Chương 50: Chuẩn đoán chính xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 50: Chuẩn đoán chính xác

Tất cả nữ nhân bên trong đại trạch môn đều không dám bộc lộ cảm xúc, từ đầu đến cuối chỉ nói ba phần lời, mặc dù sau lưng hận không thể cắm ba thanh đao, có thể thấy được tình tỷ muội thắm thiết như xưa, mọi người vẫn là lần đầu tiên gặp phải trên đời này lại vẫn còn có nữ nhân nói thẳng đến như vậy, đặc biệt là lão phu nhân, vốn là bị bắt gặp mắng ngưởi sau lưng trong lòng người liền thêm vài phần không được tự nhiên, miễn cưỡng ngồi ở đây, nàng cho rằng Chân Thập Nương cũng sẽ giống như những nữ nhân khác đồng, mặc dù đã nghe được cũng sẽ giả câm giả điếc, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau mà bỏ qua, miễn cho tự rước lấy nhục.

Tuyệt đối không nghĩ tới, Chân Thập Nương cứ nói trắng ra như vậy.

Tiêu lão phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt không thể bình tĩnh, lúc đỏ lúc trắng, âm thầm mắng một câu, “Quả nhiên là hương thôn dã phụ, nói chuyện mà ngay cả cá loan bất hội quải*!”

*Cá loan bất hội quải: (quanh quẹo cũng không biết cua) ngược lại với nó thẳng (nói vòng vo à hay nói quanh quẹo :-ss – cái này ta không biết diễn đạt). Ý nói không biết cách nói mềm mỏng, né tránh.

 

Nhưng, ngẫm lại một chút, Tiêu lão phu nhân bất giác ngơ ngẩn.

Lời này nói thẳng cũng quá thẳng, nhưng lại cẩn thận chặt chẽ!

Nàng không khám bệnh cho mình không nói là cuồng ngạo tự đại, lại nói là không dám lưu lại, không suy nghĩ kỹ mà đã đến, nàng không nói mình thô lậu không hiểu quy củ, lại nói là sợ Tiêu Trung Đường mang tiếng bất hiếu, cũng là bốn chữ tài sơ học thiển, nàng dùng sau khi tự mình nhìn thấy, mà không dùng sau khi tự mình nhìn bệnh.

Ý của điều này, khác nhau rất lớn!

Có thể cứ một mực nhận định, tế cứu khởi lai (cứu khỏi bệnh), những lời này lại đều là sự thật, làm cho nàng muốn bắt bẻ cũng không có cách nào bắt bẻ. Nữ nhân này, bản lĩnh lật lọng trực tiếp uy hiếp cái danh tiếng của một gia đình chính trị, hôm nay nếu thật sự để nàng đi như vậy, với miệng lưỡi này của nàng, danh tiếng của phủ Trung Đường nàng ở dân gian coi như không còn chút nào!

“Tốt!” Càng là cao quý càng quan tâm thể diện, thấy Chân Thập Nương đã đi tới cửa, lão phu nhân bỗng nhiên lớn tiếng gọi nàng lại, “Ta liền cho ngươi bắt mạch.”

“Nàng rốt cục đã đáp ứng!” Trong lòng Chân Thập Nương không khỏi nhảy lên kịch liệt, lại không quay đầu lại, chỉ là cơ thể có chút dừng lại, rồi lại khôi phục lại duỗi tay ra mở cửa.

“Giản đại phu đi thong thả!” Nhị phu nhân vội kêu lên.

Lão phu nhân nghĩ đến Nhị phu nhân cũng nghĩ đến rồi, chỉ là, lão phu nhân không biết đến chuyện, bởi vì sự kiện đại đầu ôn, thanh danh của Giản đại phu  đã truyền xa khắp trong dân gian, cứ để nàng đi như vậy, tăng càng thêm cho sự sáng chói về miệng lưỡi của nàng, e là từ nay về sau sẽ không còn đại phu dân gian nào bằng lòng bước vào đại môn của phủ Trung Đường nàng nữa

Lúc này Chân Thập Nương mới chậm rãi xoay người.

“Nhưng, ngươi nghe cho kỹ đây.” Thấy nàng rốt cục xoay người, Tiêu lão phu nhân âm thầm thở phào một hơi, xụ mặt nói một cách cương quyết, “Nếu không chữa được cho ta, một đồng tiền ngươi cũng đừng nghĩ đến là lấy được!”

Chân Thập Nương mỉm cười.

Điều nàng sớm đã nói chuyện với Cố Mãi Biện, phủ Trung Đường phụ trách đưa đón, nếu không chữa được cho Tiêu lão phu nhân, nàng không lấy một xu.

Bắt mạch xong, lại nhìn mí mắt, lưỡi thai, xoang mũi…, của Tiêu lão phu nhân, lông mày Chân Thập Nương nhíu chặt lại.

Trong phòng lớn tĩnh lặng, đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

“…Mẫu thân bị bệnh gì?” Thấy Chân Thập Nương thật lâu không nói, Nhị phu nhân mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Chân Thập Nương lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu, lông mày nhíu càng chặt.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, đang muốn mỉa mai vài câu, đã thấy Chân Thập Nương đột nhiên ngẩng đầu, hỏi đại nha hoàn Tích Nguyệt bên cạnh nàng, “…Lão phu nhân đi ngủ ngáy có phải nghiêm trọng?”

Ngáy?

Sắc mặt Tiêu lão phu nhân bỗng phát tím, không đợi Tích Nguyệt trả lời, trực tiếp cướp lời, “Ta ngủ chưa bao giờ ngáy!” Ngữ khí bá đạo mà quả quyết.

Chuyện cười, nàng xuất thân danh môn, chính là tiểu thư khuê các, ngủ sao có thể ngáy?

Bờ môi Tích Nguyệt khẽ động, cuối cùng không được tự nhiên gật đầu hướng Chân Thập Nương.

“…Cái này đối với việc chẩn đoán bệnh rất quan trọng.” ánh mắt Chân Thập Nương rơi vào chiếc khăn tay Tích Nguyệt đang chăn chú xoắn lấy, “Nếu nói dối, ảnh hưởng tới phán đoán chính xác của ta, ảnh hưởng đến tính mạng của lão phu nhân.” Thanh âm mềm lại, lại lộ ra cỗ áp lực vô hình.

Tích Nguyệt lại xoắn khăn  tay càng thêm khẩn trương, ánh mắt lén nhìn qua đó, đối diện với ánh mắt dường như có thể đã sáng tỏ tất cả của Chân Thập Nương, Tích Nguyệt một hồi bối rối, né tránh ánh mắt liếc qua nơi khác.

Ánh mắt Chân Thập Nương lại rơi vào trên người Tích Hoa, Tích Xuân, Tích Thu. Cả đám đều đứng thẳng đờ ở đó, con mắt nhìn xuống sàn nhà một cách chăm chú, dường như trong lúc này trên sàn nhà đang có đại nguyên bảo đang sáng rực rỡ vậy.

Trước mặt Thầy thuốc không dấu việc riêng tư, liên quan đến sinh tử của Tiêu lão phu nhân, lúc này không phải là thời điểm nói đến thể diện. Trong lòng Chân Thập Nương thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhị phu nhân.

Bị nhìn chằm chằm làm mất tự nhiên, Nhị phu nhân tựu bèn vung tay lên hướng các nha hoàn khác, “Các ngươi đi ra ngoài.” Chỉ bốn đại nha hoàn Xuân, Hoa, Thu, Nguyệt ở lại, “Ở đây không có ngoại nhân, giấc ngủ ngày thường của lão phu nhân như thế nào, các ngươi phải thành thật trả lời.”

Cũng nhìn ra thần sắc bốn người không đúng, trong lòng lão phu nhân không khỏi hồi hộp.

” Tiếng ngáy của lão phu nhân rất lớn, như…như…Nam nhân…” Tích Nguyệt ấp úng, không dám nhìn vào mắt lão phu nhân.

“Ta thật sự ngủ ngáy?” Ngữ khí bất giác nhỏ đi vài phần, trong miệng lão phu nhân hỏi bốn cái đại nha hoàn, ánh mắt lại liếc về phía Chân Thập Nương.

Bốn cái đại nha hoàn im lặng gật đầu.

“Ước chừng bắt đầu như vậy từ bao giờ?” Bừng tỉnh không nhìn thấy sự bối rối của Tiêu lão phu nhân, Chân Thập Nương ý bảo nàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng bên cửa sổ, nghiêm túc xem xét xoang mũi, “…Có phải lúc đứt lúc liền không?”

Thấy thần sắc nàng tự nhiên, trên mặt không một tia khinh miệt, Tiêu lão trong lòng phu nhân chợt nhẹ, rất phối hợp ngẩng đầu lên.

Mời rất nhiều danh y, vẫn không có người hỏi qua triệu chứng này, trong nháy mắt, người trong phòng tựu sinh ra một tia sùng bái đối với Chân Thập Nương, Tích Nguyệt lại càng không dám hàm hồ, chăm chú trả lời, “Ước chừng là khoảng hai ba tháng, có một ngày nô tỳ trực đêm, nghe thấy tiếng ngáy trong phòng như sấm, tưởng là kẻ trộm, tựu gọi đến Tích Hoa cầm cây gậy đi vào nhìn…” thanh âm Tích Nguyệt nhỏ dần.

Nữ nhân ngủ tiếng ngáy như sấm truyền ra ngoài thật mất thể diện, mọi người vẫn luôn tị húy (kiêng kị).

Nhìn thấy sắc mặt lão phu nhân đỏ lên, Tích Xuân vội hoà giải nói, “…Có phải có liên quan đến bệnh này không?”

Lại hỏi Tiêu lão phu nhân có phải thường xuyên cảm thấy nghẹt mũi hay không, có thể nói sinh hoạt ngày thường của lão phu nhân hay không, Chân Thập Nương lúc này mới gật gật đầu, “Tích Xuân nói không sai, lão phu nhân ngáy hoàn toàn chính xác có quan hệ tới bệnh này…”

Tiêu lão phu nhân mắc một loại bệnh rất phổ biến ở kiếp trước—— thịt thừa trong mũi.

Chỉ là, vị trí thịt thừa nằm ở đằng sau, giáp với tị yết bộ (vị trí giao giữa mùi và họng), từ chỗ lỗ mũi chỗ không nhìn thấy, cho nên mới không có người phát hiện.

Vừa vào cửa, sắc mặt Chân Thập Nương nhìn thấy lão phu nhân có sắc tím, bèn kết luận nàng tám phần là hô hấp có chướng ngại, bởi vì trong thời gian dài thiếu khí cho nên mới bị đau đầu, ù tai, giảm trí nhớ, tính khí nóng nảy, khí quản hệ hô hấp cũng như vậy, kể cả mũi, họng, hầu, khí quản, nhánh khí quản, phổi các loại…, Tiêu lão phu nhân  khó thở lại không ho khan, âm phổi hô hấp bình thường, hiển nhiên tâm bệnh không phải do khí quản và phổi, như vậy thì chỉ còn lại mũi và yết hầu thôi.

Chân Thập Nương nghi ngờ là viêm mũi, viêm xoang, thịt thừa trong mũi các loại.

Chú ý đặc biệt kiểm tra xoang mũi xong, cuối cùng cũng loại bỏ, đặc biệt là thịt thừa trong mũi, ví dụ rõ ràng nhất chính là mũi ếch, bởi vì bị thịt thừa đè ép làm cho bên ngoài mũi phát sinh biến dạng.

Có thể những triệu chứng này lão phu nhân đều không có, cho nên nàng vừa mới cau mày.

Đặt ở kiếp trước, có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, nàng chỉ cần lấy kính nhìn vào khoang mũi là được, nhưng đây là cổ đại, nàng cái gì cũng không có, chỉ có thể nhờ vào kinh nghiệm phong phú cùng kiến thức cơ bản vững chắc  tinh xảo, tính toán trăm mối vẫn không có cách giải, nàng chợt nhớ tới kiếp trước từng xem bệnh qua  một ca bệnh đặc biệt.

Tiểu cô nương kia chín tuổi, ngủ ngáy so đại nhân còn vang hơn, bài học luôn không hoàn thành, thậm chí đi học đái ra quần, trí lực so với hài tử cùng tuổi cũng thấp hơn… Về sau chẩn đoán bệnh chính là thịt thừa sau mũi lâu ngày, bởi vì hô hấp không thông, đại não thiếu khí trong thời gian dài, làm giảm trí nhớ…

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro