Chương 45: Tịch bát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 45: Tịch bát

Chân Thập Nương bèn cười , “Ngươi đi nói như vậy, người ta tưởng rằng thuê một cái tổ tông trở về.” Lắc đầu, “Bỏ đi, bộ dạng này của ta trời sinh đã không có mệnh kiếm tiền, ngươi cũng thấy rồi, khoảng thời gian trước vì bán A Giao kiếm tiền, ta mới muốn nấu nhiều chút ít, kết quả là ngủ mê hai ngày, ngay cả cái nồi A giao đó cũng bị lỗ vốn.”

Nghe xong lời này, nhìn lại khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Chân Thập Nương, con dâu Lý Tề bèn thở dài.

Tiễn con dâu Lý Tề, Hỉ Thước cầm lên cái áo choàng chưa vá xong, không ngừng tiếc hận, “Đều là nô tỳ không tốt, ngay lúc này lại có mang, nếu yên lành, nhất định đi một chuyến lên trên kinh thành cùng tiểu thư.” Nàng từ nhỏ lớn lên ở Thượng Kinh, có nàng đi cùng tuyệt không có việc gì, “Nghe ý tứ của Lý tẩu, ít nhất có thể kiếm được mười lượng tám lượng  tiền thưởng, tốt xấu gì mùa đông này ngài cũng không cần ngừng dược.” bản thân Chân Thập Nương chính là đại phu, thân thể lại càng ngày càng yếu, chủ yếu chính là không có tiền dưỡng, đặc biệt thu đông là thời điểm cần bồi bổ nhất, nàng chẳng những không được bổi bổ, lại còn bị ép ngừng dược.

“Nếu thật sự muốn đi, ta phải chịu đựng thế nào cũng sẽ đi.” Chân Thập Nương với tay cầm lấy quyển sách mới nhìn được một nửa, “Ta sợ đối phương là quan.”

Là quan?

Hỉ Thước sợ run lên, tiếp theo sắc mặt biến hóa, nàng nghiêng người lên phía trước, “Người nói xem, sẽ không phải  là người phủ tướng quân đến cầu y (cầu người trị bệnh) chứ?”

Một bên đọc sách, Chân Thập Nương không đếm xỉa tới, hỏi thăm, ” Nhà Tướng quân có Lão phu nhân sao?”

“Tiểu thư!” Hỉ Thước túm lấy sách trong tay nàng.

Chân Thập Nương cũng mới phát hiện mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, bèn cười nói, “…Ta không phải đã quên rồi sao, ngươi nói xem, nhà bọn họ có những người nào?” Nhớ đến kiếp trước đã từng xem những bộ phim cổ trang dài tập, “…Có lão thái quân không?”

Trêu cho Hỉ Thước phì cười .

Cả nhà dùng cơm trưa vô cùng náo nhiệt, Hỉ Thước tiếp tục làm nữ công, Thu Cúc thì dẫn theo Giản Vũ, Giản Văn đến hậu viện dùng bùn làm tổ chim, Chân Thập Nương thì chuyển bàn cờ vây ra vừa bày cờ vừa nói chuyện phiếm cùng Hỉ Thước, con dâu Lý Tề lại hấp tấp chạy vào.

“…Mặc cho ta nói toạc đầu, Cố Mãi Biện chính là không chịu đi, nói bất kể thế nào cũng phải mời được ngươi, còn nói cho ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ cho người mướn chiếc xe ngựa bốn bánh có thể nằm, để ngươi nằm thật thoải mái.” Con dâu Lý Tề móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, “Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần ngài đáp ứng, lộ phí đi lại hắn đều bao hết, cho dù ngài có thể xem khỏi bệnh hay không, mười lượng bạc này đều thuộc về ngài, nếu xem khỏi bệnh, còn có hai mươi lượng phí khám bệnh.” Đôi mắt trông mong nhìn Chân Thập Nương, “Cô nãi nãi (bà cô) của ta ơi, ta thấy hắn cũng là thật tâm thật ý muốn mời ngài, dù sao ngài cũng đi một chuyến đi, mọi chuyện trong nhà ngài yên tâm, ta sẽ qua đây mỗi ngày giúp ngài lo liệu…”

Ba mươi lượng!

Đây thật đúng là bầu trời rơi Hồng Vũ (mang đến may mắn) rồi.

Mắt Hỉ Thước sáng lóng lánh, sau đó lại trầm xuống, hỏi con dâu Lý Tề, “…Lý tẩu chưa hỏi xem, chủ tử nhà hắn rốt cuộc là ai?”

Nếu là Trầm Chung Khánh, cho dù là núi vàng cũng không thể đi.

“…Cô nãi nãi của ta ơi, chúng ta là người nào, hắn là người nào, chuyện này có thể nào tùy tiện hỏi?”

Chân Thập Nương bèn cầm thỏi bạc trên bàn trả lại, “Lý tẩu về đi, cho dù đi, ta cũng chưa chắc có cái bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho chủ tử nhà hắn, Liễu Lâm Trấn cách chỗ này ba mươi dặm có Chung đại phu, có biệt hiệu Diêm Vương Sầu, ngươi bảo hắn đi mời thử xem đi.” ngữ khí ôn đạm (ôn hòa+lãnh đạm) lộ ra sự quả quyết chân thật đáng tin.

Con dâu Lý Tề ngượng ngùng đứng dậy, “…trên đời này đâu có chuyện có đem bạc đưa tới cửa rồi lại bị đẩy ra ngoài?”

Đôi mắt trông mong nhìn con dâu Lý Tề cầm bạc đem đi, Hỉ Thước đau lòng, ngẩng đầu như muốn nói gì đó, thấy Chân Thập Nương lại nhược vô kỳ sự (điềm nhiên như không có việc gì) bày cờ vây, bèn thở dài, cúi đầu tiếp tục vá quần áo.

Đảo mắt đã qua nửa tháng, Cố Mãi Biện không đến nữa, ngay cả Hỉ Thước cũng đã quên chuyện này, không đau lòng về việc không kiếm được bạc kia nữa, bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cháo cho ngày Tịch Bát* sắp đến.

*Tịch Bát: cháo mồng 8 tháng chạp (dùng gạo nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen… nấu thành cháo. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ)

“…Từ khi quan phủ dán cáo thị, người đến Thụy Tường mua thuốc vẫn nối liền không dứt, cũng không biết chúng ta được chia bao nhiêu bạc?” Hỉ Thước bưng cái thúng đậu tây khô cùng Chân Thập Nương ngồi một chỗ dưới đất bóc vỏ.

“Thế nào cũng có thể được hơn mười lượng…” Chân Thập Nương ném vỏ đậu tây vào trong sọt trên mặt đất, thò tay lại cầm lấy một hạt dùng tay nhẹ nhàng bóc ra, “Thu Cúc nói hôm qua lại bán được hai mươi thang dược.” chuyển chủ đề, “Ngày mồng tám tháng chạp có phiên chợ, ta muốn dẫn Thu Cúc cùng Văn ca, Vũ ca đi dạo, nhân tiện mua cuộn vải bố, các ngươi cũng may một bộ y phục mới đi, năm nay mua sớm một chút, cũng tránh cho cuối năm ngươi bận không qua đây, sốt ruột phát hỏa.” Thân là người hiện đại, kiếp trước luôn mặc quần áo may sẵn, Chân Thập Nương đối với nữ công dốt đặc cán mai, Thu Cúc cũng không rảnh học, công việc may may vá vá tronh nhà đã trở thành việc của Hỉ Thước.

“Thôi bỏ đi.” Động tác bóc đậu giác của Hỉ Thước dừng lại, “Ta sửa xong hết mấy bộ quần áo cũ mà Lý tẩu mang cho rồi, một cái miếng vá cũng không có, cũng có thể chấp nhận để đón năm mới.” Lại nói, “Năm ngoái, năm kia cũng không làm. Cũng đón năm mới như vậy.”

Tuy nói năm nay thu hoạch tốt, nhưng ai biết Trầm Chung Khánh ngày nào đó sẽ đuổi bọn họ ra khỏi tổ trạch, sau này chỗ cần dùng bạc còn rất nhiều.

“Hài tử mong năm nay sẽ náo nhiệt, ta đều đáp ứng bọn chúng rồi.”

“Tiểu thư. . .”

“Hài tử lớn rồi, không như lúc còn có thể ôm trong ngực, ngươi cho hắn ăn thì hắn ăn, cho hắn mặc thì hắn mặc, không biết tốt xấu…” Lời nói Chân Thập Nương thấm thía thở dài, “Năm trước không làm quần áo mới cho chúng, ta rất hối hận. Văn ca, Vũ tết mồng một đi ra ngoài đi lễ ngày đầu năm, mồng hai không chịu đi ra ngoài chơi nữa, nhất định là thấy người ta mặc quần áo mới bọn chúng không có trong nội tâm khó chịu, lại sợ ta buồn không nói ra, hài tử nhỏ như vậy…” Nhớ đến sau này không biết còn có thể đón năm mới cùng bọn chúng ở một chỗ được mấy năm nữa, đáy mắt Chân Thập Nương nổi lên một tầng hơi nước, “Đợi bọn chúng lớn lên, nhớ lại quá khứ, cũng có hoài niệm.” Nếu như có thể, nàng nguyện ý vứt bỏ mọi thứ để hài tử hạnh phúc.

“Tiểu thư. . .” Kêu một tiếng, Hỉ Thước cảm giác như có xương cá kẹt tại trong cổ họng, nàng cúi đầu dùng sức bóc hạt đậu tây trong tay, lúc lâu sau, rầu rĩ nói, “Vậy thì chỉ làm cho Văn ca, Vũ ca thôi. Ta và Thu Cúc cũng không cần đâu.”

“Nữ hài tử càng thích chưng diện.” Chân Thập Nương ném hạt đậu trong tay vào trong chậu, vỗ vỗ tay đứng dậy, “Từng này là đủ rồi, còn lại để sau bóc đi.”

“Dù sao cũng không có việc gì, nô tỳ bóc hết luôn.” Hỉ Thước cúi đầu dùng miết hạt đậu giác trong tay, dường như chỉ cần nàng dùng đủ khí lực, là có thể miết hết đi những ngày tháng khổ cực này.

Chân Thập Nương lắc đầu thở dài.

Đang nói, thanh âm cao vút của con dâu Lý Tề truyền đến, “…Mở cửa nhanh, tiền tài đến rồi.” (híc, cái bà cô Lý Tề này lần nào đến cũng hô nào là sinh ý nào là tiền tài… hình như kiếp trước chị ta là thần tài không bằng á.. chậc chậc)

Vừa mở cửa ra, một làn gió lạnh xen lẫn những bông tuyết đập vào mặt, Chân Thập Nương rùng mình một cái, nhìn  trong tay con dâu Lý Tề bưng cái chậu được bọc kín mít, vội vươn tay đón lấy, “Trời tuyết rơi nhiều, ngươi không ở trong nhà tránh rét, lại bưng cái gì đến đây?”

“Trời gió lớn, ngươi nhanh đi vào nhà, ta bê là được rồi.” Biết Chân Thập Nương sợ lạnh nhất, con dâu Lý Tề lách mình tránh nàng, bưng bồn vào phòng, “Là hạt bo bo (hạt ý dĩ) và củ lạc, để ngươi nấu cháo Bát tịch, ta đoán hai thứ này ngươi nhất định không có.”

Hạt bo bo và củ lạc đều rất đắt, nhà bình thường không mua nổi.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro