Chương 36: Đầu ôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 36: Đầu ôn

“Ngươi đi lấy mũ tre của ta ra đây.” Chân Thập Nương không nói hai lời, bỏ găng tay ném cho Thu Cúc, một bên đi vào trong phòng, miệng phân phó nàng.

“Tiểu thư!” Thu Cúc túm lấy Chân Thập Nương, mở to mắt không nói một lời nhìn nàng.

Chân Thập Nương mấy ngày nay ngay cả đi đường thân thể cũng như nhũn ra, sao có thể đến khám bệnh tại nhà?

“Ta đi xem bệnh bắt mạch, không mệt đến vậy.” Chân Thập Nương nhẹ giọng dỗ nàng.

Thu Cúc vẫn nhếch môi bướng bỉnh, giữ lấy Chân Thập Nương không buông.

Con dâu Lý Tề cười ngượng ngùng, “… Thu Cúc cô nương yên tâm, biết thân thể A Ưu không tốt, ta đã thuê xe ngựa, đang chờ ngay bên ngoài khu phố, A Ưu đi cũng chỉ là bắt mạch giúp, ở bên trong dược đường có tiểu nhị, tuyệt sẽ không mệt đâu.”

Thanh danh của Giản đại phu trong hai năm này càng ngày càng vang dội, hơn nữa chỉ có nhà nàng mới có thể mời đi thăm bệnh, khiến người bệnh đến khám ở tiệm bán thuốc càng ngày càng nhiều, sinh ý càng ngày càng náo nhiệt, Chân Thập Nương lại là điềm cát lành đối với tiệm thuốc của nhà các nàng, con dâu Lý Tề hận không thể đem Chân Thập Nương lên bàn thờ cúng bái, đối với Thu Cúc và Hỉ Thước cũng đều rất khách khí.

Thấy Thu Cúc vẫn bất động, con dâu Lý Tề gấp đến sắc mặt đỏ lên, “A Ưu. . . Cái này. . .” Nàng vội vàng nôn nóng nhìn Chân Thập Nương.

Liễu Nhị Quý cũng sắp tắt thở, cửa tiệm thuốc bị vây  ba tầng trong ba tầng ngoài, không buôn bán được, càng chậm trễ, ảnh hưởng tới danh dự của tiệm bán thuốc lại càng lớn.

Chân Thập Nương vỗ nhẹ Thu Cúc, “Ngươi nhanh đi.” ngữ khí ôn hòa lộ ra cỗ chân thật đáng tin.

Thu Cúc bĩu môi, không cam lòng đi vào nhà lấy mũ tre, vừa giúp Chân Thập Nương đội lên, trong miệng vừa thương lượng, “Hay là, nô tỳ đi cùng ngài. ”

Như vậy sao được!

Thu Cúc tuổi tuy nhỏ, có thể lên núi đốn củi mỗi ngày, làm việc đồng áng, đi mua lương thực, lại là ngưởi hoạt bát vui vẻ, Ngô Đồng Trấn không ai không biết nàng, nếu để nàng đi theo, không đến nửa ngày, cả trấn này sẽ đều biết Giản đại phu thần bí kia chính là Chân Thập Nương nàng rồi, người mời thầy hận không thể đến cổng tổ trạch chen chúc thành đống sao?

Quan trọng hơn nữa, nếu bị Trầm Chung Khánh biết, sợ là ngay cả hòa ly cũng không còn phải bàn bạc, mà sẽ trực tiếp mang ba thước lụa trắng cùng một ly rượu độc đến.

“Không cần.” Chân Thập Nương chỉ vào hạt sen trong nội viện dặn dò, “. . . Ngươi ở nhà tiếp tục thu thập bát sen đi, nhặt lấy hạt nhỏ đem rửa sạch rồi làm bột củ sen, Trương đại ca lập tức sẽ gọi người đến mua, giá tiền hôm qua ta đã bàn bạc xong rồi, nửa văn tiền một cân, ngươi nhớ kỹ rồi nhận bạc.”

“Thu Cúc cô nương yên tâm, khám xong bệnh, ta nhất định đích thân đưa A Ưu về!” Thấy Thu Cúc vẫn lo lắng, mặt con dâu Lý Tề tràn đầy tươi cười hứa hẹn.

……..

Rất nhiều người tập trung trước cửa tiệm thuốc Thụy Tường.

“. . . Mọi người xem xem, đây là lang băm chó má gì, hài tử đang tốt lành, một thang thuốc liền biến thành như vậy!” Liễu mặt rỗ chắn ở cửa tiệm thuốc chửi ầm lên, “Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng, thì một thang thuốc cũng đừng nghĩ là bán được!”

Hắn vốn dĩ lớn lên hung dữ, lại mang theo một thân sát khí đi săn quanh năm, tựa như một cái tháp sắt đứng đó, rõ ràng là một hung thần ác sát, ai còn dám vào mua thuốc?

Đều tụ tập ở cửa ra vào Thụy Tường nhìn Liễu Nhị Quý được bọc chăn bông nằm ở trên ván cửa chỉ trỏ.

Nhị Quý Nương nằm ở trước ván cửa gào khóc, “Con của ta ah, ngươi mà chết, ta cũng không muốn sống nữa!”

“Thê tử đã đi mời Giản thần y Giản đại phu rồi, Liễu đại ca có việc gì cứ vào nhà từ từ nói. . .” Lý Tề đầu đầy mồ hôi, đã van xin đến khô cả lưỡi, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống hướng Liễu mặt rỗ dập đầu.

“Cái gì. . . Thần y!” Khiếp sợ uy danh của Giản đại phu, cuối cùng Liễu mặt rỗ cũng không dám nói ra bốn chữ thần y chó má, hắn chỉ vào Liễu Nhị Quý hôn mê bất tỉnh  trên ván cửa, ” Nhi tử của ta ở đây, nếu hôm nay các ngươi chữa khỏi cũng thì thôi, nếu trị không khỏi, ta đến tận nhà các ngươi một đòi mạng!” Hắn rút loan đao dùng đi săn ở bên hông ra quơ quơ trước mắt Lý Tề.

Nhìn thấy hàn quang trước mắt lóe lên, toàn thân Lý Tề  tóc gáy dựng đứng, chân hắn mềm nhũn, suýt nữa mềm nhũn ra trên mặt đất, cố gắng vịn môn mới đứng được, ngẩng đầu, nhìn thấy xe ngựa của Chân Thập Nương đến, lập tức kéo căng cuống họng hô to, “Giản đại phu đến rồi!” thay đổi thanh âm kích động.

Tiếng ồn ào lập tức yên tĩnh, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại.

“Ngự. . .” Xe ngựa dừng lại ở sau đám người.

“Mọi người nhường một chút, nhường một chút, Giản đại phu đến rồi!” Đỡ Chân Thập Nương xuống xe ngựa, con dâu Lý Tề vừa dùng cơ thể che chở nàng, vừa xin mọi người mở đường.

Chân Thập Nương sợ bị người nhận ra, con dâu Lý Tề còn sợ hơn cả nàng.

Một khi Chân Thập Nương bị người khác nhận ra, e là sẽ không có người chịu tới nơi này khám bệnh mua thuốc nữa, nhà Chân Thập Nương ngay trực tiếp trở thành y đường.

Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng vừa thấy cách ăn mặc này của Chân Thập Nương, mọi người lập tức bèn nhường đường.

Nhị Quý Nương cũng dừng khóc, lách mình mở cánh cửa ra, “Van cầu Giản đại phu bất kể giá nào cứu Nhị Quý nhà ta. . .”

Kêu gào ầm ỹ đều là vì ở sâu trong nội tâm sợ hãi mất đi nhi tử, hôm nay nhìn thấy thần y bí hiểm trong truyền thuyết thật sự đã đến, phu thê Liễu mặt rỗ nào dám náo, sợ chậm trễ cứu chữa nhi tử, đối với Chân Thập Nương lại rất cung kính lễ phép.

“. . . Bốn ngày trước đến đây.” Thấy Chân Thập Nương ngồi xổm xuống bắt mạch cho Nhị Quý, Phùng Hỉ mới dám từ bên trong tiệm bán thuốc đầu đầy bụi đất chui ra, “… Lúc mới tới mắt đỏ mặt đỏ, phát sốt, xem bệnh thấy mạch phù sổ, theo như mạch đạp… Chẩn đoán chính xác là phong hàn, dùng hậu phác, đại hoàng, chỉ thực, mang tiêu, uống vào sau ngày đó thì thấy khỏe, ai ngờ ngày hôm sau khuôn mặt đều sưng phù, ta lại cho thêm cam thảo, bản lam, gừng. . .” Phùng Hỉ vội thì thầm, mắt thấy Nhị Quý chỉ còn lại một hơi thở, khuôn mặt xám ngắt, “Theo Giản đại phu xem, chẳng nhẽ không phải hàn chứng (bệnh phong hàn)?” Lại lắc đầu, tự nói lẩm bẩm, “. . . Không đúng, vô luận thế nào mạch vẫn là giống hiện tượng điển hình của ác hàn a.”

Đây thật là hàn chứng.

Nhưng không phải phong hàn bình thường, là đại đầu ôn!

Xem mạch, kiểm tra mí mắt đầu lưỡi, nhìn cái đầu sưng giống như cái đầu bò của Liễu Nhị Quý, Chân Thập Nương đã xác định, hắn bị đại đầu ôn. Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy loại bệnh này, nhưng kiếp trước lúc đạo sư (thầy thực tập) bàn luận về bệnh thương hàn, đặc biệt có đề cập tới loại bệnh này.

Đại đầu ôn, còn gọi là đại đầu thương hàn, là do gió độc khô nóng gây da, đặc trưng chính là đầu và mặt sưng to,  phát sốt, phát tác nhiều vào mùa đông xuân, đáng sợ nhất chính là, loại bệnh này tính lây nhiễm rất mạnh, lại bị cổ đại coi là bệnh dịch.

Nhớ lúc đạo sư nhắc đến bệnh này, nàng cũng điều tra tư liệu, ở cổ đại, hoàn toàn chính xác đã từng phát tác các loại đầu ôn, hà mô ôn… tương tự, một khi nhiễm bệnh, phần lớn không cứu, nhớ tới những điều này, lông mày Chân Thập Nương nhăn lại khó chịu.

Không phải hiện đại, điều kiện chữa bệnh ở đây kém như vậy, con người lại mê tín… liệu có bộc phát ôn dịch hay không?

“… Nhi tử ta rốt cuộc là bị bệnh gì?” Thấy Chân Thập Nương cau mày, trong lòng Nhị Quý Nương thấp thỏm lo lắng.

“Thật sự là phong hàn sao?” Liễu mặt rỗ cũng hỏi theo, “. . . Có thể trị được hay không?”

“Có thể!” Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương nói ra không chút do dự.

“Ngươi thật sự có thể trị?” Một thân cẩm y từ trong đám người đi ra, nam tử chừng ba mươi tuổi, hắn không tin nhìn Chân Thập Nương, “Đây là bệnh dịch, mấy năm trước ta từng thấy qua ở Vu Hi, một khi nhiễm bệnh lại không chữa được, lúc ấy tất cả người trong thôn trấn đều chết hết!”

Dường như lại nghĩ tới tình cảnh bi thảm năm đó, vừa nói xong, nam tử kia bất giác mình rùng mình một cái.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro