vẻ.

Giản Văn liền gật gật đầu, “Làm quan lớn mới có thể kiếm nhiều tiền!”

“Ta cũng muốn thi trạng nguyên!” Giản Vũ cũng gật đầu theo, “Tương lai ta muốn giống như Trầm tướng quân, làm Đại tướng quân oai phong lẫm liệt, kiếm tiền cho Nương chữa bệnh!”

Làm đại tướng quân chính là vì kiếm tiền trị bệnh cho nàng?

Buôn bán cũng là kiếm tiền, hơn nữa kiếm được nhanh hơn, Nhi Tử học cái gì không học, hết lần này tới lần khác học cha hắn đi thi Võ Trạng Nguyên?

Nếu cả đời ngay cả tú tài cũng thi không được, còn trông mong gì kiếm tiền.

Chân Thập Nương muốn cầm đầu đập vào tường.

Điều này chẳng lẽ chính là quan hệ cốt nhục, di truyền?

Thầm thở dài, nhưng cũng không muốn uốn nắn Nhi Tử, chỉ thân thiết cười nói, “Văn ca Vũ ca có chí hướng lớn như vậy rất tốt ah, chỉ là, các ngươi phải chuẩn bị chịu nhiều gian khổ.”

“Ta không sợ chịu khổ!”

“Ta cũng không sợ!” Giản Vũ cũng phụ họa theo.

“Tốt.” Chân Thập Nương gật gật đầu, “Nói không bằng làm, Văn ca Vũ ca ngay lập tức đi tây phòng viết chính tả mười lần chương hai của ‘Thương Hiệt’…” hài tử cổ đại bắt đầu học sớm, đa sốbốn năm tuổi là bắt đầu đọc “Thương Hiệt, Nguyên Thượng, Mông Cầu” rồi, về sau sẽ học “Tứ thư Ngũ kinh”.

Đối với loại thể văn ngôn trúc chắc khó hiểu này, Chân Thập Nương nhớ rõ kiếp trước từ Cao Trung (cấp 3) trở lên học cũng vất cả, bạn học trong lớp bèn truyền đi một câu, “Một sợ Chu Thụ Nhân (Chính là Lỗ Tấn đấy ạ), hai sợ thể văn ngôn.” Bây giơ lại để cho hài tử bốn tuổi đọc cái này, quả thực chính là hủy hoại mầm non.

Có thể hài tử ở thời đại này  đều học cái này, nếu không học, sợ là sau này ngay cả “Tứ thư Ngũ kinh” xem cũng không hiểu, lại nghĩ đến tuổi thọ của người ở niên đại này phổ biến đều đoản (ngắn), cũng tìm quyển “Thương Hiệt” cho Giản Vũ Giản Văn vỡ lòng.

Quy tắc sẽ không vì linh hồn của nàng bất đồng mà thay đổi, đã đến nơi này, nàng cùng Giản Văn Giản Vũ đều phải từng bước từng bước đi về phía trước.

Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Vũ Giản Văn lập tức co rút lại.

Chỉ trong chốc lát, Giản Văn liền gật gật đầu, “Nương chờ đó, ta viết xong thì qua đây với người!”

Đuổi Giản Văn Giản Vũ đi, Chân Thập Nương bèn lặng yên nhìn Thu Cúc cùng Hỉ Thước.

Bị nhìn đến phát sợ, Thu Cúc có chút không biết phải làm sao, “Tiểu thư…”

“… Ta cũng chỉ mệt mỏi hơn thường ngày một chút, muốn ngủ một lát, các ngươi sao có thể dọa hài tử như vậy? !” Chân Thập Nương thanh âm chưa bao giờ  nghiêm khắc như thế.

“Tiểu thư ngủ mê hai ngày hai đêm rồi.” Thu Cúc nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Hai ngày hai đêm?

Chân Thập Nương có chút kinh ngạc.

“… Tiểu thư ngủ quá sâu, ngay cả nô tỳ lau người cho ngài cũng không tỉnh.” đáy mắt Hỉ Thước ẩn dấu tia sầu lo, “…cho người húp canh người chỉ biết nghẹn ở cổ họng, gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Trước giờ nàng ngủ đều thính, tại sao có thể như vậy?

Chân Thập Nương cúi đầu nhìn y phục trên người.

Quả nhiên y phục trên người đã thay, ngay cả thân thể cũng khô mát thoải mái , nàng còn nhớ lúc sắp ngủ trên người dính rất khó chịu, nhưng lúc đó thân thể nặng  như tòa núi, một cái ngón tay nàng cũng không muốn động.

“… Vậy cũng không thể hù dọa hài tử như vậy.” Chân Thập Nương ngữ khí hòa hoãn chút ít, “Văn ca Vũ ca tâm tư nặng, người lớn nói cái gì bọn hắn cũng để vào trong lòng.” Từ nhỏ không có cha, Giản Văn Giản Vũ đều mẫn cảm hơn so với hài tử khác.

Cũng bởi vậy, cho dù vẫn là hài tử, trước mặt bọn chúng Chân Thập Nương nói chuyện cũng thập phần coi chừng.

“Là tự bọn hắn nghe lén đấy…” Thu Cúc nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nghe lén?” Chân Thập Nương nhíu mày, “Chuyện gì xảy ra?”

Vừa muốn mở miệng, Hỉ Thước ho một tiếng, Thu Cúc nhanh chóng ngậm miệng, quay đầu đi ra ngoài, “… Tiểu thư vừa tỉnh nhất định khát rồi, nô tỳ rót nước cho ngươi uống.”

“Ta không khát, ngươi nói!” Chân Thập Nương cũng không nhìn Hỉ Thước, con mắt nhìn chằm chằm Thu Cúc, “Có chuyện gì xảy ra?”

“Vâng… Là buổi tối hôm trước La tẩu chết rồi…” Thu Cúc chầm chập quay lại, kiên trì nói.

La tẩu là hàng xóm của các nàng, là gia đình nằm đối diện con ngõ nhà các nàng, trượng phu chết một năm trước, một mình mang theo con gái con tuổi tên Linh tỷ sinh sống, nàng chính là mất máu quá nhiều sau khi sinh lại không được bồi dưỡng, vẫn luôn bệnh , chỉ là lúc ấy Chân Thập Nương rong huyết, nếu so với nàng nghiêm trọng hơn nhiều, đều là một người mang hài tử, đồng bệnh tương liên, La tẩu hai năm qua cùng Chân Thập Nương thường xuyên đi lại với nhau, Chân Thập Nương cũng thường thường tiếp tế nàng một ít A Giao, cả hai đều là người ăn hết bữa nay không có bữa sau, tiếp tế cũng có hạn.

Tục ngữ nói, một xá biệt một tiễn, hữu xá biệt hữu bệnh (ý nói: không có gì cũng được chứ đừng không có tiền, có cái gì cũng được chứ đừng có bệnh). Vì quanh năm uống thuốc, đã sớm tiêu hết gia sản, trượng phu sau khi chết La tẩu phải dựa vào thay người giặt quần áo, may may vá vá nuôi sống con gái, đừng nói điều dưỡng, hai mẹ con sống qua ngày cũng khó, lại thêm hoài niệm trượng phu, thường xuyên đi lại, thân thể càng ngày càng suy yếu, chỉ chớp mắt, bèn đi theo trượng phu, càng nói Thu Cúc con mắt càng hồng, “… Chỉ đáng thương Linh tỷ nhi, còn chưa đến bảy tuổi, đã bị cữu cữu (em trai của mẹ) mang đi rồi, nói là chuẩn bị bán cho một nhà giàu trong nội thành gán nợ.” La tẩu khi còn sống vì vay tiền mua thuốc, lại thêm phí ma chay lần này, thiếu nhà mẹ đẻ huynh đệ không ít bạc, “… Nói là đến mai sáng sớm sẽ lên đường.”

“… Linh tỷ nhi bị cữu cữu bán đi?” Nhớ tới con mắt to sáng long lanh của Linh tỷ cùng Giản Vũ Giản Văn vây quanh ở trước mắt nàng cười đùa, tâm Chân Thập Nương run rẩy một hồi, “Sao lại không có người quản?”

“Người ta là thân nương cữu, ai dám quản?” Hỉ Thước mỉm cười một cái, “Lại nói, bên ngoài đều loan truyền là Linh tỷ mệnh ngạnh (mạnh, cứng cỏi), trước khắc chết  tổ phụ tổ mẫu, sau lại khắc chết  phụ thân, hiện tại lại khắc chết  thân mẫu, tất cả mọi người chỉ mong nàng nhanh chóng ly khai khỏi Ngô Đồng Trấn, đâu có ai thay nàng nói chuyện?”

“Bất quá chỉ là một hải tử sáu bảy tuổi, những người này…” trong thanh âm Chân Thập Nương mang theo cổ bất bình, “Thật sự là táng tận lương tâm!”

“Đây không phải việc chúng ta phải quản, tiểu thư cũng đừng bận tâm.” Chân Thập Nương vẫn luôn yên tĩnh, Hỉ Thước lần đầu tiên trông thấy nàng như vậy, “Bệnh của người sợ nhất là lao tâm tổn trí.”

Nghĩ kỹ lại, ngay cả bản thân cúng không biết ngày mai sẽ lưu lạc đến đâu, cũng thật sự là quan không nổi.

Ở đây không phải hiện đại, ở cổ đại, lừa đảo trong kinh doanh là một chiêu trò hợp pháp!

Chân Thập Nương tựu thở dài một tiếng, “Ta cũng thường nghe người ta nói, nha hoàn của một số gia đình đại phú so với nữ nhi của nhà bình thường còn danh giá hơn, chỉ mong nàng có thể rơi vào một gia đình tốt.” Không muốn nói chuyện nhiều, nàng vòng vo chủ đề, “Văn ca Vũ ca chính vì nghe nói Linh tỷ nhi bị bán đi, mới sợ?”

“Ân…” Hỉ Thước hàm hồ địa lên tiếng.

“Không phải…” Thu Cúc lại lắc đầu.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro