Chương 39: Tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 39: Tin tức

Chân Thập Nương trở lại tổ trạch, Thu Cúc và Hỉ Thước bất an đang đứng ngóng ở cửa ra vào, nhìn thấy nàng, Thu Cúc chạy ra đón, trong miệng liên tiếp hỏi, “… Nghe nói Liễu Nhị Quý mắc bệnh dịch? Có thật không vậy? Tiểu thư có thể bị nhiễm bệnh hay không? Ở đây liệu có bùng phát hay không, chúng ta có cần dọn nhà hay không?”

Thời gian bất quá mới hơn nửa ngày, việc Liễu Nhị Quý mắc bệnh dịch đã truyền khắp toàn bộ Ngô Đồng Trấn, làm cho Hỉ Thước cùng Thu Cúc bị hù không nhỏ, nếu không phải e ngại thân phận của Chân Thập Nương, Thu Cúc sớm đã qua đón người rồi.

Vì vậy, Hỉ Thước vẫn là sai Thu Cúc đến tiệm bán thuốc nhìn trộm hai lần.

“Có việc…” sắc mặt Chân Thập Nương nhất bản chính kinh (nghiêm túc, trầm trọng), “Đêm nay dọn dẹp một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà.”

“… Thật sao!” Thu Cúc đứng lại.

“Ngươi nha…” Chân Thập Nương vỗ vỗ đầu nàng, “Thính phong tựu thị vũ (nghe một thành hai, ý nói không nên nghe tin đồn), y thuật của ta ngươi còn không tin?” Ngữ khí mang theo cỗtrêu tức.

Đứng ở đó hơn nửa ngày, Thu Cúc mới nhận ra, bất mãn sờ sờ cái ót, “Tiểu thư chỉ biết khi dễ người ta, nô tỳ cũng bị người làm đần rồi.” Tâm tình thay đổi rất nhanh, Thu Cúc lại đã quên truy vấn tiếp tục.

Chứng kiến sắc mặt Chân Thập Nương ung dung, giữa lông mày lại mang chút ý cười, tâm Hỉ Thước thấp thỏm  một ngày cũng buông xuống, biết Chân Thập Nương xưa nay không muốn nói đến việc khám bệnh tại nhà, cũng không hỏi nữa.

Tuy không phải việc hao tốn sức lực, nhưng bận bịu một ngày, Chân Thập Nương vẫn là cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, dùng qua cơm tối, kể cho Giản Văn Giản Vũ một nửa câu chuyện thì ngủ mất.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nhớ đến bệnh tình của Liễu Nhị Quý, bèn sai Thu Cúc đến tiệm thuốc Thụy Tường.

Thu Cúc rất nhanh quay về, “… Lý tẩu nói hôm qua người đi được một lúc, cả Liễu mặt rỗ rời đi rồi, để người yên tâm, phí khám bệnh và tiền phòng đều đưa rồi.” Nhớ tới gì đó, lại cười ha ha, “Nghe nói đơn thuốc người lưu lại, tối hôm qua liên tục có người đi mua thuốc, hôm nay Thụy Tường vừa mở cửa, bên ngoài sớm đã xếp hàng dài hai dặm rồi, đều sợ nhiễm phải bệnh dịch bèn đi mua thuốc phòng bị, sáng sớm Lý chưởng quỹ đã đi ra ngoài nhập dược liệu rồi… Nô tỳ đứng đó một lát, nghe thấy còn có người đặc biệt hỏi thăm người ở đâu, muốn ra giá cao xin ngài khám bệnh đây này.” Vui sướng hớn hở nhìn Chân Thập Nương, “Lần này, thanh danh của tiểu thư đã truyền xa rồi!” Nhớ tới thân thể Chân Thập Nương căn bản không chịu nổi vất vả, mắt thấy không kiếm được bạc trắng, thanh âm Thu Cúc dừng lại im bặt.

Không có chú ý đến sắc mặt bất thường của Thu Cúc, lòng Chân Thập Nương có chút không yên.

Mặc dù cũng thông thạo dược, cũng hi vọng người đến Thụy Tường cầu thầy (mời thấy khám bệnh) có thể uống thuốc hết bệnh, nhưng phu thê Lý Tề dù sao cũng mang bản chất của thương nhân, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần kiếm được bạc thì vạn sự đại cát (mọi chuyện đều tốt đẹp), về phần bệnh có khỏe hay không, sau này như thế nào, đều không liên quan tới bọn họ.

Trừ phi bị người bệnh đến cửa náo loạn.

Nhưng lần này bất đồng, Liễu Nhị Quý mắc bệnh dịch, tuy nàng ở trước mặt người khác nói tự tin, cuối mùa thu loại này bệnh sẽ không bùng phát trên quy mô lớn, nhưng đây là cổ đại, điều kiện vệ sinh chữa bệnh cũng có hạn, rất nhiều sự tình nàng không thể khống chế, nàng cũng không dám cam đoan sẽ không có vạn nhất.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn, thì Ngô Đồng Trấn sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Đến lúc đó, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!

Do dự cả buổi (đây cũng là nói quá :v), Chân Thập Nương cố tình để Thu Cúc đi chuyển lời, mời Lý Tề đến nhà Liễu mặt rỗ xem bệnh tình của Liễu Nhị Quý, lại nhớ đến việc ngày hôm qua hai nhà giằng co, lại nói chuyện không nhin được, ở đây dẫu sao cũng không phải là hiện đại, bệnh viện có quy chế theo dõi và thăm hỏi đối với bệnh tình của bệnh nhân, ở cổ đại, chỉ cần người bệnh không đến, dược đường tuyệt đối sẽ không chủ động đến nhà hỏi ý kiến, nếu nàng bảo Lý Tề đến thăm Liễu Nhị Quý, hắn nhất định sẽ đem nàng coi nàng là dị nhân.

Náo không tốt còn tưởng rằng nàng động xuân tâm..

Trước nhà quả phụ lắm thị phi, Liễu Nhị Quý dù sao cũng là đại nam nhân xấp xỉ tuổi với nàng, nàng quan tâm một chút, cũng sẽ bị người ngoài hiểu lầm, truyền ra nhiều lời đồn đãi thị phi.

Xã hội cũ vạn ác!

Đến đây năm năm, Chân Thập Nương cũng coi như đã dung nhập vào thời đại này, nhưng mỗi lần gặp phải loại sự tình hữu tâm vô lực này, trong nội tâm nàng vẫn là sẽ chửi rủa, thầm thở dài một tiếng, Chân Thập Nương phân phó Thu Cúc nghe ngóng lấy tin tức bên ngoài, chú ý còn có loại bệnh tương tự phát sinh hay không.

Mắt thấy sắp đến mùa đông rồi, không có việc gì lớn, Chân Thập Nương lại cảm thấy toàn thân kiệt sức, bèn tìm quyển sách thuốc, tựa trên giường gạch xem .

Đảo mắt đã trôi qua một ngày rồi.

sáng sớm ngày thứ ba, Chân Thập Nương đang do dự có cần để Thu Cúc qua Thụy Tường tiệm bán thuốc nhìn xem lần nữa hay không, con dâu Lý Tề cười vui vẻ cầm đôi lộc nhung đến.

Đang ngủ gà ngủ gật, bèn mang gối ra, nhìn thấy là nàng, Chân Thập Nương hưng phấn dị thường, chỉ là thần sắc trên mặt bất động, “… Chị dâu đã đến.” Nàng buông sách, ngẩng đầu phân phó Thu Cúc “Nhanh rót nước cho Lý tẩu.”

“… A Ưu thật có phúc.” Thấy Chân Thập Nương nhàn nhã nằm ở trên giường gạch đọc sách, con dâu Lý Tề hâm mộ nhìn nàng vừa buông  sách xuống nhìn lên.

Người có thể hiểu biết chữ nghĩa chính là không giống người bình thường.

Nhìn thần thái Chân Thập Nương trầm ổn yên tĩnh, nhớ đến người trên thị trấn hai ngày nay vẫn hận không thể đào ba thước đất để tìm ra vị thần y thấy đầu không thấy đuôi là nàng, thần sắc con dâu Lý Tề tựu lại thêm một phần hâm mộ.

“Lấy đâu ra phúc, là cơ thể không tốt, không làm gì được nữa rồi. . .” Chân Thập Nương cười khổ lắc đầu, “Trong nhà một đống việc đang chờ đây, nếu không, hôm kia Thu Cúc mua cải trắng về, ta nhìn mà không muốn động, chất đống ở trong nội viện vẫn chưa yêm (làm dưa muối) đây này. . .”

Kiếp trước Chân Thập Nương là người phương bắc, thích ăn dưa chua, hàng năm mùa đông đều muốn yêm hai vại lớn, trước kia có Hỉ Thước giúp đỡ, năm nay Hỉ Thước mang thai, trên người Chân Thập Nương yếu đến mức ngay cả cây kim cũng không cầm được, luôn nhìn đống cải trắng kia ở trong nội viện đến phát sầu.

“Thân thể này của ngươi nên hảo hảo dưỡng, nhìn sắc mặt tái nhợt, không khác gì người chết!” Con dâu Lý Tề vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nghe xong liền gật đầu, “Ta biết ngươi một mình mang theo hai hài tử là không dễ dàng, muốn tích góp nhiều của cải cho hài tử, nhưng cố gắng, cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được, cho nên ah, thân thể này mới được là quan trọng nhất!” Chỉ vào đống cải trắng kia trong nội viện, “… Cái kia ngươi cũng đừng buồn, ngày khác ta rút ra thời gian tới giúp ngươi yêm.” Chậc lưỡi, “Vẫn phải nói, dưa chua kia ngươi yêm ngon thật, nhà chúng ta ăn không đủ, hễ thu hoạch thì chuẩn bị mua cải trắng để cho ta yêm, ta đâu có biết?” Cười hắc hắc nói, “Đúng lúc ngày mai qua đây theo ngươi học…”

Hàng năm yêm dưa chua xong rồi, Chân Thập Nương đều bảo cả nhà mang cho một chút, mỗi lần con dâu Lý Tề sau khi ăn xong đều lại bưng chậu lớn đến muốn nữa.

“Ta đang lo thân thể Hỉ Thước càng ngày càng nặng, làm không được loại chuyện lặt vặt này rồi…” Thấy nàng nói thật, Chân Thập Nương bèn cười gật đầu, “Việc kia cứ biết vậy đi, ta cũng không đòi tiền công của ngươi.”

“Vậy sao được?” Con dâu Lý Tề trêu ghẹo nói, “Ngươi nếu thiếu ta tiền công, lúc đón năm mới ta sẽ bưng chậu lớn đến chỗ ngươi kiếm dưa chua ăn.”

Thu Cúc tựu che miệng cười khanh khách.

Mọi người đều nở nụ cười, nhớ đến bệnh tình của Liễu Nhị Quý, Chân Thập Nương hỏi, “…Mới sáng sớm, tiệm bán thuốc không có việc gì sao, ngươi chạy đến đây tống tiền à?” Ánh mắt nhìn vào lộc nhung con dâu Lý Tề vừa bỏ xuống “Ngươi, đây lại là muốn làm gì?”

“Nhờ hồng phúc của ngươi, sao có thể không có việc?” đuôi lông mày nơi khóe mắt Lý Tề đều là ý cười, “Tiệm thuốc ở bên trong hai ngày nay nhưng lại bận đến mức hậu cân đả hậu não (kiểu như luôn tay luôn chân đây mà).” Với tay cầm lên một sừng lộc nhung, “Cái này là nhận sự cầu khẩn của nhà người khác, thuốc bổ đặc biệt mang đến cho ngươi đấy.”

“Thuốc bổ?” Chân Thập Nương nhíu mày, với tay tiếp nhận lộc nhung, “Ta không làm quan, không quyền không thế, ai hối lộ ta?”

“Là thê tử của Liễu mặt rỗ, sáng sớm hôm nay dẫn Liễu Nhị Quý đến tiệm bán thuốc tìm ngươi. . .”

Chân Thập Nương ngồi thẳng người dậy, “Sao…”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro