Chương 38: Nghi vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 38: Nghi vấn

Chân Thập Nương lại cúi đầu xuống, trầm ổn địa phân chia dược trong tay ra, thuần thục gói lại đưa cho tiểu nhị Phúc Bảo đang run rẩy sắc mặt tái mét ở một bên,  “… Cầm lấy bốn bao này đi phân chia các lần sắc thuốc, hai bao khác nghiền thành bụi phấn sau cầm qua đây.”

Chân Thập Nương  trầm ổn làm Phúc Bảo an lòng không ít, hắn tiếp nhận dược nhanh chân chạy đến hậu viện.

“Sở dĩ gây lên bệnh dịch, chính là vì tính truyền nhiễm của bệnh được phát huy …” Chân Thập Nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam tử kia, “Bởi vì tính lây bệnh mạnh, lây bệnh nhanh lại không có phương thuốc trị liệu đúng đắn, tự nhiên sẽ chết người, rồi hình thành ôn dịch…” Vừa nói, Chân Thập Nương vừa cầm bút mực, cúi đầu ghi .

Nói như vậy Liễu Nhị Quý kia vẫn là mắc bệnh dịch!

Nàng đang chơi chơi chữ!

Nam tử kia còn nhớ lời vừa mới nói ở cửa ra vào Chân Thập Nương, bệnh Liễu Nhị Quý là bệnh truyền nhiễm, để tất cả mọi người tản ra…, sắc mặt hắn đỏ tím sung huyết nhìn Chân Thập Nương, vì sự giảo hoạt khéo léo của tiểu cô nương này, lại thêm sự can đảm của nàng.

Sợ gây nên sợ hãi, phát sinh náo động, việc này mà giao cho quan phủ cũng sẽ phải làm như vậy.

Nhưng, sau đó quan phủ sẽ lén lút mang cả nhà Liễu Nhị Quý đi cách ly hoặc là xử tử chôn sâu, tiểu cô nương này lại một mặt nàng tự tin có thể trị khỏi bệnh của Liễu Nhị Quý, một mặt nàng có thể khống chế được bệnh này sẽ không bùng phát trên diện tích lớn.

Sự việc liên quan tới tính mạng của hơn mười vạn đại quân ở đại doanh Phong Cốc, nàng có thể gánh chịu được trách nhiệm này không? !

“Giản cô nương. . .” Cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Chân Thập Nương, Phùng Hỉ bất an gọi một tiếng.

“Ngươi yên tâm…” Chân Thập Nương vẫn cúi đầu viết, “Loại này bệnh là do trúng gió độc khô nóng gây ra, phần lớn phát sinh vào hai mùa đông và xuân, mùa xuân ôn hòa nhiều gió, mùa đông lạnh trái ngược với ôn hòa đều dễ hình thành gió độc khô nóng, bây giờ là cuối mùa thu, vừa mới có sương, chỉ cần chúng ta ứng phó tốt, sẽ không bùng phát ôn dịch trên quy mô lớn…” Buông bút ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên kia, “Ngược lại là ngươi, nếu không hiểu rõ thì đừng có la hét kêu to trước mặt dân chúng, một khi gây ra sợ hãi hỗn loạn, ngược lại so ôn dịch này còn đáng sợ hơn…” Ngữ khí nhẹ nhàng thong dong, rất có mùi vị giáo huấn của người phụ trách.

Nhớ đến trận ôn dịch kia của Vu Hi trấn thật sự là bùng phát vào thời kì giáp hạt  mùa xuân, mặt nam tử kia đỏ lên, “… Giản đại phu nói đúng.” Ngữ khí bất giác mang theo một tia tôn trọng.

Lời vừa nói ra, hắn bỗng nhiên khẽ giật mình.

Không đúng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, sao lại dùng loại ngữ khí này ra vẻ giáo huấn hắn?

Nhưng hắn…

Ý niệm trong đầu hiện lên, khuôn mặt bất giác vì đỏ lên  mà nghẹn  tím xanh.

Không có chú ý đến khuôn mặt hết đỏ lại tím, hết tím lại hồng kia, Chân Thập Nương viết xong đơn thuốc vội vàng mang đến đưa cho Lý Tề, “… Để tiểu nhị phối dược theo như đơn thuốc này đi, lát nữa chắc là có người sẽ đến mua thuốc.” Quay đầu lại nhìn các ngăn kéo nhỏ sau quầy tiệm bán thuốc đựng đầy dược liệu, nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc nói, ” mọi người trên trấn sợ phát sinh ôn dịch, xem ra Lý đại ca phải nắm chắc cơ hội mua về chút ít dược liệu rồi…” Kiếp trước kỹ thuật chữa bệnh cùng điều kiện vệ sinh đều phát triển, trẻ sơ sinh từ nhỏ đã được tiêm vắc-xin phòng bệnh, giống như các loại dịch bệnh dịch chuột, đầu ôn ở cổ đại này sớm đã bị ngăn chặn rồi, nàng nhớ rõ duy nhất là lúc năm 2003 lần phi điển (chắc tên loại dịch gì gì đó, ta cũng không rõ) phát sinh trên quy mô lớn, nghe nói rễ lam căn (một vị thuốc đôngý có thể tiêu độc, giải nhiệt, phòng bệnh) có thể phòng chống phi điển, mặc dù các địa phương không có phát hiện bệnh dịch nhưng các loại như rễ lam căn, khẩu trang, nước khử trùng cũng đều hết hàng không đủ bán.

Khi đó nàng đang học đại học năm 3, trường học tuyên truyền rộng rãi mỗi ngày báo cáo tình hình bệnh dịch, hôm nay chết  bao nhiêu, ngày mai dự đoán phát hiện bao nhiêu ca bệnh, nhớ đến có một ngày nghe nói ở phụ cận trường học chết một học sinh, hôm sau trường mình cũng nghỉ tạm thời, làm nàng lúc đó luôn cảm thấy tử vong cách mình rất gần, mọi người cùng ngủ ôm nhau một chỗ khóc rống lên, lo lắng mình có phải bị lây nhiễm hay không, liệu có xong đời không…

Lúc đó, nàng chỉ sợ đến ngày tận thế.

Nàng tin rằng, đều là dân chúng thiếu hiểu biết, một khi xác thực có người mắc bệnh dịch, trên Ngô Đồng Trấn này  sẽ sợ hãi không kém gì nàng.

Trên mặt nam tử kia hiện lên một tia kinh ngạc, “Thuốc này… Thật sự có tác dụng?”

Chân Thập Nương không nói.

Trời sinh tính thanh lãnh, nàng chưa bao giờ bảo đảm việc này.

“Cho ta lấy năm thang dược!” ngữ điệu nam tử kia tựa hồ có chút hờn dỗi, tiện tay móc ra một lượng bạc vụn ném lêntrên quầy.

Mắt Lý Tề sáng lóng lánh.

Đột nhiên nghe Liễu Nhị Quý mắc ôn dịch, trong lòng của hắn ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, lại không nghĩ rằng, ở đây còn ẩn chứa mấu chốt buôn bán lớn như vậy!

Hơn nửa ngày (đây chỉ là phép nói quá, chỉ qua một thời gian lâu, một người làm quen nhé! Ta sẽ dùng từ này rất nhiều) mới hồi phục tinh thần lại, phảng phất giống như đã đạt được một vật bảo vô giá, nắm chặt đơn thuốc trong tay, trong miệng tiểu nhị liên tục chào hỏi cả ngày ngây ngốc ở cửa ra vào, “Nhanh, nhanh, bốc thuốc cho vị đại gia này…”

Phúc Bảo rất nhanh mang thuốc bột đã nghiền xong đi vào, Chân Thập Nương đem thuốc bột ở hiệu thuốc của Lý Tề bí mật luyện thành dược hoàn, để cho Liễu Nhị Quý ngậm trong miệng, bận rộn xong đã sắp đến giờ ngọ (11h đến 13h), vì Nhị Quý vẫn chưa tỉnh, con dâu Lý Tề bèn sai người đi đưa tin cho Hỉ Thước, giữ Chân Thập Nương ở tiệm bán thuốc dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong lại chợp mắt trong khuê phòng của con gái Lý Tề một lát, tỉnh lại đã sang giờ Thân (15h đến 17h), con dâu Lý Tề vui vẻ đi đến, “Liễu Nhị Quý đã tỉnh, có thể ăn rồi!”

“Vậy là tốt rồi.” Chân Thập Nương âm thầm thoải mái, “…Đưa ta đi nhìn một cái.”

Đối với loại bệnh này, nàng cũng chỉ nghe qua, nhưng lại chưa chưa trị bao giờ, buổi sáng đối mặt với nghi vấn của mọi người, tuy mặt ngoài nàng bình tĩnh, nhưng trong nội tâm cũng rất lo lắng.

Đi theo con dâu Lý Tề vào phòng bệnh, nhìn thấy nàng, Nhị Quý Nương liền quỳ bịch xuống, dập đầu lia lịa, “…Người thật sự là Bồ Tát sống tế thế cứu nhân!”

Chân Thập Nương thật đúng là không quen với ác tục (phong tục độc ác) động tý là quỳ xuống thế này của người cổ đại, vội vươn tay đỡ nàng, “… Ngươi nhanh, thầy thuốc trị bệnh cứu người là thiên kinh địa nghĩa (điều dĩ nhiên phải làm), ta cũng chỉ là gắn sức làm tròn bổn phận mà thôi.”

Thấy Chân Thập Nương không đỡ được, con dâu Lý Tề một tay nhấc nàng lên, “…Ngươi nhanh đứng lên đi, Giản đại phu thân thể không tốt, ngươi đừng làm vướng nàng, để nàng tranh thủ thời gian khám khỏi cho Nhị Quý rồi trở về nghỉ ngơi.” Ngữ khí rõ ràng mang theo vài phần cay nghiệt.

Nghe nói bệnh này có thể truyền nhiễm, con dâu Lý Tề một khắc cũng không muốn ở lại trong phòng bệnh.

Bởi khoảng cách quá gần, mặc dù cách một tầng lụa đen, Nhị Quý Nương cũng lờ mờ có thể nhìn thấy sắc mặt Chân Thập Nương tái nhợt khác thường, đặc biệt là năm ngón tay nắm chặt cổ tay mình, lạnh buốt giống như tay người chết… Bỗng nhiên, sắc mặt Nhị Quý Nương biến thành trắng bệch, nàng kinh hãi tránh qua một bên.

“Uống thêm thang thuốc thứ hai nữa, có thể rời giường trở về nhà đi lại từ từ dưỡng bệnh.” bắt mạch cho Liễu Nhị Quý, Chân Thập Nương ngẩng đầu nhìn Nhị Quý Nương, “Tý nữa ta kê thuốc cho ngươi, ngươi cũng uống hai ngày, bệnh này truyền nhiễm, ngươi lại phải hầu hạ bên cạnh, đề phòng một chút cũng tốt.”

Vừa vào phòng nàng liền phát hiện sắc mặt Nhị Quý Nương ửng hồng, vừa rồi nhân lúc đỡ nàng thừa cơ bắt mạch, đã nhiễm đại đầu ôn, vì là giai đoạn đầu, bệnh trạng còn chưa rõ, nhưng Chân Thập Nương tin rằng trên người Nhị Quý Nương nhất định rất khó chịu, chỉ vì sợ bị người trách mình nhi tử là mắc bệnh dịch, cả nhà bị đuổi ra thôn trấn, mới cố gắng chống đỡ.

Hậu tri hậu giác (chợt, hiểu ra) phát hiện Chân Thập Nương đỡ nàng thực tế là vì bắt mạch, Nhị Quý Nương vội kinh hãi mặt không còn chút máu, đang suy nghĩ khẩn trương xem tý nữa chống chế như thế nào, không ngờ Chân Thập Nương lại cũng không nói gì, nàng run s hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bờ môi run rẩy đã hơn nửa ngày, cuối cùng nói, “Giản đại phu yên tâm, tý nữa cha hắn về chúng ta sẽ đi ngay, bạc của giường này và bệnh phí đều cứ theo đó mà làm một văn cũng không thiếu.” lúc trước nàng cùng phu thê Lý Tề vạch mặt, đã tuyên bố ở đây xu cũng không đưa, cho đến khi bệnh của Liễu Nhị Quý dưỡng tốt, Lý gia nếu không cứu được người, thì sẽ đưa tang ở ngay nhà hắn.

Nếu không, biết đây là bệnh dịch, Lý Tề nào dám để bọn họ ở lại.

Lúc đó thấy Chân Thập Nương nói mấy câu hời hợt đã đuổi được ôn thần này đi, tự đáy lòng con dâu Lý Tề rất cảm kích Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương mỉm cười.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro