Chương 40:Phân lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 40: Phân lợi

“Ngươi chớ khẩn trương, bọn chúng không phải tới tìm chuyện, là tới cảm tạ đấy.” Thường bị nhà người bệnh đuổi đến cổng làm náo nên sợ, nhìn Chân Thập Nương ngồi thẳng người, con dâu Lý Tề tưởng là nàng sợ hãi, vội vàng giải thích , “Nói là đến cảm tạ ngươi, chi bằng hắn nói là thấy trước cửa tiệm thuốc nhiều người, muốn nhân cơ hội nói rõ nhi tử của hắn không phải bị bệnh dịch, đã khỏe rồi.” Vừa nói, khóe miệng con dâu Lý Tề nhếch lên.

“khỏe rồi?” Chân Thập Nương ngơ ngẩn, “Nhanh như vậy?” thuốc này lại thật sự chữa hết bệnh rồi, y thuật của nàng còn không có cao như vậy.

“Chưa khỏe hẳn, chỉ là đầu sưng đã đỡ hơn phân nửa, tinh thần  cũng khá lên, khóe môi có thể cười rồi, chỉ có hai má còn sưng, giống như cóc lúc thổi khí…”

Chân Thập Nương có chút khẩn trương, “Hắn cũng không sợ lại bị trúng gió, bị nhiều lần rồi hả?” Hàn chứng chỉ sợ bị lại nhiều lần.

“Đúng vậy…” mặt Lý Tề có chút đỏ lên, Liễu Nhị Quý có thể xuất hiện chạy tới cửa tiệm thuốc giúp tuyên truyền cho y thuật của Chân Thập Nương, trong nội tâm nàng chỉ mong có vậy, chỉ là nhìn thần sắc Chân Thập Nương khẩn trương, cũng không dám thể hiện ra, thuận theo nàng nói, ” Phùng đại phu hù dọa cũng quá đáng, dọa hắn nói gió mùa thu lớn, một khi thụ hàn nhiều lần thì sẽ không thể cứu được, Nhị Quý Nương lúc này mới sợ, che phủ cực kỳ chặt chẽ đi trở về.” Chỉ vào lộc nhung trong tay  Chân Thập Nương, “Đây là nàng cố ý nhờ ta đưa tới cho ngươi, nói là lộc nhung này có thể… bổ khí dưỡng huyết nhất, cường tráng thân thể, cũng là ngày đó nàng gặp ngươi thân thể yếu đuối đến mức gió thổi cũng bay, mới nghĩ đến lấy cái này đưa đến cho ngươi…”

Chân Thập Nương đánh giá lộc nhung trong tay một lần nữa, ba chiếc sừng hươu dài hơn nửa xích, mềm mại chắc nịch, mặt trên phủ một lớp lông mềm màu vàng dày đặc, trơn nhẵn như gấm, chỗ đứt gãy hiện lên màu hồng rám nắng, vừa nhìn đã biết là ba chiếc sừng nhung thượng đẳng, nhớ đến cách ăn mặc của cả nhà Liễu mặt rỗ, cũng thấy không phải phú quý gì, lại đem lộc nhung đưa cho con dâu Lý Tề, “…Ta cũng chỉ là bắt mạch xem bệnh  cho hắn, đâu phải tặng lễ vật lớn như vậy?” Lại nói, “Đều là dân chúng thấp cổ bé họng, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, ngươi bảo nàng lấy về đi.”

Lộc nhung này tuy nói cũng là thứ bổ huyết dưỡng khí, nhưng bổ chính là dương, nàng lại là âm, kiêng kị dùng lộc nhung tẩm bổ, đã đối với mình vô dụng, tội gì nhận nhân tình lớn như vậy.

“Không phải xem bệnh bắt mạch? Mà là ngươi cứu nhi tử hắn một mạng!” Con dâu Lý Tề lại không biết lộc nhung này đối với bệnh của Chân Thập Nương là vô dụng, thấy nàng đẩy ra ngoài bèn nóng nảy, “Ngươi đến thị trấn này không lâu lại ít đi ra ngoài, là không biết, Liễu mặt rỗ này vốn dĩ có hai nhi tử, đại nhi tử Liễu Đại Quý hơn mười lăm tuổi theo hắn đi săn, bị rắn độc cắn, là rắn đuôi chuông hiếm thấy, trên người mang theo thổ dược không dùng được, người còn chưa tới dưới núi thì tắc thở, phu thê bọn họ khóc đến chết đi sống lại, trơ mắt nhìn chỉ còn lại tiểu nhi tử này, bỗng nhiên bệnh thành như vậy, sao lại không lo lắng được?”

Nhớ tới việc hôm trước cả nhà Liễu mặt rỗ ở cổng nhà mình náo loạn, con dâu Lý Tề cũng không muốn tiện lợi cho hắn như vậy, nàng một tay lấy lộc nhung giao cho Chân Thập Nương, “Hắn tặng cho ngươi, thì ngươi cầm, ngươi đừng nhìn  lộc nhung quý giá này, trên thị trường khó mua, nhưng với thợ săn như bọn họ mà nói, đều là lên núi săn, lại cũng không phải vật hiếm có gì…” thấy thái độ Chân Thập Nương kiên quyết, lại nói, “Nàng có thể lấy đồ tốt nhất trong nhà ra, là thật tâm muốn cảm tạ ngươi, ngươi cự tuyệt nàng như vậy, không biết ngươi không muốn để nàng tốn kém, nàng lại nghĩ rằng ngươi xem thường nàng, nếu ngươi áy náy, sau này hắn có tìm ngươi khám bệnh, thu phí khám bệnh của hắn ít đi là được.”

Chân Thập Nương ngẫm lại cũng đúng, dân phong ở đây thuần phác, đồ người ta tặng cũng mang đến rồi, mình lại trả lại  cũng có chút tình thương cảm, bèn cười nói, “Đã như vậy, Lý tẩu thay ta cám ơn nàng.” Nhớ ra gì đó, đứng dậy lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong tủ, từ bên trong lạp hoàn* lấy ra hai viên trắng muốt, tìm cái hầu bao gói lại, đưa cho con dâu Lý Tề, “Đây là dược xà độc thượng hạng, Liễu đại ca dựa vào đi săn mà sống, khó tránh khỏi gặp phải rắn, báo, bò cạp. Mang theo bên người cái này dù sao cũng có chút ít tác dụng. . .”

*Lạp hoàn: lọ hình tròn làm bằng sáp, dùng để đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư

“…Dược xà độc?” Con dâu Lý Tề ngạc nhiên lấy ra một viên.

“Vì Thu Cúc phải lên núi mỗi ngày, ta sợ nàng gặp phải rắn độc, đặc biệt bào chế để nàng mang bên mình.” Chân Thập Nương giải thích.

Không chỉ có xà dược, dù sao Thu Cúc cũng là nữ hài tử, sợ nàng gặp phải kẻ xấu, Chân Thập Nương còn đặc bào chế rất nhiều mê hồn dược dùng để phòng thân cho Thu Cúc mang theo. Chỉ là dân phong ở đây thuần phác, người lên núi  đặc biệt nhiều, Thu Cúc lại kết bạn với nhiều người, vẫn vô dụng mà thôi.

“Vẫn nói những người này tặng đồ cho ngươi tuyệt không chịu thiệt mà.” Con dâu Lý Tề cực kỳ hâm mộ lẩm bẩm nói, “…Ngày khác ta cũng đến đây tặng đồ cho ngươi, ngươi tặng ta nhiều viên một chút.”

Người trong trấn đều lên núi, dược xà độc này là hút hàng nhất đấy.

Chân Thập Nương biết rõ thuốc viên bán không chạy, vẫn kiên trì để nàng bán giúp, lại không mang dược xà độc đến để hút hàng, nguyên liệu phối chế dược xà độc này rõ ràng là khó tìm, nàng không thể phối chế số lượng lớn, thích hợp, c dược này lại càng có giá trị.

“Ngươi nha, cú từ từ chờ đi…” Chân Thập Nương nghiêng qua liếc nàng, “Ngày nào đó ngươi đem tiệm bán thuốc chuyển đến chỗ ta, ta mới suy xét tặng đưa ngươi một viên.”

“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!” Con dâu Lý Tề hứ một tiếng, “Để ta cầm lễ vật mang đến tặng, ngươi thế nào cũng phải cho ta chút ít phí chân chạy vặt…”

Thấy nàng mặt dày đưa tay qua, Chân Thập Nương bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một hạt từ trong hộp ra đưa cho nàng, “… Ngươi cũng đừng chê ta keo kiệt, xà thanh dịch này không dễ làm, ta mất một năm công phu, cũng chỉ chế được tám hạt, dược này là thượng hạng,  xà độc bình thường thì dùng thổ dược ở trong tiệm bán thuốc của ngươi, ngàn vạn lần đừng lãng phí.”

Vừa nói là do chính tay nàng làm, tuyệt đối không sai rồi!

Nghe xong lời này, con dâu Lý Tề sợ Chân Thập Nương đổi ý, một tay lấy dược hoàn ôm vào trong ngực, lại đè lên, lúc này mới thả lỏng, ngẩng đầu nhìn Chân Thập Nương nói, “chỉ là qua nói chuyện, ta lại quên chính sự…”

Chân Thập Nương thu liễm thần sắc, “Cái gì?”

“Ngươi cũng biết, hai ngày này ở trong tiệm bán thuốc sinh ý tốt, hoàn toàn dựa vào tờ đơn thuốc kia của ngươi…” Nhớ đến bọn họ từng người xếp thành  hàng dài ở trước cổng mua thuốc, làm cho các tiệm bán thuốc khác ghen tỵ đến đỏ mắt, hai mắt con dâu Lý Tề đều sáng long lanh , “Hôm nay lúc trước khi đến, người đó bèn nói với ta, phí khám bệnh và dược phí của nhà Liễu mặt rỗ hôm kia đều trả cho ngươi, về phần bán thuốc theo phương thuốc kia của người, khấu trừ tiền vốn, lợi tức chúng ta phân chia 5:5… thế nào?” Vẻ mặt tươi cười, chỉ chăm chú nắm chặt góc tay áo, bộc lộ tâm tư khẩn trương của nàng

Tiệm bán thuốc là không có cái quy củ này, nhưng tình huống lần này đặc biệt, bên ngoài phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy cáo thị ra giá cao thuê Giản đại phu bắt mạch, làm cho phu thê Lý Tề kinh hãi lạnh mình, Ngô Đồng Trấn không lớn, mở tiệm bán thuốc nhiều năm vậy, tình hình của các gia đình trong nội tâm bọn họ là rõ nhất, chỉ chưa đầy trong khoảng thời gian trong một đêm không thể xuất hiện nhiều người mắc bệnh nghi nan tạp chứng như vậy Chân Thập Nương ra tay là điều không thể, điều này nhất định là mấy tiệm bán thuốc kia giở trò quỷ, toan tính muốn đục khoét số tiền từ tay Chân Thập Nương.

Trên danh nghĩa là ra giá cao cầu y, thật tế là vì tờ giấy bí phương dự phòng bệnh dịch vô giá này!

Một khi Chân Thập Nương bị tờ nào cáo thị hấp dẫn, liên hệ cho bọn chúng ở địa chỉ trên đó, mặt khác tiệm bán thuốc ký hiệp nghị, trước cửa tiệm thuốc Thụy Tường lập tức sẽ rơi vào một hoàn cảnh khác.

Chân Thập Nương trầm ngâm không nói, chỉ lẳng lặng yên nhìn tay của nàng.

Con dâu Lý Tề vô ý thức buông góc áo ra, nhất thời cũng không biết đặt tay ở đâu cho phù hợp, thầm nghĩ, “cũng biết nàng không phải là người dễ gạt…” Ngượng ngùng nói bổ sung, “Ngươi yên tâm, việc này chúng ta sẽ ký biên lai, cứ để Phùng Hỉ giữ đi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi thăm kiểm tra.”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro