Chương 4: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 4: Trở về

“Cái này…” Hỉ Thước vân về bàn tay của mình, “Là…là gia đánh thắng trận, trên đường có đi qua đây, nghe nói…” Nàng liếc mắt nhìn trộm thần sắc Chân Thập Nương, “Trưa ngày mai ngài ở trước Ngọ môn áp giải tù binh, Vạn Tuế sẽ đích thân nghênh đón.”

Hỉ Thước không nói, đều biết rằng vài năm trước các nàng đã bị ruồng bỏ ở bên ngoài, thấy quyền thế Trầm Chung Khánh phát triển không ngừng, những quan lại quyền quý trong triều, các thế gia đều tranh nhau muốn đem nữ nhi gả cho hắn là thiếp.

Xuất thân của Võ trạng nguyên, Trầm Chung Khánh văn võ song toàn, năm năm nay hắn bình giặc Oa, thảo phạt Nam Di, lại vừa thu phục Việt, sớm từ quan Lục phẩm lên thành Nhị phẩm phụ quốc Đại tướng quân.

Tuy từ sau lần treo cổ tự tử lần trước, Chân Thập Nương gần như hoàn toàn thay đổi, quên đi rất nhiều sự việc, nhưng, nàng dù sao cũng là phu nhân bị vứt bỏ của Trầm Chung Khánh, vẫn luôn không dám nói chuyện của Trầm Chung Khánh ở trước mặt nàng. Đặc biệt là bây giờ hắn thăng quan tiến chức thuận lợi, Hỉ Thước càng không dám ở trước mặt Chân Thập Nương nhắc đến hắn, ngay cả thân cận như Thu Cúc cũng không biết cha ruột của Văn Ca, Vũ Ca là đương triều phụ quốc Đại tướng quân.

Cũng bởi vậy, từ trước đến nay, Chân Thập Nương cũng không biết nàng bị vứt bỏ ở đây phần lớn là do nguyên chủ nhân của thân thể này quá ương ngạnh. Làm cho Trầm Chung Khánh bị tổn thương thấu tâm.

Đương nhiên, chính nàng cũng đã từng ương ngạnh, lại ngang ngược, Hỉ Thước cũng không dám nói thẳng, cho nên, đến bây giờ trong mắt Chân Thập Nương, nàng sở dĩ có ngày hôm nay, đều là do tên Trầm Chung Khánh có mới nới cũ kia, ngày ấy do cách nhau bức rèm, tuy không biết hình dạng của Trầm Chung Khánh thế nào, có thể một thân hỉ phục đỏ chói lại thanh thanh sở sở nhìn Chân Thập Nương.

Nàng đang khỏe mạnh, tên này lại lấy người khác, không phải có mới nới cũ thì là cái gì?

Đừng nói chỉ là phụ quốc Đại tướng quân, ngay cả Hoàng đế, nam nhân cặn bã như vậy có tặng không nàng, nàng cũng không thèm, Chân Thập Nương lắc đầu buồn cười.

Hỉ Thước này, thật là lo lắng quá nhiều rồi!

Theo nàng năm năm, lại không nhìn thấu lòng đạm bạc của nàng, nàng không cầu vinh hoa phú quý, đời này cho dù áo vải trâm gai, chỉ cần có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, hai người có thể ở bên nhau cả đời là tốt rồi.

Đến cổ đại, Chân Thập Nương mới biết, cổ đại trong mắt người đời sau cũng không phải là như vậy, nam nhân đều tam thê tứ thiếp, ngay như Ngô Đồng trấn này, phần lớn đều là một chồng một vợ, chỉ có bọn thế gia vọng tộc, mới có thê thiếp thành đàn, tin là chỉ cần nàng không giàu sang phú quý, thì nhất định có thể tìm được một người nguyện ý cùng nàng bạc đầu.

Chỉ là, trong sâu thẳm nàng thở dài.

Lời nói ra thì dễ!

Không có hưu thư (thư bỏ bợ), mang theo hai hài tử, chồng là Đại tướng quân quyền thế ngàng càng đi lên — người như hắn, làm sao để nàng mang theo con của hắn tái giá?

“Hay là, tiểu thư đem chuyện Văn Ca, Vũ Ca nói cho Gia đi, bọn hắn luôn là trưởng tử của Gia…” Không biết Chân Thập Nương vì tương lai của mình mà lo lắng, cho rằng nàng không cam lòng cho sự vinh quang trở về của Trầm Chung Khánh, Hỉ Thước liền khuyên nhủ, “Nghe nói mấy năm nay trừ di nương trong phủ Tướng quân sinh ra một nữ hài tử, nhi tử tam di nương sinh ra được ba ngày thì chết non, Gia lại không sinh tiếp, tin rằng nhìn thấy Văn Ca và Vũ Ca, Gia lập tức sẽ đón ngài trở về.” Từ xưa mẹ quý nhờ con, nhất là công khanh chi gia (nhà có quyền thế), quan trọng nhất là con nối dõi.

Hỉ Thước thực sự không hiểu, Chân Thập Nương vì cái gì mag không chịu đem việc mình có hài tử nói cho Trầm Chung Khánh.

Vì tính cách khoan dung của Trầm Chung Khánh, biết tin Chân Thập Nương vì sinh hai hài tử này mà suýt chết, cho dù đã từng có thù hận lớn thế nào, hắn cũng sẽ đối xử tử tế với Chân Thập Nương, để mẫu tử các nàng cả đời cơm no áo ấm.

“…Ta đã hạ quyết tâm không qua lại với hắn, ngươi tốt nhất bỏ cái suy nghĩ trong đầu đi.” Chân Thập Nương âm thanh nghiêm khắc, “Văn Ca, Vũ Ca chính là con của một mình ta, bọn chúng đều mang họ Giản của ta! Sau này không cho ai nhắc đến chuyện bọn chúng là cốt nhục của Trầm gia, kể cả nam nhân của ngươi.”

Chân Thập Nương kiếp trước tên gọi là Giản Ưu, về sau bị vứt bỏ ở chỗ này,  vì không muốn phiền toái, nàng bèn tuyên bố với bên ngoài là các nàng thuê nhà của của Trầm gia làm chỗ ở, là quả phụ di cư sinh tồn, họ Giản.

Hai hài tử phân biệt tên gọi là Giản Văn, Giản Vũ.

Năm năm qua, người Trầm gia từ trước đến giờ chưa từng đến đây, lại thêm thân thể Chân Thập Nương thân thể không tốt, một mực ở yên trong nhà, trên trấn cũng không có người sinh nghi.

Lâu rồi không thấy Chân Thập Nương nghiêm khắc như vậy, Hỉ Thước quỳ bịch xuống, “Nô tì không dám.”

“Ngươi đứng lên đi…” Chân Thập Nương thở dài một tiếng, “Ngươi không biết, ta tình nguyện tìm một thôn phu sơn dã biết yêu thương, cũng còn hơn cùng hắn sống hết nửa đời còn lại.”

“Tiểu thư, tiểu thư là…” Hỉ Thước trân trối nghẹn họng nhìn.

Tiểu thư nhà nàng không phải thật sự muốn tái giá đi?

Việc này quá đại nghịch bất đạo rồi!

Cũng biết Hỉ Thước là một người của xã hội cũ, để nàng tiếp nhận những lời này nhất thời là không thể, Chân Thập Nương bèn đứng dậy, “đi thôi, đến lúc làm cơm rồi.”

Môi động rồi lại động, Hỉ Thước muốn hỏi rõ ràng, thấy Chân Thập Nương đã đy ra ngoài, thì lắc đầu, bước nhanh đuổi theo.

Ngoại trừ Văn ca và Vũ ca là nam nhi, thì trong nhà còn có ba nữ nhân, đằng sau tổ trạch còn có hai mẫu ruộng, một hồ sen ùng nửa mẫu vườn rau, bình thường công việc nặng nhọc trong ngày đều là Hỉ Thước và Thu Cúc quản lý, trong ba nữ nhân thân thể Chân Thập Nương là có chút chênh lệch, việc nấu cơm do nàng phụ trách.

Cũng may kiếp trước Chân Thập Nương thích mỹ thực, thích nhất xem Thiệt Tiêm Thương của Trung Quốc, việc bếp núc đối với nàng mà nói ngược lại cũng không phải là việc rắc rối, trái lại là một sự tiêu khiển, nhất là mỗi lần dùng nguyên liệu bình thường nhất làm ra những món ăn ngon miệng, làm cho bụng nhỏ của Giản Văn và Giản Võ căng tròn, Chân Thập Nương lại có một loại cảm giác thỏa mãn.

Để Hỉ Thước ra hồ sen bắt cá về hấp, lại làm một phần bún thịt, nấu nồi chè hạt sen, hâm nóng đĩa rau dại là được rồi, thêm hai đĩa nhỏ dưa muối, vừa mới nửa canh giờ, một mâm cơm thơm ngào ngạt đã được bưng lên.

Nhân lúc nàng nấu cơm, Hỉ Thước lại dẫn Thu Cúc cùng hai tiểu gia hỏa đánh mấy sọt sen quay trở lại, “…tay nghề của tiểu thư càng ngày càng cao.” Nhìn đồ ăn trên bàn thơm ngào ngạt, nước miếng thu cúc không khỏi chảy ra.

“…Thịt, thịt!” gần một tháng không thấy thịt rồi, ngửi được mùi thịt, Giản Văn và Giản Vũ vội vã leo lên giường gạch (loại giường có lò sưởi ở dưới), “Mụ mụ, mụ mụ ta muốn ăn thịt, bún thịt ngon!”

“Được, chúng ta đều ăn thịt.” Bị Chân Thập Nương ngăn lại, “Bất quá Văn Ca, Vũ Ca phải rửa sạch tay trước.”

Duỗi hai đôi bàn tay nhỏ đầy bùn ra nhìn, Giản Văn, Giản Vũ lè lưỡi lẫn nhau, quay người chạy ra ngoài, miệng không quên nói, “Mụ mụ chờ ta!” Đầu Vũ Ca đụng tới Thu Cúc ở cửa, giật mình lập thức kêu, “Ta đi rửa tay, Thu Cúc tỷ tỷ không được ăn vụng thịt.”

Thu Cúc bèn cười khanh khách, “tỷ tỷ dắt ngươi đi rửa.”

“Ta dắt bọn chúng đi, người giúp tiểu thư xới cháo.” Vừa cất đài sen vào nhà Hỉ Thước liền kéo Giản Văn, Giản Vũ.

Thu Cúc thưa, xuống bếp lấy bát.

Văn Ca, Vũ Ca tuy tuổi còn nhỏ, lại đặc biệt hiểu chuyện, ăn cơm cũng không cần người bón, Chân Thập Nương đem hai phần cơm cho cả hai, cả hai liền cúi đầu,  mùi thức ăn thơm phức bay lên.

Người nhiều thịt ít, thấy Hỉ Thước lầm bẩm lại không ăn, chỉ để cho hai hài tử ăn, biết khuyên nàng cũng vô dụng, Chân Thập Nương bèn đem cá phía trước Văn Ca, Vũ Ca đến trước mặt HỉThước, “Nào, ngươi thích nhất ăn cá hấp…”

Nhà mình có hồ sen, lúc mùa xuân Chân Thập Nương bỏ rất nhiều cá con vào hồ, cá lại có thể thường xuyên ăn.

“Cơ thể tiểu thư không tốt, cũng ăn nhiều thịt một chút…” Hỉ Thước gắp miếng bún thịt bỏ vào trong bát Chân Thập Nương, tự mình lại gặp miếng cá.

Đũa vừa đưa lên miệng, thì Hỉ Thước nôn ọe một trận.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 2, 20133 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

meongoclailuoi trong Tháng Mười 10, 2016 lúc 12:38 chiều

Ko biết ước muốn hưu thư của CTN có thành hiện thực được ko?
Gã ngựa đực kia ko phải là n9 phải ko???

Phản hồi

Huetran trong Tháng Mười Một 6, 2016 lúc 3:48 chiều

Hai bên đều có hiểu lầm nhau, truyện kiểu này là ngược lắm nè.

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro