Chương 35: Ủy thác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 35: Ủy thác

Chân Thập Nương bèn thở dài, nàng thu hồi ánh mắt, trầm tĩnh nói:

“Bốn năm trước, ta mệnh huyền nhất tuyến (sắp chết), lúc ấy mới miễn cưỡng đồng ý để ngươi đi cầu hắn, khi đó cũng tưởng rằng mình không sống được rồi, chính là muốn để cho hắn đưa Vũ ca Văn ca trở về, không có Nương, dù sao bọn hắn có một phụ thân… Khi đó bọn hắn còn nhỏ, ta mặc dù không nỡ, nhưng cũng đành phải đưa đi, những năm này cũng đã quên mất, đáng tiếc…” Nhớ tới lúc ấy Hỉ Thước từ phủ Trạng Nguyên về, mặt bị đánh trở thành đầu heo, đôi má sưng  nửa tháng cũng có cách nào gặp người khác, thanh âm Chân Thập Nương dừng lại.

Việc đã từng xảy ra trên chính mình, Hỉ Thước cắn chặt môi dưới mới không để cho mình khóc thành tiếng.

Nhìn hai vai của Hỉ Thước run rẩy trong bóng tối, Chân Thập Nương lại sâu kín thở dài một hơi, “Đã nhiều năm như vậy rồi, ta tận mắt nhìn thấy Văn ca Vũ ca ngày từng ngày lớn lên, tận mắt nhìn thấy bọn hắn trốn ở trong ngực ta làm nũng, thấy sắc mặt ta nghiêm nghị thì tìm cách nịnh nọt ta, như vừa rồi, bọn hắn còn ôm chặt ta, thề rằng sau này trưởng thành muốn kiếm tiền nuôi ta, muốn tham gia thi trạng nguyên kiếm tiền cho ta chữa bệnh…” Đáy mắt hiện lên một tầng nhàn nhạt  hơi nước, “… Bây giờ ngươi bảo ta đưa bọn chúng trở về nơi bị ăn tươi nuốt sống phủ tướng quân kia, ta làm sao có thể cam lòng?” Ánh mắt nhìn vào mảnh tối om bên ngoài cửa sổ, “Không có bọn chúng, ta có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng, Hỉ Thước!” Nàng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Hỉ Thước, “Không có bọn chúng, ta cũng sẽ đau buồn mà chết, một ngày cũng không sống được!”

“Tiểu thư đừng nói nữa!” nước mắt Hỉ Thước sớm đã rơi như mưa, nàng dùng sức lắc đầu, “người cứ giữ bọn chúng ở bên cạnh đi.”

Thấy Hỉ Thước cuối cũng cũng thông suốt, Chân Thập Nương thở dài một tiếng, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, “… Hỉ Thước, hôm nay đã nói ra những lời này, ta có việc cầu ngươi.”

Trong bóng tối, mặt Hỉ Thước đỏ lên, “Nô tỳ chính là người của tiểu thư, tiểu thư có việc chỉ cần phân phó là được, còn cầu cái gì?”

“… Cơ thể này của ta cũng không biết còn có thể chống được đến ngày nào, ngươi đáp ứng ta, nếu như ta chết đi, ngươi nhất định phải đợi đến lúc Văn ca Vũ ca mười ba tuổi, mới nói cho bọn chúng biết phụ thân của bọn chúng là ai, đưa bọn chúng hồi phủ tướng quân nhận tổ quy tông.”

Mười ba tuổi, ở hiện đại còn là một học sinh trung học trốn ở trong ngực mụ mụ làm nũng, nhưng ở cổ đại, nam tử ở tuổi này cũng đã chuyển ra ngoài viện rồi, đặc biệt là những nhà giàu có điều kiện kia, đã bắt đầu để thông phòng rồi.

Chọn cái tuổi này, Chân Thập Nương cũng có suy nghĩ tính toán cả rồi.

Nếu nàng bất hạnh mất sớm, không thể không đưa Giản Vũ Giản Văn hồi phủ tướng quân, tuổi quá nhỏ sẽ bị hại chết, quá lớn, lại sợ Hỉ Thước chịu quá nhiều gánh nặng không có năng lực nuôi dưỡng.

Mười ba tuổi không lớn không nhỏ, quay về cũng sẽ được an bài ở ngoại viện, cơ hội sống cũng lớn hơn chút, tin rằng chỉ cần Giản Vũ Giản Văn đủ thông minh, biết cách che dấu,

không dòm ngó vị trí thế tử, chủ mẫu tương lai của phủ tướng quân có lẽ là có thể buông tha cho bọn chúng, may mắn thoát được một mạng.

Nàng đang uỷ thác!

Toàn thân Hỉ Thước run lên giống như điện giật, “Tiểu thư!” thanh âm sắc nhọn  vang lên trong bóng tối, ngay chính Hỉ Thước cũng bị làm hoảng sợ.

“Suỵt…” Chân Thập Nương che miệng của nàng, quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, thấy trong nội viện im ắng , lúc này mới buông ra, “Ngươi làm cái gì vậy, ta cũng chỉ nói vậy thôi, cũng không phải thật sự ngày mai sẽ chết.”

“Tiểu thư…” Hỉ Thước cố gắng ngăn chặn tiếng nức nở từ bên môi phát ra.

“Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ là phòng bị.” Trong bóng tối, Chân Thập Nương nắm thật chặt tay của nàng, “Ta cũng đáp ứng ngươi, về sau ta sẽ cố gắng lấy lòng tướng quân.” Thanh âm dừng một chút, tựa như có một chút do dự, Chân Thập Nương lại dứt khoát nói, “Ta là tội thần chi nữ (con gái của tội thần), đối với tiền đồ của hắn cũng vô ích, muốn cầu hắn không bỏ  ta là không thể nào, ta chỉ có thể cố gắng tranh thủ cùng hắn hòa ly muộn một chút, kéo dài được một năm nửa năm, ta có thể nhiều tích lũy được ít bạc, sau này ngươi cùng Văn ca Vũ ca cũng chịu ít khổ hơn.”

Sinh mạng vô thường (không biết trước, luôn thay đổi), nàng đã không có thời gian bắt đầu lại từ đầu rồi, vậy thì, không ly hôn là lựa chọn trước mắt tốt nhất của nàng, muốn giữ lại phần gia nghiệp vì Giản Vũ Giản Văn, biện pháp nhanh nhất chính là cải thiện tốt mối quan hệ với Trầm Chung Khánh, tranh thủ từ trên người hắn.

“Tiểu thư… Tiểu thư thật sự nguyện ý lấy lòng tướng quân?” thanh âm Hỉ Thước có chút run rẩy, năm năm qua, Chân Thập Nương có nhiều bài xích đối với Trầm Chung Khánh, nàng là người rõ ràng nhất.

Trầm Chung Khánh không phải là người vô tình vô nghĩa, nếu năm năm trước nàng chịu cúi đầu, có lẽ hôm nay các sẽ ở trong một hoàn cảnh khác.

“Thanh cao cũng không thể làm cơm được.” Chân Thập Nương bật cười, “Ngươi yên tâm, vì Văn ca Vũ ca, đừng nói cúi mình trước hắn, chính là quỳ xuống ta cũng sẽ làm.” Sắc mặt mang nét trêu chọc, nhưng tâm Chân Thập Nương lại như bị con kiến cắn xé đau đến toàn thân rét thấu xương.

Đây chính là nỗi thương tâm của một mẫu thân có cơ thể suy nhược a?

Cuộc sống vất vả trầy trật như vậy, không phải vì nàng là kẻ xuyên việt thì sẽ có quyền lợi đặc biệt, thì có thể vượt qua số mệnh và vật chất.

Nàng có thể hiếu thắng, có thể thanh cao, có thể không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng nàng lại không thể chỉ vì muốn tự do, muốn tôn nghiêm, muốn chính mình kiên trì, thì ích kỷ cướp đoạt đi tuổi thơ của Giản Vũ Giản Văn, để bọn chúng hứng chịu gánh nặng về trách nhiệm cuộc sống quá sớm, nếm trải khó khăn vất vả của thế gian này quá sớm.

Nói đến cuối cùng, tiểu thư nhà nàng chịu ủy khuất này vẫn là vì Văn ca và Vũ ca ah.

Chỉ là, xưa đâu bằng nay, hôm nay tiểu thư nhà nàng ngăn cản tiền đồ tương lai của tướng quân, mặc dù nàng muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hắn lại chịu đáp ứng hai năm sau mới bàn lại chuyện hòa ly sao?

Không biết vì sao, nghe thấy Chân Thập Nương rốt cục cũng nhân nhượng chịu thiệt với Trầm Chung Khánh, nàng nên cao hứng, nhưng, ngực lại tựa như bị ép chặt lại, không thể thở được, “Tối quá, nô tỳ đi thắp đèn!” Đột nhiên, Hỉ Thước quay người lại, muốn né tránh không khí nặng nề này.

“… Hỉ Thước!” Chân Thập Nương bắt lấy nàng.

Phòng đen kịt , Hỉ Thước nhìn không rõ mặt Chân Thập Nương, càng đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt như băng của mình truyền đến từng trận hàn ý làm cho hàm răng của nàng đều run lên, sau một hồi lâu, nàng run rẩy nói, “Được, nô tỳ đáp ứng ngài, quả thật có…  ngày nào đó… Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tiểu chủ tử thật tốt, nô tỳ chỉ có một miệng ăn , thì tuyệt đối sẽ không để bọn chúng bị đói, đợi đến khi mười ba tuổi, sẽ đem bọn chúng giao cho tướng quân!”

“Tốt!” Chân Thập Nương chậm rãi thở ra một hơi.

Kế tiếp, Chân Thập Nương nhưng cũng không dám lại cậy mạnh, hảo hảo nuôi dưỡng thời gian qua.

Sáng sớm ngày hôm đó, đang cùng Thu Cúc nhặt củ sen trong nội viện, con dâu của Lý Tề bên tiệm thuốc Thụy Tường vội vàng chạy đến.

“… Biết ngài thân thể không tốt, vốn dĩ không dám quấy rầy , nhưng lần này ngài thế nào cũng phải giúp đỡ.” con dâu Lý Tề ôm lấy tay Chân Thập Nương thở dài.

“Làm sao vậy?” Chân Thập Nương bèn tháo bao tay ra đứng dậy.

“Là tiểu nhi tử Nhị Quý của nhà Liễu thợ săn mặt giỗ, vài ngày trước bị bệnh, Phùng đại phu khám, nói là phong hàn, dùng hai thang thuốc, mới đầu thấy khở rồi, ai ngờ đột nhiên lại kịch liệt rồi, đầu sưng như đầu bò, bị người dùng ván cửa khiêng đến rồi, Lý đại ca ngươi lại mời Mã đại phu đến nhân đường, cũng nói là phong hàn, nói Phùng đại phu  dùng dược không sai, nhưng Nhị Quý lại bất tỉnh…” Nghĩ đến thấy Liễu Nhị Quý không còn thở, cả nhà chắn ở cửa tiệm thuốc Thụy Tường khóc lóc không ngừng, đôi mắt con dâu Lý Tề – tha thiết nhìn Chân Thập Nương, “A Ưu dù sao cũng qua cho xem một chút…”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro