Chương 37: Dồn ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 37: Dồn ép

“… Cái gì, Nhị Quý mắc bệnh dịch? !” Nhị Quý Nương hét lên một tiếng, rồi gào khóc .

“Ngươi mới bị bệnh dịch!” mắt Liễu mặt rỗ đằng liền đỏ lên, ngay cả gân xanh trên trán đều nổi lên, hắn túm lấy cổ của nam tử kia.

“Ta thực sự đã gặp qua loại bệnh này.” Xem Lưu mặt rỗ cao lớn thô kệch giống như con báo bị té ngã, ai ngờ không thể túm động được nam tử kia, lại được hắn an ủi, nam tử ôn hòa nhã nhặn dơ ngón tay chỉ vào đầu Liễu Nhị Quý, “Đầu sưng  lớn như vậy, ai bái kiến một lần cũng sẽ không quên!” Lại chỉ hướng Chân Thập Nương, “Nếu không phải là nàng nói có thể trị, ta chết cũng sẽ không nói ra, vị đại ca kia ngài cũng đừng nóng giận, ta cũng không phải đại phu, chỉ là nhìn thấy đứa nhỏ này đầu sưng giống như đúc với loại ôn dịch đó, mới nhớ tới Vu Hi trấn lúc trước xảy ra ôn dich kia, ngài cứ coi như ta đang nói mò là được rồi…”

Không giải thích vẫn tốt, hắn giải thích thế này, cả đám người lập tức nổi lên một trận xôn xao, có người đã bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau, tránh né cả nhà Lưu mặt rỗ như trốn tránh ôn thần.

Ngay cả sắc mặt Lý Tề cũng trắng bệch.

Trang bị chữa bệnh của cổ đại lạc hậu, một khi nhiễm ôn dịch, tám chín phần mười là chết, vừa nhắc tới chữ ôn (dịch bệnh), không thể không sợ.

Thấy cục diện không khống chế được, Chân Thập Nương ba ba ba, dùng sức vỗ tay, “Mọi người yên lặng một chút!” Thấy Liễu mặt rỗ vẫn trừng mắt nam tử kia như đang chọi gà không chịu buông tha, thì trầm giọng nói, “Ta nói rồi, bệnh này ta có thể trị, ngươi tiếp tục náo nữa, nhi tử ngươi thật sự không cứu được nữa!” Thanh âm không cao, lại lộ ra mười phần  uy nghiêm.

Liễu mặt rỗ lập tức thối lui đến ván cửa bên cạnh, lại hướng Chân Thập Nương liên tục thở dài, “Cầu Giản đại phu bất kể như thế nào cũng cứu lấy nhi tử của ta!”

Nhị Quý Nương cũng dừng khóc, quỳ trên mặt đất hướng Chân Thập Nương cuống quít dập đầu, giống như Chân Thập Nương chính là Quan Thế Âm Bồ Tát có thể cải tử hoàn sinh.

Trong miệng nói không tin, nhưng bệnh của Liễu Nhị Quý kỳ quái như thế, nghĩ đến chính mình hai ngày trên người cũng phát lạnh, giống như đúc với triệu chứng lúc Nhị Quý vừa mới nhiễm bệnh, trong nội tâm Nhị Quý Nương sớm đã tin nam nhân kia.

Cả nhà mình rất có thể nhiễm bệnh dịch!

“Giản đại phu là thần y nổi tiếng, ngươi cho chúng ta một cái lời chắc chắn, hắn đến cùng có phải mắc bệnh dịch hay không?” Trong đám người có người hô to.

Đương nhiên là bệnh dịch!

Có thể Chân Thập Nương cũng biết, một khi nàng nói nói thật, ở đây lập tức tựu sẽ phát sinh một hồi chấn động.

“. . . Hắn bất quá là gió độc xâm nhập vào cơ thể, mấy thang dược là khỏe, vẫn chưa phải là bệnh dịch.” Thấy mọi người thư giãn xuống, nàng chuyển chủ đề, “Mặc dù không phải bệnh dịch, nhưng bệnh này sẽ lây bệnh cũng giống như bệnh thương hàn, mọi người đừng vây quanh đây, tản đi, sau đó ta sẽ để lại phương thuốc, nếu có người lo bị lây bệnh, buổi chiều qua đây lấy thang thuốc uống xong sẽ không có chuyện gì nữa.” Nói qua vài câu, làm không khí căng thẳng lập tức nhẹ nhõm xuống, tuy nhiên nghe nói bệnh này sẽ lây bệnh nên vẫn có người khẩn trương, nhưng lại không sợ hãi như lúc trước nữa.

Vị Giản thần y trước mắt này, từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ thất thủ, nàng nói không phải bệnh dịch thì không phải là bệnh dịch, lời của nàng trên trấn này không có ai là không tin. Chỉ là, hiếm khi nhìn thấy vị Giản thần y nổi tiếng gần xa này, trong đám đông lại không có mấy ai chịu đi, đều muốn nhìn một chút xem nàng ra tay chữa bệnh như thế nào.

Không hề để ý tới việc chần chờ không đi mọi người, Chân Thập Nương vẫn gọi người khiêng Liễu Nhị Quý vào phòng bệnh.

Để thuận tiện cho việc theo dõi bệnh tình trong bất cứ lúc nào, theo đề nghị của Chân Thập Nương, Lý Tề cố ý xây thêm hơn mười gian phòng làm phòng bệnh ở hậu viện dược đường, khám cho người ở đây chữa bệnh, ngoại trừ thu khám và chữa bệnh phí bên ngoài, còn mặt khác kiếm thêm một phần tiền thuê nhà, không chỉ có nhiều người bệnh, thu nhập cũng cao, trong nội tâm Lý Tề thầm tín phục (tin tưởng+ khâm phục) Chân Thập Nương, thấy người vừa khen nàng là kỳ tài.

Cũng vì vậy, thanh danh của Chân Thập Nương mới có thể truyền  nhanh như vậy.

“… Hắn thực sự không mắc bệnh dịch?” Phân phó tiểu nhị tiệm bán thuốc đến hậu viện thu dọn phòng bệnh, Lý Tề hạ giọng hỏi Chân Thập Nương.

“Để hắn một mình một phòng, người không có phận sự tất cả không cho phép thăm hỏi…” Không trực tiếp trả lời, Chân Thập Nương trầm ổn nhắc nhờ chú ý việc ngăn ngừa truyền nhiễm của bệnh.

Tự mình mở dược đường, Lý Tề đâu phải không hiểu, sắc mặt kinh hãi tái mét, thần sắc hắn nghiêm trọng xoay người rời đi.

Thấy Chân Thập Nương lại cân hoàng cầm, huyền sâm chia ra sáu phần vào sáu tờ giấy thảo hoàng (giấy để gói thuốc màu hơi vàng trên phim hay có.) đặt ở trên quầy, Phùng Hỉ chớp mắt mấy cái, “… Giản cô nương cũng đã chinh minh là hàn chứng, vì sao không dùng thừa khí thang, lại dùng hoàng cầm, huyền sâm?” lúc vừa mới tiến vào, hắn bèn hỏi qua Chân Thập Nương, cũng nói là hàn chứng.

Hàn chứng tự nhiên muốn dùng thừa khí thang thể thoát khí, đổ mồ hôi, hắn kê trong đơn thuốc có bản lam và cam thảo, chính là thừa khí thang nổi danh của Thái y viện đương thời.

“Tuy đều là hàn chứng, nhưng đầu người bệnh bị sưng phù, rõ ràng cho thấy bị tà độc xâm nhập, tà bệnh thực ra nằm ở tim, dùng thừa khí thang để thoát khí, chỉ có thể thoát nhiệt trong dạ dày, cũng không thể thanh trừ tim tà độc ở trong tim, cho nên mới dùng hoàng cầm để thoát nhiệt ở sâu bên trong…” vừa thuần thục địa cân chia dược liệu, Chân Thập Nương vừa thờ ơ giải thích. (dịch mấy cái thuốc với bệnh tật này khổ quá :-sss, hơi khó hiểu mọi người thông cảm nhata tận lực ùi )

Kiếp trước tiếp xúc vời phần lớn là thuốc tây, đối với thuốc Đông y, Chân Thập Nương mặc dù hiểu dược lý, biết rất nhiều phương thuốc cùng phương pháp bào chế, nhưng cơ hội vật dụng thực tế lại không nhiều, nàng chỉ chứng kiến hầu như  đều là  xưởng dược đã dựa theo như phương pháp chế thuốc Đông y, trực tiếp lấy ra dùng là được. Bởi vậy, mỗi lần tới tiệm bán thuốc Thụy Tường, nàng đều bắt lấy toàn bộ cơ hội để “Thực tập “, học thử phân biệt các loại dược bằng mùi vị và hình dạng, phân chia dược liệu, sau này nàng muốn mở cửa hàng bán thuốc, những điều này đều là ắt kiến thức cơ bản không thể thiếu.

Mấy năm qua, cũng luyện được một tay hảo công phu. (tay nghề giỏi)

Nàng sớm đã quen mỗi lần khám bệnh cho người ta đều tự mình phối dược (chế thuốc) , nghĩ rằng nàng giữ bí mật, Phùng Hỉ cũng không nói gì, chỉ cau mày nhìn nàng .

“. . . Hắn thật sự không mắc bệnh dịch?” Chân Thập Nương đang cân chia  sinh cam thảo, bên tai vang lên một đạo thanh âm trong trẻo, nàng ngẩng đầu, lại là trung niên nam tử mặc cẩm y lúc trước, vẫn chưa đi, đứng ở trước tủ nhìn nàng, “. . . Ngươi thật sự có thể trị loại bệnh này?”

Quét mắt lãnh đạm nhìn về phía hắn, Chân Thập Nương không nói, cúi đầu cân số cam thảo còn lại đổ vào một phần dược cuối cùng, quay đầu lại thuần thục kéo ngăn kéo đựng cương tàm ra.

“. . . Muội muội ta ở Vu Hi, bảy năm trước một nhà bảy người đều chết vì loại bệnh này.” thanh âm nam tử kia có chút bi ai, mang theo một chút bất an.

Tiểu cô nương này là vô tri (ngu dốt) hay là thật sự chắc chắn đây không phải bệnh dịch? Lại dám vô lễ như thế, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo cho quan phủ, lập tức thi hành biện pháp cách ly.

Phải biết rằng, nàng chỉ sơ sẩy một cái, sẽ mang đến một tai hoạ ngập đầu cho thị trấn nhỏ này.

Hơn nữa, tuy ở đây xa xôi, nhưng lại là chỗ trong yếu của kinh đô, nằm ở giữa kinh thành và đại doanh trong Phong Cốc của Trầm tướng quân, hai nơi đều cách đây không quá hơn mười dặm lộ trình, quả thật có bùng phát ôn dịch, một trận gió thổi qua, đại doanh Phong Cốc lại đóng quân hơn mười vạn đại quân!

Càng nghĩ càng sợ, sắc mặt nam tử kia khẽ biến trắng.

Phùng Hỉ kinh ngạc ngẩng đầu, nam tử kia đang nhìn bóng lưng Chân Thập Nương không chớp mắt, trong ánh mắt chân thành mang theo cỗ sợ hãi không chút nào che dấu, Phùng Hỉ không khỏi xoay mặt nhìn về phía Chân Thập Nương, đáy mắt hiện lên một vẻ bối rối, ngón tay vịn ở trên quầy  có chút run rẩy.

Động tác cân dược dừng lại, Chân Thập Nương chậm rãi xoay người.

“. . . Trận ôn dịch kia gọi Cáp Mô Ôn, người nhiễm phải giống như đúc với bệnh nhân vừa rồi, đều là đầu và mặt đỏ lên rồi sưng phù, hai mắt như đường thẳng* (đường thẳng, sợi:

线

, thực sự chỗ này ta không biết dịch như thế nào nữa

@@), hai má phồng lên như con cóc.” Thấy Chân Thập Nương cuối cùng cũng quay đầu lại, nam tử kia chân thành nói, “Lúc đầu đại phu trên thị trấn cũng giống như vị tiên sinh này, cho rằng là hàn chứng, dùng thừa khí thang, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, người chết càng ngày càng nhiều, mới sợ… Kinh động đến triều đình, quan phủ đem toàn bộ thôn trấn cách ly, chỉ cho phép vào, mà không cho phép ra… Giản đại phu không tin, có thể đi điều tra thêm, quan phủ đều có ghi lại…”

“Cái này. . . Cái này. . .” Trán Phùng Hỉ mồ hôi lạnh rơi xuống.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro